Tôi chiếu theo dãy số kia gọi lại, sau tiếng tút tút, điện thoại được nghe: “Chào cô, E.” Giọng nói nhẹ nhàng mà bình tĩnh. “9h30, quán bar Small Mandarin Orange.”
Tôi không biết cô sẽ cho tôi thứ gì, không có tâm trạng ăn cơm tối, Ra cửa lúc gần chín giờ, cô ấy nói tới quán bar Small Mandarin Orange kia. Chỗ đó ở trên đường 68, cách văn phòng S&S không xa, rất nhỏ rất tiện lợi, nơi ấy quanh co lòng vòng khó trông thấy, ông chủ hình như là người Pháp, nếu có rượu mới thì sẽ có áp phích được dán trên cửa. Lúc tôi đến, cô ấy đã đang đợi tôi, ngồi trên ghế sô pha màu đỏ ở chỗ rẽ vào trong góc phòng tầng dưới cùng, bên chân là một cặp công văn màu đỏ Bordeaux dùng để ra tòa.
Chúng tôi hỏi thăm lẫn nhau, cô ấy đi thẳng vào vấn đề, từ trong cặp lấy ra một chồng văn kiện mỏng đính lại cùng nhau, không hề giải thích, đưa cho tôi.
Trên trang đầu tiên là tài liệu hội nghị du lịch của một công ty được niêm yết, những việc trong nửa đầu năm 2005, tên rất xa lạ. Tôi nghĩ mãi không ra, cho đến trang thứ ba trên danh sách cổ đông nhìn thấy một cái tên quen thuộc, Lyle Ultan. Lật những trang tiếp theo, là phần hợp đồng, ngày tháng năm 1999, tiêu đề trên mép trang là “Greendale Garden Hotel – cổ phần công ty đang nắm giữ”, nội dung là giao cho Lyle Ultan một trong các công ty con của nó, sau năm năm nhậm chức chuyển làm cổ phần thật sự. Tên công ty con trước mặt giống một công ty đã được đề cập. <!-- m --><!-- m -->
Phần cổ phần này đúng là không được liệt ra trong danh sách tài sản, nhưng mà quan tòa phân chia tài sản ly hôn không đề cập đến loại cổ phần này, giá trị gia tăng phần tài sản sau thời hạn quyền lợi chuyển làm cổ phần thực sự được coi là tài sản sau hôn nhân, tôi có thể nhận được tối đa cũng chỉ là một khoản tiền mà thôi. Tôi cho là mình xem hiểu, ngẩng đầu nhìn Rona, nói cám ơn với cô ấy.
“Xem ra không đủ trọng lượng có phải không?” Cô ấy nhìn ra vẻ thất vọng của tôi. “Tôi luôn luôn nhắc nhở các bạn trẻ gặp phải sự việc phải tự hỏi tại sao. Không biết cô có nghĩ tới hay không, tại sao?”
Tại sao phần tài sản này không được liệt ra trong danh sách tài sản để trình cho toàn án? Vấn đề thuế vụ? Phía sau giao dịch? Ở trong đầu tôi xâu chuỗi lên vấn đề này, câu trả lời có thể từng cái từng cái một nhảy ra. Tài liệu tình hình kinh tế chỉ có những thứ này, không thể xác định là vấn đề gì, nhưng mà khẳng định có vấn đề. Tối thiểu là không có báo thuế, không nhất định là thật sự muốn lén trốn, tự cho là thông minh cố vấn thuế luôn luôn nói cho bạn biết bạn có thể chậm hoãn một chút, đợi đến khi tương đối có lời sẽ báo cáo, nhưng mà theo như IRS đó chính là trốn thuế. Có một trò chơi, muốn gia nhập vào chơi phải có tiền bạc, hiện tại tôi có, cho dù là trò chơi năm đồng tệ, cũng không ngại thử một lần. <!-- m --><!-- m -->
“Tại sao lại đưa cho tôi mấy thứ này?” Tôi hỏi.
“Đừng hiểu lầm.” Cô ấy đoán được ý tứ của tôi, trả lời, “Tôi làm như vậy không phải vì anh ta, thuần túy là vì cô, mấy thứ này dùng trong các cuộc nói chuyện của hai người, tôi hy vọng cô không nên giao cho những người khác.”
Tôi gật đầu đáp ứng, nhưng có chút ngoài ý muốn, vốn nghĩ rằng cô ta sẽ bày mưu đặt kế tôi sao cho có thể làm Lyle thua thảm hại hơn. Tôi nói: “Tôi vốn tưởng rằng cô hẳn rất chán ghét anh ấy, cũng khó tránh khỏi có phần chán ghét tôi.”
Cô cười rộ lên, lắc đầu nói: “Từ trước đến nay tôi chưa từng chán ghét cô. Về phần anh ấy, lúc trước hận, hận đến mức có thể làm ra chuyện rất ngu xuẩn để trả thù, ví dụ như ngủ cùng bạn tốt nhất của anh ấy.”
“Colin Gomez?” Tôi thiếu chút nữa kêu lên. <!-- m --><!-- m -->
Cô gật đầu, “Bọn họ xấp xỉ mười năm không nói chuyện, cho đến khi anh ấy gặp cô, kết hôn với cô, Colin làm phù rể.” Dừng một chút lại nói, ý tứ sâu xa, “Nếu cô hận một người, vậy cô nhất định còn thương anh ta.”
Tôi đột nhiên có chút hiểu rõ, tại sao Lyle từng nói qua anh không có một tình bạn tốt, một người bạn có thể đến làm phù rể, lúc kết hôn lại xuất hiện một người ‘anh em hình như’ Colin Gomez. Nếu Rona nói thật sự có lý, xem ra, anh đã hận rất lâu. Còn bản thân tôi? Tôi xác định mình không hề yêu anh, nhưng lại rất hận?
“Tôi lại càng ngu xuẩn hơn, đáng nhẽ ra tôi không nên kết hôn.” Tôi nói.
“Bất cứ sự việc gì đều luôn có hai mặt,” Cô nói, “Tôi đã qua sinh nhật ba mươi tuổi, người liên lạc trong trường hợp khẩn cấp trên bảo hiểm là anh trai tôi, mà anh ấy sống ở Glasgow, Scotland.”
“Kết thúc cuộc hôn nhân của tôi, quá trình rất rách nát, kết quả cũng không tốt đẹp gì. Tôi không phù hợp với kết hôn, nên tôi sẽ đi tìm việc lại.” <!-- m --><!-- m -->
“Hai người cũng không có mâu thuẫn. Tháng trước có một bí thư về hưu, Irene Cox, có thể cô biết cô ấy, chưa bao giờ kết hôn, sống một mình, nuôi một con mèo, lúc nghỉ ngơi vẽ những bức tranh mini để giết thời gian, tác phẩm của cô ấy trên ebay bán được $25 một bức 2 inch. Có lúc, tôi nghĩ tôi cũng nên bắt đầu bồi dưỡng thú vui gì đó, sau khi về hưu không đến mức quá nhàm chán.”
……
Chúng tôi tán gẫu rất vui vẻ. Cho đến tận đêm khuya, tôi rời khỏi quán bar Small Mandarin Orange, mang theo đàm phán lợi thế cùng lý luận yêu và hận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT