Hai con quỷ lười chúng tôi đến tận khuay mới bắt đầu xem danh sách quà tặng đám cưới, viết thiệp cảm ơn. Có một cái gửi cho ‘Howard Roth và phu nhân’ khiến cho tôi chú ý. Victoria từng nói ngày đó cô mới quen được một người tên Howard, trông rất ưa nhìn. Kiểm tra một lượt những khách tham gia hôn lễ hôm đó, chỉ có một người có tên như vậy.
“Howard Roth là ai vậy?” Tôi hỏi Lyle.
“Trước đây là một luật sư, bây giờ là trợ lý cho kiểm sát trưởng địa khu.”
“Anh ta đã có vợ rồi?”
“Có rồi, trên thiếp chẳng phải đã viết “Howard Roth và phu nhân” sao.”
Tôi kể chuyện của Victoria cho anh, anh không cho là đúng nói: “Roth biết quan hệ của bọn em, chắc sẽ không làm xằng làm bậy.”
Không biết là do vũ trụ rộng lớn, hay do thật sự lo em họ mình phải chịu thiệt, ngày hôm sau, tôi gọi điện cho Victoria. Bởi vì vài lần trước tìm bạn học hoặc đồng nghiệp nói chuyện phiến, không để ý giờ giấc, luôn gọi vào những lúc người ta đang bận rộn muốn chết, tôi đã có chút kinh nghiệm, nghĩ đến cô còn phải đi học, nên chọn vào giữa trưa mới gọi.
“E, sao hôm nay lại gọi cho em vậy?” Cô như cũ vẫn xưng hô thật thân thiết. Tôi làm bộ hỏi cô chuyện học hành dạo này thế nào, giống như hết thảy đều bình thường, cô vẫn đang theo học khoa Nghiên cứu truyền thông ở đại học George, Howard Roth qua lời cô nói thì đang ở tận New York, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là đã sớm cắt đứt liên hệ. Tôi cũng không chút mất tự nhiên lại tiếp tục nói chuyện phiếm, không nói ra sự việc kia. Trước khi cúp điện thoại vẫn khách sáo nói, khi nào nghỉ hè nhớ đến New York chơi vài ngày, cô cũng rất vui vẻ đáp ứng.
Phòng của em bé cũng bắt đầu được trang trí. Vị trí được chọn là phòng chính giữa cạnh phòng ngủ chính, diện tích ước chừng 160 feet vuông ( khoảng 15m²). Nhà thiết kế đã giới thiệu một sinh viên Học viện Nghệ thuật tới vẽ tranh tường. Trong bốn năm ngày, cứ đến 3 giờ chiều sẽ có một cậu sinh viên tóc vàng tay và mặt đầy tàn nhang đúng giờ xuất hiện, đứng trên thang xếp vẽ tranh trên tường: Bầu trời đêm, đám mây, ánh trăng, ngôi sao, có cả những chùm sao Thổ Tinh xinh đẹp, còn có hai cánh phi cơ kiểu cũ, phi công vắt một chiếc khắn quàng cổ màu trắng ra sau người. Tôi đứng ở đằng sau nhìn cậu ta vẽ. Người này dáng người cực kì cao lớn, tự tin sáng sủa, hoàn toàn không giống với dáng vẻ một nhà nghệ thuật gầy yếu mà tôi vẫn thường tưởng tượng. Cậu ta không cần phải có người đứng cạnh xem, có khi cũng sẽ tán gẫu với tôi vài câu, cho đến đúng 6 giờ lại thu dọn đồ đạc rời đi.
Cho đến tháng Tư, không khí dần dần trở nên ấm áp trong veo. Trên chiếc giường trẻ con màu trắng, bộ ra giường chần gòn hình những ngôi nhà màu trắng ở Dresden (1), màn mỏng, xích đu, quần lót, bàn thay tã, những món đồ chơi hình con thỏ, sư tử, tinh tinh, hổ báo, hươu cao cổ cùng hà mã, dần dần ngập đầy căn phòng. Tôi thường ngồi rất lâu trong phòng, nhìn những tranh vẽ trên tường mà tưởng tượng, dáng vẻ tiểu bảo bối sắp sinh ra sẽ sinh hoạt như thế nào trong căn phòng này. Đôi khi, thậm chí ngẩn người nhìn chiếc giường nhỏ được rào chắn cẩn thận. Ngẫu nhiên Lyle cũng sẽ bước vào, cũng ngây ngốc giống tôi, một hồi lâu lặng yên không lên tiếng, giống như bên trong thật sự có một đứa trẻ đang ngủ.
Kiểm tra tiền sản vẫn như cũ một tháng một lần. Tuy tôi cảm thấy mình càng lúc càng nặng nề và phù thũng, nhưng mỗi lần bác sĩ đều nói thể trọng của tôi gia tăng có chút chậm, nhắc nhở tôi chú ý ăn uống, còn kiểm tra bằng sóng siêu âm vài lần xem thai nhi có phát triển bình thường không, cuối cùng Caresse của tôi vẫn rất khỏe mạnh. Tôi từ khi sinh ra tới nay lần đầu tiên bị chẩn đoán là thiếu máu. Tử cung không ngừng co dãn lớn ra khiến những dây thần kinh và mạch máu trong cơ thể bị chèn ép, làm cho khi đứng hoặc ngồi ở một số tư thế tim sẽ đập rất nhanh, thậm chí cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp. Kích thích biến hóa còn làm cho mạch máu trở nên yếu ớt dị thường.
Một buổi tối tháng Tư, tôi thay quần áo chuẩn bị cùng Lyle đi dự tiệc, đột nhiên cảm thấy trong mũi có cái gì chảy ra, rút khăn tay lau một chút, giọt lớn giọt lớn máu từ trong mũi dũng mãnh trào ra, dính vào trên quần áo, rơi xuống sàn phòng thay quần áo, làm cách nào cũng không ngừng được. Anh ôm tôi đến bên giường, kêu Damala lấy khăn lông ướt ra lau, lại gọi điện thoại tìm bác sĩ. Bởi vì vừa mới xét nghiệm máu, bác sĩ sau khi đến, xem qua giấy kiểm tra sức khỏe gần đây nhất rồi nói không đáng ngại, chỉ là tổn thương đến những mao mạch máu nên mới chảy máu mũi thôi. Tôi thay áo ngủ, trong mũi nhét một miếng bông gòn nằm ở trên giường, anh ngồi bên giường chăm sóc tôi, nhưng trên người vẫn mặc bộ quần áo đi dự tiệc.
“Em không sao, anh cứ đi đi.” Tôi khách khí nói với anh.
“Ngoan một chút, đi ngủ sớm, không cần chờ anh.” Anh hôn lên hai má tôi, trả lời. Tôi không nghĩ tới, anh thật sự sẽ đi.
Nửa đêm, tôi bị vị mặn tanh trên miệng làm tỉnh dậy. Máu mũi lại không ngừng dũng mãnh trào ra, trên vỏ gối màu trắng đã đỏ sẫm một mảng, tôi vội ngẩng mặt lên, máu chảy xuống cổ họng, ừng ực nuốt không kịp. Lyle vẫn chưa trở về, tôi chưa từng sợ hãi như vậy, đưa tay đến đầu giường với lấy một xấp dày khăn giấy bít mũi, mặc thêm quần áo, đi ra ngoài đánh thức Damala, khàn khàn gọi cô: “Thực xin lỗi, đã đánh thức cô dậy, phiền cô gọi hộ tôi xe để đến bệnh việc được không?”
Kỳ thật bệnh chuyển biến nặng bác sĩ cũng làm không làm được gì, phụ nữ có thai không thể dùng vitamin K cầm máu, sau khi xác định khoang mũi không có gì khác thường, đặt một túi chườm đá lên trán tôi. Đến ba giờ sáng, Lyle cũng đến. Tôi không muốn nói chuyện với anh, anh hỏi tôi làm sao vậy, tôi nói mệt chết đi được, hơn nữa đầu choáng váng. Bốn giờ chúng tôi rời khỏi bệnh viện, xe của anh đỗ ở ven đường cửa bệnh viện, lái xe đang gục trên tay lái ngủ, trên kính chắn gió kẹp một hóa đơn phạt đỗ xe trái quy định.
Chú thích:
(1) Dresdon: là thành phố thủ phủ của Bang tự do Sachsen tại Đức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT