Hàn Ưu đứng trước nhuyễn tháp của Mạn Châu, cẩn thận chú ý hết thảy thần sắc của nàng, rồi nàng chợt nhận ra cảm xúc thống hận đau khổ bao năm qua của nàng hoàn toàn không chút tác động đến nữ tử trước mặt. Hàn Ưu là công chúa, là thập công chúa của Thủy nguyệt quốc, Mạn Phi Lạc này thế nhưng không có một chút động tâm nào, phượng mâu không một chút gợn sóng.
Hàn Ưu hiện tại thực nghi ngờ nhận định của bản thân, ở Quảng Lạc yên hôm qua nàng cũng là một trong hơn hai trăm cung nhân bị dùng phạt, đúng vậy, từ thập công chúa hoàng gia cao quý lưu lạc đến độ làm cung nhân hầu hạ người khác, nhận hết mọi tủi nhục khi dễ hành hạ… Nhưng vì an toàn của nàng A Bệnh không tiếc hi sinh bản thân hắn, nàng nhất định phải sống, trong thâm tâm luôn luôn trào dâng mãnh liệt cảm giác phải xả thù rửa hận. Trong hoàng cung thâm sâu như đáy biển này ai có thể giúp đỡ nàng đây, không phải Hàn Ưu là người ham sống sợ chết, nàng không sợ chết, nhưng nếu phải chết nàng cũng muốn cái chết mình có ý nghĩa, ngày nào chưa trả được thù diệt tộc nàng thề không buông tay.
Chính là khi nàng quỳ trong đám người kia, tại nơi cao nhất Quảng lạc viên nàng nhìn thấy một thân trường bào đỏ thẫm, nữ nhân này chính là Mạn Phi Lạc, nhìn nàng từng bước đi về phía Tang Dực, áp chế kiêu ngạo của Ngụy Như Thanh, nhìn cả một hoa viên người người đối với nàng quỳ xuống cung kính khiếp sợ… Không hiểu sao trong lòng mình lại nảy sinh ra một loại tin tưởng như vậy. Một nữ nhân cao cao tại thượng này, nàng là Qúy phi nương nương của Tây Lãnh quốc, nữ nhi duy nhất của Trấn quốc tướng quân nắm ba mươi vạn hùng binh….
Chỉ cần nàng ta chịu giúp nàng một chút….
Ngày đó nàng nhìn thấy thủ cấp phụ hoàng tóc tai hỗn loạn, nhiễm đỏ máu tươi, người đã dùng tính mạng của người đổi lấy bình an cho con dân Thủy nguyệt quốc nhưng cuối cùng vẫn bị quân đội Thương quốc đuổi tận giết tuyệt…. phụ hoàng đến chết đều không nhắm mắt. Ánh mắt Hàn Ưu lập tức đỏ lên, nước mắt đã từ từ rơi xuống, nhưng sống lưng nàng vẫn thẳng tắp như cũ.
Không thể trách Hàn Ưu không hiểu, nàng đâu biết Mạn Phi Lạc trước mặt hiện tại là ai.
Trên thực tế, ngay từ thời khắc Mạn Châu trùng sinh trùng sinh đến thế giới này nàng đã coi bản thân là người ngoài cuộc, nếu không phải ngày ấy có A Lệ, có lẽ nàng đã buông tay rồi. Nàng thờ ơ nhìn số phận con người trôi nổi trong hoàng cung sa hoa này, đem tất cả những thứ có thể tác động đến chính mình cự tuyệt. Hiện tại chưa có cơ hội gặp lại A Lệ, nàng sẽ an an bình bình ở lại nơi này, nàng muốn một ngày nàng là người sánh vai đứng cạnh hắn trên đỉnh núi cô đơn kia… Ngoài chuyện đó ra, nàng đã sớm quên thương tâm là gì rồi, làm sao có thể vì một vị khách qua đường mà phân tâm đây?
“Mạn Phi Lạc, ta biết ngươi không có lí do gì để giúp ta, nhưng ta có thể lấy danh dự của mình cam đoan với ngươi, nếu ta lấy lại địa vị Thủy Nguyệt quốc, ta sẽ đem toàn tâm toàn lực bảo hộ phía sau lưng của ngươi, hậu cung Tây Lãnh tuyệt không dám động ngươi nửa phần.” Hàn Ưu đột nhiên tiến lên một bước, không sợ hãi nhìn thẳng vào người Mạn Châu, mười lăm năm tranh đấu trong hậu cung Thủy Nguyệt cùng ba năm nay trôi nổi nhục nhã nơi hậu viện thấp hèn nhất Tây Lãnh, nàng sớm nhìn thấu tất cả nhân gian ấm lạnh, đây là lần đầu tiên nàng nảy sinh tin tưởng kì vọng với một người xa lạ như vậy, nàng tuyệt không bỏ qua.
Mạn Châu chậm rãi lật một trang cổ thư, ánh mắt vẫn chuyên chú như trước, nàng thản nhiên lên tiếng, “ Là ai cho ngươi khẳng định, bản cung sẽ giúp ngươi?”
Ngữ khí của nàng không sắc bén, lại quá chậm, nhưng những lời này rơi vào tai Hàn Ưu lại khiến nàng cảm thấy sợ hãi không rõ nguyên nhân, không hiểu sao khi nghe được lời này trong lòng lại nổi lên một tia lo sợ.
“Mạn Phi Lạc…” Trong đôi mắt màu nâu hạnh đào của Hàn Ưu trôi nổi ánh sáng mãnh liệt, vội vàng hô “Chỉ cần ngươi giúp ta….”
Mạn Châu nhíu mày “Ba” một tiếng gấp lại cổ thư của mình, nàng nghiêng khuôn mặt tái nhợt nhìn Hàn Ưu, đáy mắt thâm sâu như biển, bình tĩnh không cảm xúc, ánh mắt này đánh gãy hết thảy những lời muốn nói của Hàn Ưu
“Ta nghĩ ngươi tìm nhầm người rồi!” Một chút kiên nhẫn cuối cùng của nàng đã bị nữ nhân này lấy sạch.
Lục Y ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền từ ngoài cửa đi vào, cũng không liếc mắt nhìn nữ nhân kia một cái trực tiếp đi đến trước người Mạn Châu, nhận cổ thư xếp lên tràng kỉ, lúc này mới hỏi: “Tiểu thư, hiện tại muốn dùng thiện sao?”
“Ân” Mạn Châu từ từ đứng thẳng người khỏi nhuyễn tháp, dường như sẽ lập tức li khai nơi này.
Hàn Ưu sững sờ nhìn Mạn Châu xoay người, một bộ dáng bình tĩnh thong dong không để ý đến mình, giọng nói không lạnh không nói của Mạn Châu lại có một sức mạnh khiến người ta tự ý thức được sẽ nàng cho một cơ hộ đầu tiên, cũng là cơ hội cuối cùng nói ra sự thật, nếu lúc này không đưa ra một đáp án hợp lí thì dù nàng có đưa ra bao nhiêu quyền lợi cũng không lay động được nữ tử trước mắt nàng.
Hàn Ưu cắn răng một cái, không còn kiêu ngạo nữa mà chỉ lạnh lùng nói: “ Mạn Phi Lạc, ngươi chưa từng trải qua cảnh phụ thân phụ mẫu bị người chặt đầu treo trước mặt ngươi, ngươi chưa từng nhìn cảnh thân nhân của ngươi máu chảy thành sông, cũng chưa từng chứng kiến cố hương của ngươi bị ngoại nhân tàn phá thiêu trụi, ngươi đều sẽ không hiểu cảm giác của ta.”
Mạn Châu đi đến cạnh cửa sổ sát đất, nhìn nàng ta, đôi mắt hạnh của Hàn Ưu không chút kiêng kị nhìn về phía nàng, đồng tử đỏ rực chứa đầy tang thương, bất lực và hận thù…
“Không hiểu sao? Ngươi biết ta chưa từng trải qua những việc như vậy?” Mạn Châu nhớ đến thảm cảnh Mạn gia năm đó không khỏi thất thần, nhìn ra bầu trời đêm đen đặc phủ đầy bên ngoài,, nàng buông hàng lông mi thật dài, thản nhiên nói: “ Mọi chuyện xảy ra trên thế gian này đều không thể đổ lỗi cho ai cả, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình, dù cô đơn khổ nhục đến muốn chết, thì ngươi vẫn phải kiên trì đến cùng.”
Mạn Châu không cảm thấy Hàn Ưu đáng thương chút nào. Mọi chuyện đã xảy ra nếu không biết cách tiếp nhận rồi vượt lên thì cũng là người vô dụng.
Giống như không chú ý lời nói của nàng ta không nóng không lạnh nói, “Ngươi nên biết, lí do này chưa đủ?”
Hàn Ưu cứng người nhìn Mạn Châu một cách khó tin, cuối cùng nàng siết chặt nắm tay cắn răng nói ra: “Sở dĩ Cung Lệ Hoa dung nạp ta ở hậu cung Tây Lãnh này vì hắn biết ta còn giữ Ngọc Tỷ truyền đời Thủy Nguyệt quốc, ta ở hậu cung Tây Lãnh quốc lăn lộn nhục nhã bao nhiêu, có lẽ hắn đều hiểu, nhưng mục đích cuối cùng của hắn chính là muốn thâu tóm toàn bộ Thủy Nguyệt ta. Dã tâm thật lớn, haha, nhưng ta chưa bao giờ có ý định sẽ đưa cho hắn, Thủy Nguyệt quốc là thiên hạ của Hàn gia ta, ta tuyệt không nhượng bộ.” Khi nàng ra nói ra những chữ này, trong đôi mắt mỹ lệ ngoại trừ nước mắt chính là kiên quyết, có lẽ đây cũng là cốt khí hoàng tộc ăn sâu vào xương tủy bao đời Thủy Nguyệt quốc.
Nàng không muốn tham gia vào cuộc tranh đấu giữa những thế lực của thời đại xa lạ này, nhưng nếu A Lệ có nhúng tay vào chuyện này, thì có lẽ nàng nên tham gia một chút. A Lệ muốn thâu tóm Thủy Nguyệt, vậy nàng liền lấy Thủy Nguyệt về cho hắn.
Thế nhưng Mạn Châu vẫn lạnh nhạt quay người nhìn Hàn Ưu, đuôi váy của nàng rất dài, trả cả trên mặt đất một màu đỏ rực, phượng mâu nghiền ngẫm nhìn Hàn Ưu: “Cho nên ngươi muốn từng bước tiếp cận ta, làm cho ta giúp ngươi xây dựng thế lực, lại muốn thông qua ta mượn lực trợ giúp của ba mươi vạn đại quân Mạn gia, giúp ngươi giành lại quốc thổ?”
Hàn Ưu nhắm mắt hít một hơi thật sâu, nàng ta liếc mắt qua khuôn mặt không cảm xúc của Lục Y, lại nhìn về phía Mạn Châu, ngón tay từng chút siết chặt: “Ta không trông cậy các ngươi có thể hiên ngang giúp ta mang đại quân đến vây thành hay gì cả, trong tay ta có Ngọc tỷ, bao nhiêu năm nay ta cũng có một số ít nhân mạch riêng ở Thủy nguyệt, các lão thần cũng không ít người đang tìm kiếm ta… ta nghĩ sẽ năm chắc phần thắng hơn nếu có thêm sự trợ giúp của Mạn gia ngươi.”
“Ta muốn nhìn thấy ngọc tỷ.” Mạn Châu rất nhanh đưa ra quyết định, nàng không nghe Hàn Ưu nói cái gì nữa liền dẫn theo Lục Y rời đi.
Hàn Ưu đứng một mình trong điện, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp đầy thần bí của người kia rời đi, trong lòng đột nhiên bình tĩnh lại rất nhiều. A Bệnh! Ta nhất định sẽ không phụ lòng của huynh, không để những hi sinh của huynh bao lâu này trở thành vô ích, chờ ta!
Kỳ thực A Ưu cũng rất đáng thương, nàng có một tuổi thơ không kém Tiểu Châu nhà ta là bao, nhưng nàng lại đứng ở thế đối lập với A Lệ, nên cuối cùng sau khi trả được thù thì cũng tẫn mạng dưới kế hoạch của Tiểu Châu. Tiểu Châu nhà ta vì A Lệ ở kiếp này nên có thể nói là một ma đầu giết người không chớp mắt đó mn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT