Edit: Apakcha

Beta: Qoop!!

Chương 79: Quản lý cảm xúc

Lý do có giấy gọi trước tố tụng là, yêu cầu trả lại Caresse cho cha đứa nhỏ chăm sóc, đồng thời xin lệnh cấm chế tạm thời, không cho phép tôi đến gần đứa trẻ khi không có bố đứa nhỏ giám thị. Về phần lệnh cấm chế là tôi không nghĩ tới, lý do là vấn đề quản lý cảm xúc do trầm cảm sau khi sinh khiến cho tôi không thích hợp ở một mình chăm sóc đứa nhỏ. Hai ngày sau một phiên tòa hôm thứ sáu ở tòa án nhà nước, nguyên đơn, cùng với bị cáo, cũng chính là tôi, gửi bằng chứng có liên quan, để tòa án phê duyệt có ký phát lệnh cấm chế hay không.

Tôi không có tính nhẫn lại lật đi lật lại xem thuật ngữ luật pháp nghiền ngẫm từng chữ một, trong lòng biết rất rõ, Lyle một bên là chặn trước. Cái gọi là “Lợi hại” luật sư đều thích làm như vậy, anh ta không tranh luận với bạn tại sao B so với A đúng hơn, mà là trực tiếp chứng minh A căn bản không được phép. Không có gì so với điều này càng giống như là một thiên hịch văn, không cần nhiều lời vô nghĩa nữa, chiến tranh bắt đầu. <!-- m --><!-- m -->

Lệnh cấm chế tạm thời kéo dài trong thời gian ba tháng, đến kỳ hạn sau có thể xin kéo dài thời hạn tới sáu tháng. Nếu toà án quả thực ký phát lệnh cấm chế, Caresse có thể ở chỗ Lyle nửa năm. Tôi dù sao vẫn không thể ở nơi đó cùng con bé, mà trong khoảng thời gian này đúng là lúc bắt đầu nhận thức, hết thời hạn cấm lệnh, con bé xấp xỉ chín tháng, lúc cảm giác muốn ngủ hoặc là đói bụng sẽ dính lấy bảo mẫu, mà không cần tôi ôm. Toà án Hoa Kỳ không phải như Trung Quốc, không có chỗ liên hợp phụ nữ có thể kể khổ, cũng không có xu thế trao đứa nhỏ cho người mẹ, ngay cả đứa trẻ nhỏ cũng giống nhau, lệnh cấm chế này đưa ra không chỉ có liên quan đến khoảng thời gian sáu tháng này, hơn nữa trong phiên tòa ly hôn cũng sẽ có ích, không chỉ có thể chứng minh Lyle hoàn toàn có khả năng chăm sóc đứa nhỏ, còn không ngừng ám chỉ tôi là một người đầu óc không bình thường, người mẹ nguy hiểm.

Không cần MacDenton nhắc nhở, tôi cũng rất rõ, tầm quan trọng của phiên tòa này. Từ lời khai của người hầu nữ còn có bảo mẫu, những ghi chép chữa bệnh của tôi ở chỗ bác sĩ tâm thần đều có thể bất lợi đối với tôi, tuy rằng tôi chưa từng tạo ra thương tổn cụ thể, cũng chủ độngđi bác sĩ, thái độ có thể coi là tích cực. Nhưng các yêu cầu Lyle đưa ra cũng không “Quá mức”, yêu cầu “Giám sát” mà thôi. Tôi khẳng định sẽ có yêu cầu đi khoa tâm thần giám định, bác sĩ bình thường sẽ không cho ý kiến chắc chắn, cho dù kết quả không xấu, cũng chính là thắng bại chia đôi, chỉ chờ quan tòa phán xét như thế nào. <!-- m --><!-- m -->

Thứ sáu 9h30, Dưới tường thành Manhattan, số 60 phố Lafayette, tòa án sự vụ gia đình thành phố New York. Tôi chưa từng tới tòa án lớnnhư thế này, Lyle nhất định cũng rất ít có cơ hội chứng kiến cột mốc đường phố Franklin hoặc là Leonard, anh đi qua Bangladesh, đối với Katmandu có thể rất quen thuộc, nhưng tựa như CA đã nói qua, đối với những người khác mà nói không tồn tại sau 23 phố New York.

Số 60 phố Lafayette là tòa kiến trúc màu xám hiện đại, không hoàn toàn mới, đồ vật đơn sơ, chuyên xử lý ngược đãi trẻ em, nhận nuôi, quyền giám hộ, quyền thăm hỏi, bạo lực gia đình, phụ quyền, các vụ án thanh thiếu niên phạm tội, dường như tất cả cơn ác mộng của những đứa trẻ đều tập trung ở chỗ này.

Tôi dẫn Caresse cùng đi. Bởi vì không tìm được bảo mẫu thích hợp, hai tuần đầu sau khi chuyển ra, tôi đi đâu cũng dẫn Caresse theo. Nick nói hơn một lần, anh ta có thể giúp tôi trông đứa nhỏ, chỉ một buổi sáng hẳn là không có vấn đề gì. Tôi nói được,Caresse rất thích ngủ, chỉ cần nhìn con bé là được. Nhưng sau vài giây đồng hồ, hai người đều đổi ý, anh ta nói anh ta chỉ sợ làm không được. Mà tất cả trong đầu tôi đều là hình ảnh đứa nhỏ từ trên giường lăn xuống đất, hoặc là va vào chén nước nóng. Chứng bệnh cưõng bách, một trong những biểu hiện của bệnh trầm cảm sau khi sinh, tôi thật sự có thể vượt qua giám định tinh thần. <!-- m --><!-- m -->

Tôi ở bên ngoài một phòng làm việc trên tầng năm nhìn thấy Lyle, đó là lần gặp mặt đầu tiên của chúng tôi sau khi ở riêng. Trước đó, tôi một lần lại một lần nhắc nhở mình khống chế cảm xúc, nhất cử nhất động đều phải cẩn thận. Tôi hoài nghi mình sẽ làm không được, nhưng sự việc trước mặt này, ngược lại có vẻ dễ dàng như vậy.

Chúng tôi chào hỏi lẫn nhau, anh đi tới cúi người xuống nhìn Caresse bên trong xe trẻ sơ sinh, ngẩng đầu nhìn tôi, tôi gật gật đầu, hai tay anh kéo phía dưới nách con bé ôm ra, ôm ngang ở trong khuỷu tay. Ở trong tay anh, Caresse ba tháng mặc quần áo liền thân màu trắng sữa lớn lại có vẻ xinh xắn giống như lúc mới sinh ra như vậy.

Anh trêu chọc con bé một hồi, miệng nói: “Sắp biến thành đại cô nương rồi, Care, còn nhớ ba ba không? Care?” Vân vân. Cho đến khi Caresse không nhịn được, trên mặt biểu tình từ tình chuyển âm, con mắt đỏ, hai bên khóe miệng xụ xuống. Anh không biệt phải làm sao, tôi vội vàng nhận lại, dựng thẳng lên ôm, hướng vào khuôn mặt nhỏ nhắn phấn trắng nói: “Caresse là đại bảo bảo, không thích ôm ngang, đúng không, bé cưng.” <!-- m --><!-- m -->

Anh nhìn chúng tôi nở nụ cười, sờ sờ đầu Caresse cùng phía sau lưng, hỏi tôi: “Gần đây sống thế nào?”

“Không tệ.” Tôi trả lời, trong lòng cảm thấy chúng tôi có thể được coi là nguyên đơn cùng bị cáo rất bình tĩnh hòa nhã.

“Có thể nói cho anh biết, chúng ta tại sao ở trong này không?” Anh cúi đầu nhìn tôi, hỏi.

Tôi nhìn vẻ mặt của anh, vẻ mặt đứng ngoài không quan trọng, trong lúc nhất thời nói không ra lời. Có thể, đối với anh mà nói, ngoại trừ những gì anh muốn, anh không muốn, tất cả những thứ khác cũng không quan trọng.

“Không bằng chúng ta trở về, nhóm luật sư có thể xử lý chuyện còn lại……” Anh nói ung dung điềm đạm, như đã từng vô số lần cũng thế không có gì ngăn được. <!-- m --><!-- m -->

“Thật sự muốn em nhắc nhở anh tại sao chúng ta lại ở chỗ này?” Tôi hỏi lại, lướt qua bờ vai của anh, nhìn MacDenton ở cuối hành lang vẫy tay với tôi, “Chỉ sợ điều này là không cần thiết, phiên tòa bắt đầu rồi.”

Quan toà là nữ, không biết có thể đối với tôi có lợi hay không. Kết quả phiên tòa cùng dự đoán giống nhau: lời khai của nữ người hầu cùng bảo mẫu chính xác và hợp lý, tôi có khi tâm tình rất xấu, từng có một lần không khống chế được cảm xúc đã gây ra hậu quả không thực chất; Mà tôi thấy một bác sĩ tâm thần cho biết, xác thực tôi từng có biểu hiện điển hình của trần cảm sau khi sinh, nhưng thời gian xấu nhất đã qua đi, “Trong tình hình chung” “Hẳn là” Sẽ không lại có vấn đề gì.

Kết quả cuối cùng là, tôi được yêu cầu chấp nhận cho bên thứ ba giám định tinh thần, dựa theo căn cứ của kết quả tòa án đưa ra quyết định. Xem xét kết quả lúc trước, vì đảm bảo an toàn,Caresse giao cho người cha chăm sóc, người mẹ được hưởng quyền lợi thăm hỏi mỗi ngày một giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play