Hàn lão gia biết tin Như Nguyệt quyết định sẽ về liền cao hứng sai người chuẩn bị đủ thứ. Từ đo đồ cho trẻ sơ sinh đến đồ cho bà bầu. Chứ phòng ốc thì ông đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi, căn phòng đó là căn phòng rộng nhất, để còn đặt nôi cho 2 đứa bé đã, chờ khi nào bọn nó lớn hơn một chút ông sẽ chuẩn bị.

.

.

.

“Thật sự không tra được sao?” Giọng của Hạ Vũ Kình lộ rõ sụ thất vọng. Tại sao lại không có thông tin gì chứ?

“Vâng, tôi tìm nhưng không hề có bất cứ thông tin gì của cô ấy, như cô ấy chưa bao giờ tồn tại vậy.”

“Ra ngoài đi.” Hạ Vũ Kình chán nản nói.

Thư Kí cúi đầu rồi thẳng lăng bước ra ngoài. Cậu đương nhiên là biết mối quan hệ của thiếu gia với Hàn Như Nguyệt, nhưng hắn lại không hiểu tại sao giám đốc lại bảo hắn đi tìm thông tin của cô ta, không phải 2 người bọn họ đã chấm dứt rồi sao? Sao bây giờ lại như vậy? Mà thôi, đây không phải chuyện của cậu, không nên quan tâm.

Hạ Vũ Kình thở dài, lấy tay che mặt, tại sao lại không có tung tích gì chứ?

Đúng rồi! Hắn vẫn còn nhớ cửa hàng của cô, chắc chắn cô đang ở đấy.

~~~

Hắn thẫn thờ nhìn của hàng trống không. Tại sao lại như vậy chứ??? Sao tất cả manh mối của cô đều biến mất chứ?

Bác Lạc đi qua, thấy Hạ Vũ Kình đứng trước cửa hàng của bà, thấy lạ, hỏi:

“Chỏ hỏi, cậu tìm gì?”

“Không có gì.” Hạ Vũ Kình lắc đầu rồi lên xe.

Bà Lạc cảm thấy lạ, lấy điện thoại ra nói chuyện đó cho Như Nguyệt.

.

.

.

Như Nguyệt đi dạo trong vườn, cô ngồi xuống ở đình nghỉ trưa gần con suối. Bà Vương – Mẹ của Vương Tâm Khiết đưa cho 1 cô 1 ly nước cam cùng 1 dĩa bánh ngọt.

Cô thoải mái thưởng thức, đúng là về đây cố có cảm giác an toàn hơn hẳn. Ở đây có ông ngoại, ông ngoại đương nhiên có thể bảo vệ cô, còn chưa kể đến bảo vệ đều được bao phủ khắp nơi, trong nhà cũng có 5 người, đề phòng có chuyện gì.

Cô vuốt bụng, cuời dịu dàng:

“Con à, đây là nhà của chúng ta, con đã được bảo vệ rồi nên cứ từ từ lớn lên nhé.”

Như Nguyệt mỉm cười dịu dàng, nhưng cô lại nhớ đến, căn BT của Hạ thị chỉ cách chỗ này 3 căn BT, như thế khác nào là hàng xóm chứ.

Nhưng mà không sao, chỉ cần cô không đi ra ngoài, nếu có việc bắt buộc thì sẽ dùng xe của nhà hoặc Taxi.

Điện thoại của cô rung lên, cô lấy điện thoại ra, là Bác Lạc:

“Bác Lạc, có chuyện gì thế ạ?”

“Ta vừa thấy 1 người đàn ông đứng trước nhà của cháu. Nhìn rất trẻ, chỉ khoảng trên 25 thôi.”

Như Nguyệt nghe thế không khỏi rùng mình, chẳng lẽ anh đã biết chuyện cô mang thai? Không thể như thế được. Ông ngoại đã nói vì muốn đảm bảo an toàn cho cô nên đã xóa hết thông tin về cô.

“Như Nguyệt, Như Nguyệt, cháu còn ở đấy không?”

“Có ạ, cảm ơn bác đã thông báo.”

“Không có gì.”

Như Nguyệt thở dài, có lẽ cô nên ra nước ngoài thì hơn.... Đúng vậy, cô nên ra nước ngoài, như thế sẽ an toàn hơn.

Như Nguyệt đứng dậy, khó khăn di chuyển, cái bụng của cô ngày càng lớn, ai không biết lại tưởng cô sắp sinh.

Hàn lão gia sủng nịch nói:

“Con có chuyện gì muốn nói với ta?”

“Ông ngoại, con muốn sống ở Pháp như thế sẽ an toàn hơn.”

“Không tệ, nhưng chờ sau khi sinh đứa bé đã, chứ nếu bây giờ con đi máy bay, chuyện gì cũng có thể xảy ra.”

“Vâng, ông ngoại.” Như Nguyệt ngoan ngoãn nói.

.

.

.

Hạ Vũ Lình cùng Hạ phu nhân đến thăm Như Nguyệt nhưng cũng gặp tình trạng như Hạ Vũ Kình.

“Sao lại thế này? Con bé đi đâu rồi chứ?” Hạ phu nhân lo lắng nói, dạo gần đây Mộc Thiên Nhu có tích cách kì lạ, không lẽ nào đã biết chuyện Như Nguyệt có thai? Nghĩ đến đây, sắc mặt bà tái nhợt.

“Mẹ, để con gọi cho chị Như Nguyệt.” Hạ Vũ Linh thấy sắc mặt của mẹ mình như thế cũng lo lắng theo.

Như Nguyệt đang chuẩn bị tắm thì điện thoại vang lên. Nhìn thấy là Hạ Vũ Linh gọi, cô có chút do dự, cô biết chắc rằng họ đang lo lắng cho cô, nhưng cô có nên nghe máy không?

Cô... tắt máy. Cô không muốn có quan hệ gì với bất kì ai nữa. Bây giờ người đáng tin tưởng nhất của cô chỉ có ông ngoại với chị Tâm thôi.

Tuy làm như thế này có lỗi thật nhưng cô không thể bất cẩn như vậy được.

.

.

.

Mộc Thiên Nhu đi đi đi lại, cô đã có kế hoạch nhưng làm sao để dụ cô ta ra ngoài đây?

Aizzz, thật khó khăn mà. Có lẽ cô nên ra ngoài để cho đầu óc sáng suốt hơn.

“Mẹ, chị Như Nguyệt không có bắt mắt, con gọi từ cửa hàng của chị ấy đến đây mà không có gì. Chẳng lẽ chị ấy xảy ra chuyện rồi?” Hạ Vũ Linh lo lắng nói, bây giờ cô đang rối tung lên đây, tại sao lại không nghe máy chứ?

“Cũng có khả năng như thế.” Hạ phu nhân thở dài nói.

“Mẹ, thế còn cháu con thì sao???? Nó cũng là cháu nội của mẹ đấy.” Hạ Vũ Linh hốt hoảng nói. Không thể như thế được, như thế thì không công bằng cho chị Như Nguyệt.

“Bình tĩnh đã, chưa chắc là như thế đâu, con cứ bình tĩnh.”

Mộc Thiên Nhu nắm chặt tay lại, thì ra 2 người đó đều đã biết chuyện này rồi, không ổn rồi, nếu là như thế thì sớm muộn gì Kình cũng sẽ biết, cô phải ra tay ngay thôi.

.

.

.

Như Nguyệt vừa trở về được 3 ngày thì Hàn lão gia lại phải đi công tác, công ty ở Nhật có trục trặc, đích thân ông phải đứng ra xử lý.

Trước khi đi, ông bảo Vương Tâm Khiết cùng thím Vương nhất định phải chăm sóc tốt cô.

Cô đương nhiên nghe lời, suốt ngày chỉ ở trong nhà, thỉnh thoảng mới ra ngoài sân đi dạo.

~~

Thấm thoát, bụng cô đã tròn 7 tháng, nhưng Hàn lão gia vẫn chưa về được, xem ra chuyện này rất quan trọng rồi.

Lâu rồi cô chưa ra ngoài nên muốn đi ra phố mua chút đồ. Đương nhiên chị Tâm cùng 2 vệ sĩ đi theo nhưng chỉ có chị Tâm đi với cô, còn 2 người đó giữ một khoảng cách nhất định, đề phòng có chuyện gì xảy ra mới xông ra.

“Chị Tâm, chúng ta ra mua đồ làm bánh với đồ ăn đi, hôm nay tôi sẽ làm bữa tối.” Như Nguyệt cười nói.

“Vâng.”

Như Nguyệt cùng Vương Tâm Khiết chọn đồ, cô nhìn sang cửa hàng đối diện thấy 1 shop đồ đôi dành cho trẻ em, nhân lúc Vương Tâm Khiết đang thanh toán, cô cười nói:

“Chị Tâm, em sang cửa hàng bên kia 1 lát.”

“Tiểu thư, khoan đã tiểu thư.” Vương Tâm Khiết lao ra nhưng lại bị bảo vệ ngăn lại, cô nhanh chóng trả tiền rồi chạy theo Như Nguyệt.

Như Nguyệt đứng chờ đèn đỏ, từ xa, có 1 người phụ nữ mặc đồ đen kín đáo, chỉ chừa mỗi con mắt, căm hận nhìn cô. Cô đã chờ giây phút này lâu lắm rồi, cuối cùng cũng tóm được cô ta, may mắn cô đang đi dạo thì thấy cô ta, liền lấy cái áo khoác cũ rích trong cái xe cũ mà cô mua.

Như Nguyệt, thấy đèn đỏ liền băng qua đường

Mộc Thiên Nhu nhấn mạnh ga. Hàn Như Nguyệt, cô đừng có trách tôi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play