Nằm trên giường, hai mắt Nhiếp Cẩn Huyên nhìn thẳng vào đôi đồng tử thâm thúy đầy mê hoặc lạnh lùng trước mắt. Không một chút yếu thế, nàng nhẹ giọng nói, sau đó lại tiếp tục cười lạnh.
Chẳng qua, nụ cười kia không mang theo vẻ thiên kiều bá mị mà tràn đầy trào phúng. Cho nên, khi vừa nghe lời này, cùng với nụ cười chói mắt kia, sắc mặt của Ân Phượng Trạm lập tức trầm xuống.
"Ngươi có ý gì?"
"Có ý gì? Ta có ý gì chẳng lẽ ngươi còn không biết?"
Giương giọng hỏi lại, theo sau Nhiếp Cẩn Huyên liền chống hai tay tự ngồi dậy.
"Ân Phượng Trạm, đừng tưởng những chuyện ngươi làm là không ai biết. Nếu ngươi nghĩ mọi chuyện luôn đi theo dự đoán của ngươi, vậy thì trực tiếp hạ độc giết chết ta đi, đừng để ta tỉnh lại như hiện tại!"
Đúng vậy, Nhiếp Cẩn Huyên biết, chỉ là nàng dấu trong lòng tất cả mọi chuyện mà thôi, nhưng nàng vẫn không khỏi có chút thương tâm.
...
Kỳ thật, ngày hôm qua vào lúc Vân Vương Ân Phượng Cẩm đi tới chỗ nàng, Nhiếp Cẩn Huyên vốn đã tính tránh mặt đi một lúc. Dù sao ở trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng cũng không có thân cận với hắn cho lắm, với lại ấn tượng của nàng đối với hắn có chút xấu.
Chỉ là, sau đó Nhiếp Cẩn Huyên phát hiện, ý đồ của Ân Phượng Cẩm không phải chỉ muốn gây phiền toái cho Ân Phượng Trạm mà hắn còn muốn gây phiền toái cho chính nàng. Cho nên ngay sau đó, Nhiếp Cẩn Huyên liền thay đổi ý định ban đầu, tham gia vào câu chuyện của huynh đệ hắn, thỉnh thoảng còn châm chọc vài câu, hơn nữa còn ở thời điểm mấu chốt, giúp Ân Phượng Trạm giải vây!
Mà sự tình đến đây coi như đã kết thúc. chỉ là tới cuối cùng, không biết Ân Phượng Cẩm kia nghĩ gì mà muốn kính rượu đền tội với nàng và Ân Phượng Trạm.
Đương nhiên, việc kính rượu này đối với nàng cũng không phải là quá khó. Nhưng người bên ngoài không biết, chứ người trong cuộc như Nhiếp Cẩn Huyên biết rất rõ, chân của Ân Phượng Trạm lúc này vẫn đang còn bị thương chưa lành hẳn, từ thời điểm yến hội bắt đầu, hắn ngay cả một giọt rượu cũng không dám chạm vào, điều này đã chứng minh suy đoán của nàng là đúng! Cho nên, trong nháy mắt, Nhiếp Cẩn Huyên không chút nghĩ ngợi trực tiếp đem ly rượu trong tay hắn uống hết.
Nhưng việc làm cho Nhiếp Cẩn Huyên không lường được chính là, nàng vì muốn tốt cho hắn nên uống hết ly rượu kia, nhưng kết quả thì sao, ngay khi nàng uống xong rượu, chuẩn bị cáo từ Ân Phượng Cẩm, bỗng nhiên từ sau lưng truyền đến một cơn đau khó tả khiến tứ chi nàng tê rần, rồi nháy mắt liền mất hết tri giác.
Nàng bị người khác điểm huyệt!
Tiếp theo, tuy rằng cả người nàng đều vô lực nhưng nàng vẫn mơ hồ cảm giác được, Ân Phượng Trạm bế nàng lên, chạy nhanh về phòng, rồi nhanh chóng đút cho nàng thứ gì đó, sau đó... sau đó nàng liền chìm vào hôn mê.
Nàng biết mình bị gì, nàng bị trúng độc!
Chỉ là người hạ độc không phải là Ân Phượng Cẩm, cũng không phải là một người nào đó, mà chính là trượng phu của Nhiếp Cẩn Huyên nàng - Ân Phượng Trạm!
Đây là tình huống quỷ dị nhất từ lúc nàng xuyên không đến đây, bởi vì chắc chắn không ai có thể nghĩ ra, thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên ngất xỉu, không phải vì trúng độc, mà chỉ là bị người khác điểm huyệt, sau đó mới bị người khác hạ độc!
Đương nhiên, cũng không ai nghĩ tới, đạo diễn của đoạn phim ngắn này chính là người lúc đó vô cùng lo lắng vội vội vàng vàng bế Nhiếp Cẩn Huyên lên - Ân Phượng Trạm.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT