Đến giờ ăn trưa, mỗi học sinh sẽ đến Canteen để đó để ăn, nhưng Đồng Đồng cùng Bối Bối rất kén ăn, chỉ ăn đồ ăn do mẹ bọn chúng làm hoặc đồ ăn ở nhà.

“Anh hai, Bối Bối không ăn cà rốt đâu.” Bối Bối bĩu môi nói.

“Thôi được rồi, đem sang đây.” Đồng Đồng cưng chiều nói.

2 anh em tình cảm như vậy khiến cho rất nhiều người hâm mộ. Đây là trường có tổng cộng 4 khu: Khu mẫu giáo, khu tiểu học, khu trung học, khu phổ thông và khu đại học. Tuy có 4 khu khác nhau nhưng Canteen lại là khu chung nên rất đông.

Mấy nữ sinh đại học thấy Đồng Đồng với Bối Bối đáng yêu như thế vội chạy lại chụp ảnh. ( Truyện chỉ đăng ở DĐLQĐ và WATTAP những trang khác chỉ là trang ăn cắp )

Bối Bối vui vẻ đồng ý, nhưng Đồng Đồng có chút miễn cưỡng, mẹ nói là không được gây chú ý với mọi người. Nhưng mà không sao, đây là họ tự tiến tới, mình không làm gì.

Sau khi kết thúc buổi ăn trưa là đến giờ bơi. Tuy Đồng Đồng với Bối Bối là học sinh mới nhưng đồ bơi,... mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ.

Bối Bối cùng Đồng Đồng từ khi ở Úc đã học bơi nên rất dễ dàng.

Bối Bối đang đi thì bị đám bạn chạy qua làm ngã, bị trật chân, liền khóc. Đồng Đồng thấy thế liền chạy lại lo lắng nói:

“Bối Bối, em có sao không? Có đau không?”

“Anh hai, chân Bối Bối đau.” Bối Bối khóc nói.

“Để anh đưa em đi vào phòng y tế.” Đồng Đồng cho Bối Bối leo lên vai mình.

Cô giáo dạy bơi thấy 2 anh em tình cảm như thế cũng không nhịn được mà mềm lòng, mắng mấy người va vào Bối Bối, rồi cùng Đồng Đồng dẫn Bối Bối đến phòng y tế.

Hạ Thiên Di nằm trên ghế nghỉ ngơi như bà hoàng, quan sát mọi chuyện.

Chính cô đã nói mọi người va vào Hàn Như Tuyết. Để cô ta rơi xuống bể bơi 3m, ai ngờ cô ta lại không ngã, nhưng không sao, trật chân cũng được.

Mà mẫu người của cô đúng là giống hệt Hàn Vũ Phong, đẹp trai, kiêu ngạo, nhưng đôi khi lại rất tình cảm.

Tối qua cô nghe mẹ nói là mời Katty đến làm đầu bếp nhưng ngày đó cũng là sinh nhật của con cô ấy nên không đến được. Vậy thì mình sẽ bảo ba tổ chức sinh nhật của mình chung với hắn. Như thế thì mình sẽ có cơ hội alfm quen với hắn.

.

.

.

“Ba~~.” Hạ Thiên Di thấy Hạ Vũ Kình liền gọi.

‘Di Di của ba hôm nay có ngoan không?” Hạ Vũ Kình nhéo mũi Hạ Thiên Di nói.

“Có ạ! Ba, hôm nay con muốn đi mua sắm. Còn đúng 7 ngày nữa thôi là sinh nhật con rồi.”

“Được rồi, chúng ta sẽ đi mua thật nhiều váy cho Di Di nhé.”

“Vâng.”

Hạ Vũ Kình bế Hạ Thiên Di ra khỏi xe. Hắn cũng đang chuẩn bị mở cửa để bước lên xe thì thấy 2 đứa bé, 1 nam 1 nữ đang đứng trước cổng trường. Bé trai đang cõng bé gái. Trên mặt bé gái lộ rõ sự mệt mỏi.

Bé trai dường như mỏi chân, đứng không vững. Bé gái mở miệng nói:

“Anh hai, Bối Bối tự đi được. Anh hai mệt rồi.”

“Không được, bác sĩ đã nói, trong ngày hôm nay em không được đi lại.” Bé trai dù mệt nhưng không để cho bé gái đứng xuống.

“Vậy em sẽ ngồi.”

“Không được, mẹ sắp đến rồi, chúng ta chờ đi. Sau đó chúng ta sẽ đi mua sắm, còn 7 ngày nữa là sinh nhật rồi mà.”

Hạ Vũ Kình nghe từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện của 2 đứa bé đó, mới đi lại nói:

“2 đứa định đi mua sắm sao? Có cần chú chở đi không? Con gái chú cũng đang muốn đi mua sắm.”

Hạ Thiên Di thấ ba mình đi đâu, vội xuống xe, đi theo.

“A! Là chú đẹp trai ở khu bán nước.” Bối Bối cười nói.

“Là cô bé muốn uống nước cam sao? 2 đứa cũng học trường này hả?” Hạ Vũ Kình hỏi, thấy ánh mắt của dè chứng của Đồng Đồng mới xoa đầu cậu nói:

“Đừng lo, chú không phải là người xấu.”

“BA!” Hạ Thiên Di gọi. Sau đó nói:

“Ớ? Là các cậu?”

“Di DI, con quen sao?” Hạ Vũ Kình hỏi.

“Vâng, 2 bạn này vừa chuyển đến lớp con.”

Hạ Vũ Kình gật đầu, cười nói:

“Thế thì 2 đứa tin chú rồi chứ? Đi nào!” Hạ Vũ Kình bế Bối Bối lên. Mùi hương trên người cô bé rất giống với mùi của cô. Khuôn mặt này cũng rất giống nữa.

Đồng Đồng cùng Bối Bối ngồi lên xe, Đồng Đồng lấy điện thoại ra điện cho Như Nguyệt.

Hạ Vũ Kình thấy thế hỏi:

“Cháu còn nhỏ mà đã được dùng điện thoại sao? Gọi cho mẹ à?”

Đồng Đồng gật đầu.

“Đưa đây, chú sẽ nói chuyện với mẹ cháu.”

Đồng Đồng gật đầu 1 cái rồi đưa điện thoại cho Hạ Vũ Kình.

“Đồng Đồng, mẹ xin lỗi, mẹ đang bận việc, chú tài xế sẽ đến đón con nhé.” Như Nguyệt lo lắng nói.

“Cô đừng lo, tôi nghe nói 2 đứa bé muốn đi mua sắm, con gái tôi cũng muốn đi nên tôi dẫn Đồng Đồng cùng Bối Bối đi luôn.” Hạ Vũ Kình cảm giác, giọng nói này, rất quen thuộc...

“Ra vậy, làm phiền anh rồi.” Như Nguyệt nói.

“Không sao.” ( Truyện chỉ đăng ở DĐLQĐ và WATTAP những trang khác chỉ là trang ăn cắp )

Hạ Vũ Kình đưa điện thoại cho Đồng Đồng rồi chăm chú lái xe.

.

.

.

Đến khu mua sắm, Hạ Vũ Kình bế Bối Bối xuống xe rồi đi vào khu mua sắm. Đồng Đồng lấy xe đẩy, nói:

“Chú cho Bối Bối ngồi vào đây. Tôi tự đẩy được.”

“Không sao, chú bế Bối Bối cũng được mà.”

1 nữ nhân viên thấy thế cười nói:

“Ba nói đúng đấy, em trai còn nhỏ, không đẩy được em gái đâu.”

“Đây không phải ba tôi!” Đồng Đồng phủ nhận.

Nữ nhân viên xấu hổ nói:

“Chị xin lỗi, nhưng 3 người không phải là ba con sao? Nhìn rất giống nhau mà, đặc biệt là em ( Đồng Đồng ), em nhìn rất giống người này ( Hạ Vũ Kình ).”

Hạ Vũ Kình bây giờ mới quan sát Đồng Đồng, đúng là rất giống hắn hồi bé. Mà Bối Bối nhìn cũng giống Tiểu Như. Không lẽ nào...

“Tôi mới là con gái của ba, 2 người này chỉ là bạn học thôi.” Hạ Thiên Di đanh đá nói.

Câu nói của Hạ Thiên Di khiến Hạ Vũ Kình thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân.

Nữ nhân viên cười, cúi đầu rồi đi làm việc.

Hạ Vũ Kình hỏi:

“2 đứa muốn đi đâu?”

“Khu lễ phục ạ, nhưng cháu muốn tự đi chọn váy, rồi chọn cho anh hai nữa, chú để cháu xuống đi.”

“Cháu đi được chứ.”

“Được ạ.”

Hạ Vũ Kình cảm thấy kì lạ, dù mớ gặp lần đầu tiên nhưng cái cảm giác này, còn thân thiết hơn cả Di Di, chuyện này là sao? Không lẽ đây là con của hắn với cô sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play