Hàn Lạc Tuyết hết sức thân thiết, lôi kéo Nhiếp Cẩn Huyên ngồi xuống, an ủi Nhiếp Cẩn Huyên phải ở trong phòng chứa củi chịu khổ, không khí vô cùng náo nhiệt. Nhưng ở đây huyên náo thì huyên náo nhưng vẫn có một số người chưa biết điều đâm chọt:

"Nha ~, ta nói tỷ tỷ, ngươi hôm nay tâm tình thật sự rất tốt nha ~!"

Kiều Diên Nhi là người đầu tiên mở miệng, dứt lời, ngay sau đó chuyển mắt nhìn sang Hàn Lạc Tuyết nhưng tiếp theo lại liếc mắt về phía Nhiếp Cẩn Huyên. Tuy nàng đang nói chuyện với Hàn Lạc Tuyết nhưng thực chất là đang ám chỉ Nhiếp Cẩn Huyên. Cho nên, lời nói của nàng vừa ra, tức khắc cả phòng đều an tĩnh lại. Một bầu khí quỷ dị bao trùm lên khắp phòng . Đồng thời những người khác ở đây cũng đem tầm mắt mình hướng lên người Nhiếp Cẩn Huyên, muốn thấy được cảm xúc của nàng. Nhưng làm mọi người không nghĩ tới chính là Nhiếp Cẩn liền ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho Kiều Diên Nhi, trên mặt chẳng có chút gì bực mình hay xấu hổ vì bị người ta đâm trúng nỗi đau.

Nhiếp Cẩn Huyên trầm mặc làm mọi người đần ra không biết nên phản ứng thế nào để xóa bỏ tình huống xấu hổ này, mà Kiều Diên Nhi là người trong cuộc lại càng khó chịu hơn. Thời điểm nàng đang muốn nói thêm gì đó, Hàn Lạc Tuyết đứng bên cạnh Nhiếp Cẩn Huyên, nãy giờ vẫn im lặng lại cong môi cười:

"Ha hả ~, nghe Diên Nhi muội muội nói kìa, không phải ta đang vì Vương phi tỷ tỷ vừa thoát khỏi kiếp nạn mà cao hứng sao ~!"

Lời nói của Hàn Lạc Tuyết vừa hay phá vỡ không khí quỷ dị trong phòng, sau đó nàng nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huyên:

"Phải biết rằng, phòng chứa củi của Vương phủ ta tuy so với quan nha tốt hơn một chút nhưng Vương phi tỷ tỷ cũng chịu không ít cực khổ. Mà hiện nay Vương phi tỷ tỷ đã chứng minh được mình trong sạch, rời khỏi phòng chứa củi... Không phải đúng như ta đã nói sao, Vương phi tỷ tỷ đã nói mình không phải hung thủ thì thật sự là không phải a~".

Hàn Lạc Tuyết nhẹ nhàng giải thích, lời lẽ ngắn gọn, rõ ràng, người nào nghe cũng nghĩ Trắc phi thật tốt bụng nhưng đang nói giữa chừng nàng bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt hơi đảo:

"Bất quá nếu Vương phi tỷ tỷ không phải hung thủ, vậy tại sao mới sáng sớm tỷ lại xuất hiện ở hiện trường vụ án, hơn nữa trên tay còn nắm chủy thủ, y phục chỗ nào cũng nhiễm máu đỏ tươi?... Có phải có người cố ý muốn hãm hại tỷ tỷ không?..."

Nụ cười trên mặt Hàn Lạc Tuyết vẫn tươi như ban đầu mà câu hỏi của nàng cũng rất tự nhiên, thuận lý thành chương. Ngũ quan tinh xảo lại càng lộ ra nhu mì khiến người ta chìm đắm. Nhưng lúc này, lời nói của nàng lại như trái bom ném vào mỗi người ở đây, làm bầu không khí vừa dịu lại trở nên khẩn trương. Trong phòng lại lần nữa trở nên an tĩnh. Bất quá, được một lúc, Tần Ngọc Hà cười khẩy:

"Hừ, không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Vương gia đã thả Vương phi ra, chứng tỏ sự tình không phải Vương phi làm. Cho nên tất nhiên là có người hãm hại!"

Từ trước tới nay Tần Ngọc Hà nói chuyện chưa bao giờ khách khí nể mặt ai, nói rồi nàng quét mắt nhìn tất cả nữ nhân trong phòng:

"Hơn nữa, ta thấy, người có thể hãm hại Vương phi chỉ có ở trong phủ."

"Trong phủ? Thiệt hay giả? Không có khả năng đi..."

Tần Ngọc Hà chém đinh chặt sắt nói. Lời nói của nàng tức khắc làm Kiều Diên Nhi hoảng sợ. Thậm chí ngay cả Bạch Mỹ Lam ngồi một mình một góc trong phòng nãy giờ cũng nhịn không được chen miệng vào:

"Ai, còn không phải sao, khẳng định là người trong phủ làm đi, thật to gan nha~."

"Hừ, không có can đảm có thể giết người sao? Đáng tiếc, trộm gà không được còn mất cả thóc, hãm hại Vương phi không thành còn chọc đến phiền phức!"

Đáp lại lời Bạch Mỹ Lan, Tần Ngọc Hà lại lần nữa lạnh lùng phán một câu. Mà lúc này, ở thời điểm mọi người xôn xao bàn tán, Hàn Lạc Tuyết như có như không ôn hòa cười:

"Ha hả ~, được rồi được rồi, bọn tỷ muội đừng nói nữa. Dù sao hiện tại Vương phi tỷ tỷ đã chứng minh được sự trong sạch, chúng ta còn nhắc đến những chuyện này làm cái gì? Hiện tại Vương gia cũng đã trở lại, đối với sự việc lần này Vương gia cũng rất quan tâm, sáng sớm hôm nay Cố Hồng đã mời ngỗ tác của Hình Bộ lại đây kiểm nghiệm thi thể, chắc không bao lâu nữa sẽ bắt được hung thủ, chúng ta đừng quá lo lắng!"

Ngữ khí của Hàn Lạc Tuyết mang theo tia trấn an, sau đó liền kêu người dọn tiệc rượu lên. Lúc dùng cơm, không khí tuy không tồi nhưng đâu đó vẫn mang nét quỷ dị khó lường. Mà Nhiếp Cẩn Huyên, nhân vật chính của bữa tiệc lại một chữ cũng chưa nói. 

Cơm canh no say, Nhiếp Cẩn Huyên không thừa lời, đơn giản cùng Hàn Lạc Tuyết và đám người Kiều Diên Nhi nói qua loa vài câu, sau đó liền trực tiếp mang theo Tiểu Tú hồi Tuyết Đan Uyển.

Lại không nghĩ tới nàng chỉ vừa đẩy cửa đi vào liền thấy được người đáng lẽ ra không nên có mặt ở đây, làm nàng giật mình, lùi về sau vài bước. Ánh mắt lộ vẻ khó chịu, nàng hơi nhíu mày, mở ra đôi môi mỏng, hồng hào:

"Ngươi tới đây làm gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play