.
Nhà của Dương tẩu rất nhỏ với một sân vườn khoảng vài mét vuông nhưng tôi lại cảm thấy rất an tâm sống ở nơi này. Tôi đưa cho Dương tẩu một ít ngân lượng xem như là “tiền ăn”.
Đúng lúc nàng ấy gọi đứa con ba tuổi là “Quá nhi” tôi mới hỏi ra khuê tên của nàng ấy là Mục Niệm Từ. Tôi cũng ngỡ ngàng cuộc gặp gỡ giữa tôi và nàng ấy nhiều kịch tính thế nào.
Từ đó về sau, ban ngày tôi giúp nàng chăm sóc tiểu Dương Quá, nàng ấy thì ở nhà dệt vải, thêu hoa… rồi đem đi đổi bạc.
Bị quái lão bá kia nhắc nhở nên tôi bắt đầu lấy quyển độc kinh ra xem. Học Trung y vài năm đã có không ít tiến bộ nên việc nhớ mấy phương thuốc này không kinh khủng lắm.
Tôi vừa ôm lưng tiểu Dương Quá, vừa đọc thuộc lòng quyển sách. Chưa tới vài ngày đã học thuộc lòng một quyển sách thật dày, thế mạnh của đầu tôi xem ra chỉ dùng được một chút thôi. Chỉ là chưa thực hành mà tạm thời cũng không có điều kiện thực hành.
Dương Quá là đứa trẻ tinh nghịch nên đôi khi tôi cũng dẫn nó đi ra ngoài câu cá. Một mặt để nó có thể chơi đùa thỏa thích mà bữa ăn cho ba người chúng tôi cũng có thêm cá. Cuộc sống tuy có chút kham khổ nhưng tôi lại cảm thấy rất hài lòng.
Năm đồng vàng mà Vệ Hoành cho tôi vẫn còn nguyên. Sống ở nơi này với Mục Niệm Từ ngoài việc ăn cơm cũng không có chỗ nào để tiêu tiền. Với tính tình tiết kiệm luôn cố gắng xoay sở cuộc sống của Mục Niệm Từ, số tiền này đủ ba người chúng tôi sống qua hai ba năm. Nên tạm thời tôi cũng không đi cướp của người giàu chia cho người nghèo nữa, đoán chừng Mục Niệm Từ biết cũng cực kỳ phản đối.
Có lẽ tôi không quan tâm người khác nghĩ gì nhưng đối với nàng ấy đáy lòng tôi vô cùng kính trọng và thân thiết. Vì vậy tôi tự nguyện không làm những việc trái với quan niệm của nàng ấy mà gây bất hòa.
Có tôi trợ cấp nàng ấy sẽ không quá vất vả, làm việc kiếm tiền cũng ung dung hơn rất nhiều. Lỡ có xảy ra chuyện gì cũng không đến nỗi túng thiếu.
Một ngày tôi sắp đi ngủ thì quái lão bá kia lại tới, thấy tôi chỉ hỏi: “Quyển bí tịch kia ngươi xem chưa?”
Tôi gật đầu, “Đã thuộc lòng rồi.”
Hắn có chút không tin nói: “Mới có mấy ngày đã thuộc lòng?”, sau đó lật sách hỏi tôi mấy câu.
Tôi trả lời từng câu một, hắn mới thật sự tin tưởng, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tôi nói: “Lẽ nào ta đánh bậy đánh bạ lại gặp được một thiên đại kỳ tài.”
Tôi lắc đầu, cười nói: “Ta vốn biết y thuật, nhớ lại chút phương pháp điều chế với ta mà nói rất dễ dàng”, về phần độc chưởng kia,… tôi còn chưa biết có nên học hay không
Theo nguyên tác vì Mạc Sầu học độc chưởng mới miễn cưỡng chen vào hàng ngũ cao thủ hạng nhất. Nhưng tôi là người học y, biết rõ luyện loại độc chưởng này là con dao hai lưỡi vừa đả thương địch thủ rất hiệu quả mà thân thể chính mình cũng bị tổn hại. Bởi vậy nếu không có tình huống ép buộc tôi khó mà hạ quyết tâm học nó. Tôi lấy quyển bí tịch đưa cho hắn.
Hắn ha ha cười to nói: “Ta đã cho ngươi thì không lấy lại, ngươi phải nhớ học thuộc lòng rồi đem đốt đi”, tâm trạng dường như rất vui vẻ. Tuy tôi có chút khó hiểu nhưng vẫn làm theo lời hắn nói.
“Ta có việc phải đi xa, không biết khi nào thì trở về, cũng không biết khi trở về thì ngươi còn ở đây không. Nếu ngươi có gì muốn cầu xin thì thừa dịp sớm nói ra đi.”
Tôi suy nghĩ rồi hỏi: “Quái lão bá, người có biết công phu bế khí không? ta muốn học nó.”
Bế khí dùng phương pháp hô hấp bên trong là công phu cực kỳ cao thâm, tôi chỉ ướm hỏi, không dám hy vọng hắn thật sự biết.
Hắn có chút kinh ngạc, lướt nhìn hai mắt tôi nói: “Thì ra nha đầu ngươi còn có chút kiến thức nha, ta bắt đầu có điểm hứng thú với phái Cổ Mộ của ngươi rồi đó. Được! Nói ra thì nha đầu ngươi cũng hợp tâm ý của , ta đây sẽ truyền thụ cho ngươi. Ngươi cẩn thận nghe, khẩu quyết là: *#%¥……”
Sau khi nói xong thì hắn từ từ nói lại một lần nữa. Lần đầu tôi nhớ được bảy phần sang lần thứ hai nhớ kỹ toàn bộ.
Quái lão bá đối với trí nhớ của tôi rất hài lòng, cười quái dị vài tiếng rồi nhún người rời đi.
Tôi đoán hắn đã điểm huyệt đạo của hai mẹ con Mục Niệm Từ vì tiếng động lớn như vậy mà hai người kia cũng không thức giấc.
Hằng đêm tôi ngồi xuống luyện công, có phương pháp bế khí này thì mật thất Cổ Mộ không còn xa xôi nữa. Vì thế mỗi ngày ngoài việc dẫn tiểu Dương Quá ra ngoài chơi, thời gian còn lại tôi đều luyện công.
Lời đồn đãi vợ chồng Lục Triển Nguyên trong thành Gia Hưng dần dần tản đi, cái gì cũng có thời hạn của nó kể cả chuyện đồn đãi vô căn cứ.
Tuy nhiên lời đánh giá nhân phẩm của Lục Triển Nguyên dường như vẫn còn đó, mọi người nhắc tới hắn như là Trần Thế Mỹ thứ hai. Đại danh của Lục Triển Nguyên trong thành Gia Hưng là kẻ bạc tình.
Đã qua một năm, tôi quyết định về Cổ Mộ một chuyến để thử tìm cái mật đạo kia. Bất luận có thể tìm được hay không cũng nên thử một chút. Nếu tiếp tục như hiện tại tôi ở trên giang hồ vĩnh viễn chỉ có thể đạt tiêu chuẩn hạng hai hạng ba. Trở về thử xem sao nếu thật sự là tìm không thấy thì đành phải luyện độc chưởng. Tôi đã không có khả năng làm một cô gái bình thường kết hôn với một người bình thường.
Thật ra không phải không có ai muốn kết hôn với tôi mà là tôi đến từ ngàn năm sau tính cách không thể thay đổi. Tôi không thể giống như những phụ nữ ở đây chấp nhận mất đi tự do.
Nói chung sau khi cho Mục Niệm Từ biết ý định, nàng ấy cho rằng tôi đi cầu xin Sư phụ tha thứ nên cực kỳ tán thành.
Tôi nhẹ giọng nói với nàng ấy: “Mạc Sầu ở trên đời này không có người thân, trước kia ở sư môn, cũng chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác có gia đình thế này. Nếu tẩu không chê Mạc Sầu nguyện cùng tẩu kết làm tỷ muội”, tôi có chút lo lắng vì thời đại này việc tương tự như Quách Tĩnh và Dương Khang kết bái với nhau là chuyện thật sự rất nghiêm túc.
Nàng ấy hơi run run rồi lập tức mỉm cười, gật đầu: “Ta cũng có ý này. Chỉ là cảm thấy muội đi, nếu có thể được sư phụ tha thứ thì phải về Cổ Mộ. Nếu không thể trở ra mà trong lòng lại nhớ ta thì tội cho muội quá cho nên chưa dám đề nghị.”
Chuyện kết bái này tôi không phải tính toán gì chỉ đơn giản là yêu mến nàng ấy. Nàng tựa như một người chị dịu dàng, bao dung, thiện lương, luôn che gió chắn mưa vì người khác. Vì thế hai người kết bái ngay trong sân, chỉ có tiểu Dương Quá làm người chứng kiến cho chúng tôi.
Tôi đem bạc trên người đều để lại cho hai mẹ con họ bởi vì tôi không chắc ngày về. Lúc này Mục Niệm Từ cũng không chối từ dù sao đều là người một nhà, điều này làm cho tôi thật hạnh phúc.
Tôi đến phía trước thì thấy Vệ Uyển. Nhờ nàng lúc tôi không có ở đây thay tôi trông nom mẹ con Mục Niệm Từ.
“Tỷ về Cổ Mộ, về sau có thể có trở lại đây không?”, Vệ Uyển lo lắng nhìn tôi. Tôi lắc đầu, không nói.
“Hay là ngày mai tỷ hẵng đi? Ca ca của muội xong vụ làm ăn này đêm nay sẽ về Gia Hưng.”
Tôi lại lắc đầu, xoay người rời đi. Tâm ý Vệ Hoành biểu hiện càng ngày càng rõ ràng, Nhưng là một cô gái hiện đại, điều tôi lo lắng không chỉ là vấn đề tình cảm. Vệ gia trong thành Gia Hưng giàu có nhất nhì, họ không phải người giang hồ, một gia đình như vậy không cần như một người vợ như tôi. Tôi cũng không thể làm một người vợ cổ đại đức hạnh.
Vệ Hoành bề ngoài không tệ, nhân phẩm cũng tốt, năng lực thì không tồi, suy nghĩ cũng linh hoạt không cổ hủ. Nếu hắn là người trong giang hồ bình thường thì chắc chắn tôi đã suy nghĩ rồi.
Tôi cưỡi một con lừa chạy vòng ra phía sau núi Chung Nam bắt gặp nguồn nước thì bắt đầu mỗi ngày tìm kiếm mật đạo kia.
Tìm gần ba tháng vẫn không thu hoạch được gì. Tôi bắt đầu có ý định từ bỏ việc tìm kiếm, nói chung vẫn nên dựa vào duyên phận.
Đang muốn lên bờ thì hai chân lại không biết bị cái gì dưới nước hút xuống, đột nhiên mất cảm giác làm cho tôi chìm dần. Tôi không hoảng loạn mà lập tức dùng hô hấp bên trong. Hai chân không thể cử động chỉ có thể dùng hai tay khỏa nước, kháng cự lại dòng nước có chút khó khăn. Tôi dứt khoát lặn đến đáy nước thử tìm một điểm tựa mà bơi lên.
Cố gắng lắm vẫn không khỏi bị dòng nước cuốn đi một đoạn. Bỗng nhiên tôi phát hiện, bên trái có chỗ nước hình như không lưu động, rong dưới đáy nước vẫn đứng thẳng hướng lên trên.
Tôi vội vàng hướng nơi đó bơi tới, ở nơi tĩnh lặng trong nước tìm không biết bao lâu, hai chân dần dần khôi phục cảm giác. Tôi nổi lên mặt nước liền thấy đỉnh một sơn động chứ không phải bầu trời. Tôi hơi hồi hộp dùng sức bơi vào bên trong rồi tiến vào một gian mật thất
Tuy không có cơ quan gì nhưng địa thế cũng rất phức tạp. Tôi âm thầm cảm thán, tổ sư bà bà của Mạc Sầu à, rốt cuộc là người muốn ở mai táng nơi này để không ai có thể phát hiện hay là muốn có người chết đói ở trong này?
Thật may cuối cùng cũng tìm thấy bản đồ địa hình ở trên vách tường. Từ đó về sau ban ngày tôi cố gắng học thuộc và tập luyện Cửu âm chân kinh.
Ít nhiều gì nhờ Trọng Dương chân nhân và tổ sư bà bà tranh nhau thắng thua mà tôi có thể thuận tiện tham khảo một chút công phu của Ngọc Nữ Tâm Kinh và Toàn Chân giáo, buổi tối thì nướng thú hoặc cá ăn.
Vì mật thất này nằm ngay dưới Cổ Mộ nên tôi hết sức cẩn thận không làm ra tiếng vang. Qua ba tháng tôi đã có chút thành tựu thì liền rời khỏi mật thất.
Lúc quyết định trở lại Gia Hưng tôi bỗng nhiên muốn về thăm Cổ Mộ, kia hẳn là không phải tâm tình của tôi mà là của Mạc Sầu.
Sư phụ Mạc Sầu tuy lãnh đạm cũng bởi vì tu tập Ngọc Nữ Tâm Kinh chứ không phải là trong lòng không có tình cảm. Dù thế nào bà đối với Mạc Sầu cũng có ơn dưỡng dục và dạy dỗ. Mạc Sầu nhớ nơi đó tôi cũng nên đi thăm bà ấy.
Dựa theo trí nhớ của Mạc Sầu, tôi tìm được cửa vào Cổ Mộ nhưng nếu đã vi phạm lời thề thì không nên trực tiếp xông vào.
Tôi suy nghĩ rồi quỳ xuống trước cửa Cổ Mộ, trong lòng cầu nguyện Tôn bà bà mau chóng nhìn thấy tôi bởi vì Sư Phụ Mạc Sầu và Long nhi rất ít ra đây.
Vận may của tôi đúng là không tồi, quỳ trong chốc lát thì thấy Tôn bà bà đứng bên ngoài tay cầm giỏ xách cái gì đó trở lại, có lẽ bà bà đi mua thức ăn và đồ dùng sinh hoạt.
Bà bà đau lòng hỏi thăm tôi mấy câu sau đó vội vàng đi vào báo cho sư phụ của tôi.
Rất nhanh sư phụ đi ra, thấy tôi thì giận dữ nói: “Đứa trẻ ngốc, con đã trở lại rồi sao?”
Tôi gật đầu: “Dạ, sư phụ.”
Sư phụ im lặng trong chốc lát, nói: “Chuyện của con, Tôn bà bà ở dưới chân núi nghe nói, đã kể hết cho ta nghe, con làm tốt lắm. Thế nhưng con vẫn là vi phạm lời thề…”
“Dạ, sư phụ, Mạc Sầu hiểu được.”
Sư phụ lại thở dài, nói: “Ta chỉ có hai đồ đệ là con và Long nhi, con tuổi còn nhỏ bị người bên ngoài lừa gạt, vì tình mà tổn thương ta cũng có lỗi. Bây giờ ta phạt con, cho con thề một lần nữa mà quay về bản môn, con có bằng lòng không?”
“Đối với Mạc Sầu Sư phụ mãi mãi là Sư phụ”, tôi không trả lời ngay câu hỏi của bà mà dập đầu ba cái mới mở miệng nói: “Chỉ là Mạc Sầu muốn nói với Sư phụ những điều trong lòng, xin Sư phụ nghe mà chỉ dạy chỗ sai cho con.”
Bà có lẽ không nghĩ rằng tôi phản ứng như vậy nên ngây người một chút, gật đầu nói: “Con nói đi.”
Tôi gật đầu: “Mạc Sầu không hiểu sự đời, dễ tin người khác còn phạm lời thề xuống núi, đó đều là chỗ sai của Mạc Sầu. Thế nhưng lúc cắt đứt với người kia, con lại gặp rất nhiều chuyện cũng gặp qua rất nhiều người. Con sẽ không vì một người lừa con mà cảm thấy toàn thiên hạ đều là người xấu. Ngược lại bởi vì người kia thay lòng đổi dạ con mới biết trên đời này không chỉ có việc nam nữ là đáng quan tâm. Trên đời này còn có rất nhiều chuyện mà con có thể làm.
Mạc Sầu sẽ không vì bị một người tổn thương liền phủ định sự tồn tại và giá trị của chính mình.
Mạc Sầu ở dưới chân núi nhìn thấy rất nhiều người, có người vì tình mà khổ sở, có người cầu quyền cầu tài, có người vì danh vì lợi, cũng có người vì nước vì dân.
Mạc Sầu con là vì chính mình.
Mạc Sầu muốn làm tất cả những việc chính mình có thể làm, Mạc Sầu cũng muốn sống thật tốt, thật vui vẻ.
Tổ sư bà bà vì tình mà khổ sở, sống cô độc ở Cổ Mộ đến cuối đời. Thế nhưng trước đây, tổ sư bà bà cũng như anh hùng thiên hạ cùng nhau vì nước mà chống quân Kim, làm một nữ tử mà hành động không thua gì nam tử.
Mạc Sầu bất tài không dám so sánh với tổ sư bà bà. Nhưng Mạc Sầu đã xác định rõ quyết không để nam tử quyết định vận mệnh của chính mình, Mạc Sầu sẽ không vì một nam tử làm mình đau lòng mà sống trong Cổ Mộ suốt đời, cũng sẽ không chờ đợi một nam tử yêu mình mới chịu rời Cổ Mộ.
Mạc Sầu con rời đi là vì bản thân, bởi vì Mạc Sầu muốn làm Mạc Sầu của chính mình.”
Nói xong rồi tôi dập đầu ba cái, hạ mi mắt lẳng lặng nghe sư phụ khuyên răn. Tôi biết tôi nói những lời này có bao nhiêu kinh thế hãi tục, tôi cũng không trông mong Sư phụ có thể hiểu cho tôi.
Trên đường cưỡi lừa về Gia Hưng, tôi không khỏi không nhớ tới phản ứng của Sư phụ sau khi nghe tôi nói.
Những lời nói của tôi trong thời đại này mà nói không phải chỉ có chút kinh thế hãi tục mà thậm chí còn có chút đại nghịch bất đạo.
Chỉ là sư phụ không giận dữ mà chỉ thay đổi sắc mặt. Bà trầm mặc hồi lâu mới nói: “Tiên sư đích thật là không thua nam tử mà còn là nhân tài kiệt xuất, nhờ con nói ta mới suy xét cẩn thận. Đối với cách xử trí con và có cho phép con về bản môn hay không ta cũng cần châm chước một lần. Nhưng nếu con chí đã không ở bên trong Cổ Mộ thì con cứ đi đi. Về sau nếu gặp nạn, hoặc là…Cũng có thể trở lại. Con phải ghi nhớ, xuống núi không được làm trái với hai chữ trung nghĩa mà tổn hại danh tiếng của tổ sư bà bà.”
Phản ứng của sư phụ so với dự đoán của tôi còn tốt hơn nhiều. Câu cuối cùng bà nói vẫn đang thừa nhận sư tổ của tôi là tổ sư bà bà, xem ra cũng không phải là đem tôi trục xuất sư môn.
Điểm chính là lời tôi nói bà nhất thời chưa thể chấp nhận hoàn toàn cho nên mới lệnh cho tôi xuống núi. Có lẽ bà cũng muốn xem tôi xuống núi sau có làm như những lời tôi nói hay không.
Tôi nghiêm túc đáp: “Dạ sư phụ, Mạc Sầu nhớ kỹ”, lại dập đầu ba cái sau đó từ biệt Sư phụ xuống núi Chung Nam.
Kết quả chuyến này đi hầu như đã nhận được sự cảm thông của sư phụ thật sự tôi rất bất ngờ.
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT