Đương kim là vị lãnh tụ của phái Thiếu Lâm, thế mà vừa mới một chiêu đầu tiên đã hộc cả máu mồm làm Tử Lăng kinh hoàng thất sắc.
Với thanh đoản kiếm, cũng một chiêu thứ nhất thôi, chàng đã hạ một lượt bốn tay cao thủ của Thiếu Lâm tự. Nay mới vừa giao đấu, thanh Túy Tâm kiếm bị đối phương đoạt mất một cách dễ dàng. Phỏng thử hỏi, chàng còn bao nhiêu tinh thần để ứng chiến.
Tiếng cười the thé của người phụ nữ bịt mặt lại lanh lảnh vang lên:
- Lão đầu trọc kia! Còn hai chiêu nữa, nếu đở được, nợ máu của mười bảy năm qua ta sẻ quên cho. Nếu không, cuộc đời ngươi cũng coi như kết liểu từ đây.
Nói xong, nàng vung một chưởng thou hai. Luồng chưởng phong này và chưởng thứ nhất hoàn toàn khác biệt.
Tiếng gió rít nghe lạnh người. Chưởng phong bay ra thể như lấp biển dời non, sức mạnh làm rung rinh cả thạch động.
Sau khi trấn tĩnh và điều dưỡng lại tình lực nội công, Phổ Vân thiền sư vận toàn lực tung ra song chưởng nghinh đở.
Kim Cang chưởng được tung ra với mười hai phần công lực “Bằng” Cả tòa động thất rung chuyển mạnh. Đất cát từ trên trần rơi xuống mịt mù.
Giây lâu.. bụi cát dần dần lắng xuống. Tử Lăng trố mắt nhìn kỹ, lão Phổ Vân loạng choạng thối lui, mặt tái nhợt. Nơi vùng ngực đã nhuộm một màu đỏ thắm.
Quay nhìn lại đối phương, đôi vai nàng run run, cũng thối lui mất nữa bước.
Nàng lại cất giọng lanh lãnh,nghe rợn người:
- Thật không hổ là thủ lãnh của phái Thiếu Lâm. Võ công của ngươi tiến xa hơn mười bảy năm về trước nhiều. Nhưng, hãy tiếp chiêu thứ ba của ta đây này… Nói xong, xắn tay áo lên, phất tiếp ra một chưởng nửa.
Thấy lão Phổ Vân liên tiếp bị hai chiêu, khí huyết đã kiệt, huống hồ chi chiêu thứ ba, đương sức lực của nó sẽ dũng mạnh bội phần. Tử Lăng không nở đứng nhìn hòa thượng bị hạ dưới tay kẻ địch. Không cần suy nghĩ, chàng nhảy ra quát to:
- Chiêu này để ta đở thế Vận toàn lực, chàng vung song chưởng nghinh đở.
“Binh” Tiếng vang cực mạnh, làmcho cát bụi mịt mù, che khuất mọi người.
Mặt hoa lên, thân hình choáng váng, chàng cảm thấy như hàng ngàn cân thép đổ ập xuống. Hai cánh tay tê dại và đau đớn vô cùng. Lồng ngực như muốn vở ra. Từ cổ họng chàng, mùi tanh và vị mặn của máu tự nhiên dâng trào lên.
Chàng cố nén nuốt xuống, rồi gắng gượng đứng vững lại, uất hận quát to:
- Yêu phụ! Ta đã biết rõ ngươi là ai rồi.
Ngạc nhiên, phụ nữ bịt mặt hỏi:
- Tiểu tử! Công lực của ngươi khá hơn lão trọc một bậc. Nhưng… ngươi danh tánh là chi?
- Ngươi… đã lập tâm hãm hại nó rồi à ? ta sớm đã nghĩ ra việc ấy.
Vừa nói, đưa tay ra chộp vào vai Văn Tử Lăng:
Thối lui một bước, Tử Lăng xua hai tay:
- Hãy khoan! Khổ công mạo muội nguy hiểm làm kẻ trao thơ, nay lại đối xử với tôi như thế này, chẳng là vô lý lắm ư ?
- Đã vì ta đi trao thơ, tại sao gặp mặt lại còn xuất thủ tấn công ?
- Vì tôi chẳng biết bà chính là thân mẫu của Giang Tâm Mỹ cô nương.
Người phụ nữ “hừ” một tiếng:
- Hãy nói mau! Người đem tin gì ?
Văn Tử Lăng nheo mày:
- Việc ấy có qua hệ đến sự an nguy của lệnh ái, xin bà thou lổi cho long tự ái của tôi.
- Hừ! Sự sống chết của ngươìììi trong tay ta, đừng hòng dứng trước mặt ta mà giở giọng trả giá.
Tử Lăng ngang nhiên gằn từng tiếng:
- Nếu bà nghĩ đến sự sanh tử của lệnh ái, thì phải đối xử với tôi tử tế một chút mới được.
Ngẫm nghĩ giây lâu, phụ nữ bịt mặt vụt cười:
- Tiểu tử! Lão nương không quen bị người khác bắt bẽ, yêu sách, nên cách của ngươi đã không có tác dụng.
Nói xong, y đưa năm ngón tay ra như câu liêm, rồi nhắm mặt Tử Lăng chộp xuống.
Cả kinh, Tử Lăng vận dụng toàn lực, đưa ra song chưởng, đồng thời nhảy ra né tránh.
Bất ngờ, bị một đòn phản công mãnh liệt, phụ nữ bịt mặt khẻ run run đôi vai, ra chiều khó chịu.
Tuy tránh được năm vuốt của đối phương, nhưng sự dội ngược của kình lực và việc sử dụng quá sức, nên nội tạng bị tổn thong. Chành lảo đảo té phịch xuống mặt đất.
Mặc dù không còn sức chống cự nửa, nhưng lý trí của Tử Lăng vẩn còn sáng xuốt, chàng tự nhủ:
“Người phụ nữ này đối với sự an nguy của Giang Tâm Mỹ, dường như không an tâm mấy” Lời cảnh cáo của mình không có hiệu lực, nên y mới thản nhiên xuất thủ tấn công.
Tin tức của nàng đã được bà ấy biết rõ chăng ?
Lúc nàng bị Thân Mật Khách bắt mang đi, một phụ nữ áo xanh đã vì nàng mà truy kẻ địch.
Hay là nàng đã được cứu thoát ?
Đang lúc chàng trai trẻ bị thong té ngồi xuống đất, người phụ nữ bịt mặt cũng tạm xã hơi giây lát, bổng nhiên y vụt gào to lên. Một tiếng gào khủng khiếp như xé màng tai, kế tiếp tung ra song chưởng nhắm đầu Tử Lăng bổ xuống.
Không còn sức để chống cự nửa, chàng đàh nhắm mắt để chờ chết.
Tánh mạng Tử Lăng lúc bấy giờ như chỉ màng treo chuông. Thình lình… bố luồng chưởng phong do hai phía tả hửu ồ ạt đổ tới. Kế tiếp, bốn luồng chưởng lực từ phía sau thi đua bay ập tới.
Thì ra, Hiệp Lê Tửu Tần vàPhổ Van thiền sư, mặc dù cảm thấy sức mình không địch lại yêu phụ, nhưng không thể để y hạ sát Tử Lăng. Nên vận công lực bình sanh ra để nghinh đở.
Đang lúc ấy, Bồ Tâm sư thái và Vân Trung Tử ngẩu nhên chợt tĩnh lại. Nhờ công lực rèn uyện đã đến bậc tuyệt đỉnh, nên huyệt dạo chỉ trong giâu phút đã được khai thông. Cả hai đồng nhảy vọt thẳng người lên, thấy tình thế nguy ngập nên lập tức tung chưởng hổ trợ.
“Aàm” Sự va chạm dử dội của sức tương đương giữa tám luồng kình lực và hai đạo chưởng phong làm động đá rung rinh, cảnh vật tối xầm lại.
Tiếng nổ vang lên that khủng khiếp.
Lúc cát bụi lắng tan, kiểm điểm lại, thì thấy cả bọn đều loạng choạng thối lui, khí lực có vẻ tới mức kịệt quệ.
Phụ nữ bịt mặt cũng lảo đảo lùi lại một bước Bốn người kia lui về một góc vận khí tĩnh dưỡng.
Mặc dù thắng thế, nhưng cũng bị tpn thong, phụ nữ bịt mặt nổi giận đến cực điểm, cho tay vào long rút ra thanh Túy Tâm kiếm. Rồi hửu kiếm tả chưởng, đưa ra một đồn quyết tử.
Chẳng lẽ đứng chờ địch thủ hạ sát, bốn người đưa mắt nhìn nhau,đoạn tổng hơp toàn lực lại, đẩy chưởng ra nghinh đỡ.
“Ầm” Bốn bóng người bị trọng thong lảo đảo trong đám bụi mờ. Bên đối diện, một bóng đen cũng bị dội ngược thối lui rồi không chịu đựng nổi, y cũng té phịch xuống đất.
Phiến đá to dưới đất không chịu nổi kình lực của sức ngã của bóng đen nên vở tan ra.
Tình thế xoay chiều một cách quá bất ngờ, Phổ Vân thiền sư giật mình ngơ ngác.
Đở được chưởng phong củangười phụ nữ kia kể như là may mắn lắm rồi.
Nhưng… dùng kình lực để đẩy nàng té nhào là không thể có được Phổ Vân thiền sư quay đầu ngó lại, một đại hán khôi ngô đang hiên ngang đứng chấn ngang cửa vào mộ.
Cả bọn lần lượt nhận thức ra tình thế.
Hiệp Lê Tửu Tần cât tiếng đầu tiên:
- Kính chào hảo hán! Không thể đẻ yên yêu phụ này hành hung tác quái. Xin hảo hán tiếp tay diệt trừ y mới được Mặc dù bị thong, phụ nữ bịt mặt vẩn tơi cười sặc sụa:
- Thời Thượng Viễn! Nếu không nghĩ ngươi là người trung bộc của phụ tân ta, thì main ngươi đã mất từ lâu rồi. That ra ngươi đâu dễ gì ung dung lai vãng nơi hiệp Lệ Sơn này từ bao năm tháng qua.
Hiệp Lê Tửu Tần vừa muốn trả lời, bổng nhiên gã hảo hán cất tiếng cười rang rảng cướp lời:
- Tôi xin phép hỏi:
các vị còn sức đấu nửa hay không?
Tử Lăng nãy giờ bị đánh trọng thong té ngồi dưới đất, vụt nhảy vọt thẳng người lên kêu to:
- Dù có chiến đấu đến ba tram hiệp nửa, chúng tôi cũng chẳng từ nan.
Phổ Vân thiền sư chẳng hiểu dụng ý của gã đại hán. Lão nghĩ:
nếu tỏ thái độ chủ bại, thì phụ nữ bịt mặt kia sẻ thừa cơ đánh nửa. Thật ra bị tổn thương, nhưng y thị cũng thừa sức để quật ngã từng người một.
Do đó sáu người nhìn nhau hội ý, đồng một lượt từ từ bước sấn tới.
Tình thế khẩn trương vô cùng. Một cuộc đụng độ sáu chọi một, sẽ xảy ra quyết liệt.
Bỗng nhiên… cất lên một tếng thét rùng rợn, phụ nữ bịt mặt vụt từ mặt đất bắn mình bay vọt lên đến nóc mộ, lanh lãnh kêu to:
- Ta dung tình cho các ngươi sống thêm hai ngày nửa. Rồi các ngươi sẻ biết lợi hại của ta.
Nói xong, với thế Phi Yến Xuyên Vân, bà ta nhắm vách mộ huyệt lao mạnh.
“Aàm” Vách đá đột nhiên nứt ra, để lộ một cửa nhỏ, trong nháy mắt kẻ hở liền khép lại như cũ… Cảnh vật trở lại yean tĩnh và nặng nề.
Khẻ thở dài, Phổ Văn thiền sư tiếp:
-Mười bảy năm về trước, lão phu tự đốc xuất kiến tạo ra mộ huyệt này. Nào ngờ, kẻ lạ lại bố trí thêm nhiều cơ mật.
Hiệp Lê Tửu Tần tiếp lời:
-Già này cư trú nơi vùng này rất lâu, mà nào có hay biết gì.
Vân Trung Tử tỏ vẻ hối hận:
-Lúc nãy xa cơ bị bắt, chẳng hiểu lý do nào, bần đạo lại cam tâm phục tùng dưới mệnh lệnh của địch đến bây giờ mới thức tỉnh lại được.
Phổ Văn thiền sư trầm giọng:
-Tôi nghĩ rằng:
chắc có lẽ hai vị trúng nhằm mê thần dược.
Đoạn quay sang phía đại hán mới đến thi lễ:
-Kính chào thí chủ, chẳng hay tên họ là chi ?
Vuốt chòm râu chấm ngực, người mới đến ngắt ngang:
đây là hiểm địa! Chúng mình hãy mau ra khỏi nơi đây.
Vân Trung Tử đề nghị:
-Năm vị chưởng môn còn bị giử trong mộ, sẳn đây chúng ta phải ra tay cứu họ kẻo trể.
Hiệp Lê Tửu Tần xen vào:
-Yêu phụ ấy xem ra đã mệt mõi. Cơ hội này chúng ta không sớm tấn công, còn đợi chừng nào nửa ?
Gã hảo hán lắc đầu cười xòa:
-Công tâm mà luận, lão phu cùng chư vị hợp lại đem chọi cùng yêu nữ ấy, chưa chắc đã thắng nổi, huống hồ chư vị đều bị nội thong.
Lão phu biết rằng:
nơi đây còn có một người xử dụng lối tà môn võ công, cao hơn người phụ nữ ấy một bậc.
Tin ấy vừa tung ra, cả bọn điều kinh tâm tán đỡm. Chỉ một yêu phụ nọ thôi mà cả bọn đã bị một trận tơi bời. Huống hồ thêm một người giỏi hơn y nửa thì sự thất bại sẽ tăng gấp bội phần.
-Thôi! Chúng mình hãy rời khỏi đây, rồi sẽ bàn tính.
Nói xong, hắn liền quay mình đi trước, năm người già trẻ lục đục theo sau.
Ngoài mộ đêm đã khuya. Gió thu hây hẩy, rừng lá khua xào xạt, tiếng dế nỉ non. Nhưng tất cả cũng không rung cảm được long của đoàn người đang mãi mê dấn gước.
Được một quá độ… Họ đến vùng phía nam của giải Hiệp Lệ Sơn, cách địa điểm xuất phát hơn mười dặm.
Cả bọn đèu đồng ý dừng chân tạm nghĩ.
Phổ Vân thiền sư hướng về phía gã đại hán, chấp tay thi lễ:
-Hiện tại thí chủ có thể cho cúng tôi biết quí danh đại tánh?
Tay vuốt râu dài, đại hán cười ha hả:
-Lão thiền sư chóng quên thật! Vậy chẳng nhớ Thiên Nam chi hội hay sao ?
-À! Vậy ra thí chủ là Thần Mật Khách Đặng Công Huyền -Phải! Chính là lão phu.
Cả bọn điều kinh ngạc. Họ nghe danh từ lâu, nhưng chưa được biết mặt Phổ Vân thiền sư nheo mày hỏi:
-Xin cho bần đạo hiểu rõ vài điểm thắc mắc! Nguyên do nào Đặng thí chủ biết được có người võ công cao hơn cả yêu phụ áo xanh ấy?
-Vị lão phu đã gặp người ấy rồi. Bản lỉnh của y còn hơn phụ nữ lúc nãy một bậc.
Đem tài học của lão phu ra so sánh, tỉ như như châu chấu đá xe, nên lão mới khuyên quí vị mau rời khỏi nơi ấy.
Văn Trung Tử bước đến, cung kính hỏi:
đạng lão hiệp sĩ! Có kế hoạch chi xin chỉ giáo giù cho.
-Sự hiểu biết của lão phu chỉ có thế thôi. Nhưng theo ngu ý, thì chư vị bát đại môn phái nên hợp tác thành khối. Việc tiêu trừ bọn yêu tà trong mộ của Túy Tâm Tiên Tử không phải là không làm được. Thôi! Xin từ biệt quí vị.
Nhưng vừa quay mình định bước đi… một ngụm máu tươi từ miệng gã vọt ra.
Thất kinh, Phổ Vân thiền sư vội vả bước tới hỏi:
-Trời! Dặng lão hiệp sĩ đã bị nội thong rồi ư ?
Khẻ lắc đầu, Đặng Công Huyền khắc khổ cười:
-Nội thương của quí vị chắc có lẻ còn nặng hơn lão phu nhiều. Mong quí vị bảo trọng.
Nghe lời nói ấy không ai bảo ai, tất cả đều công nhận Thần Mật Khách nhận định rất đúng, vì họ cảm thấy ác huyệt đang công tâm. Đầu váng mặt hoa, bước đi dã nặng nhọc.
Sau cái vái chào từ biệt, Thần Mật Khách quay mình cất bước.
Phổ Vân thiền sư, Vân Trung Tử, Bồ Tam sư thái, và Hiệp Lê Tửu Tần tạm ngồi xuống đất nhắm mắt dưỡng thần. Họ dèu cảm thấy quá đổi mệt nhọc, không còn sức để gắng going nữa.
Mặt nhìn theo bóng Thần Mật Khách từ từ cách xa, Văn tử Lăng vụt nhớ lại một điều rất quan trọng. Mặc dù mệt mỏi, chàng cũng cố gắng sức chạy theo.
Nghe có tiếng chân người đuổi theo, Thần Mật Khách vội quay đầu lại, thấy Tử Lăng lão ngạc nhiên hỏi:
-Này cậu! Đuổi theo lão có việc gì ?
Tử Lăng cười lạt đáp:
-Giang Tâm Mỹ cô nương hiện tại bị lão tiền bối mang đi giam giữ nơi đâu ? xin cho tôi biết… Ngạc nhiên, Thần Mật Khách hỏi vặn:
-Nàng đã cùng cậu đi chung kia mà ?
-Tôi muốn hỏi, nàng hiện giờ chết hay sống ?
-Ồ! Lạ quá, lời nói của cậu là có ý gì ?
Thấy thần sắc của lão già đầy vẽ chân thành, Tử Lăng hơi xúc động, liền hỏi tiếp:
Đưới chân đỉnh Cao Sơn, phải chăng lão tiền bối đã hai lần xuất hiện ?
đúng như vậy… Vì sự an nguy của cậu, nên lão phu mới gởi lời cảnh cáo đấy thôi.
Tử Lăng ngắt ngang:
-Sau rốt, tron tòa miếu hoang, chinh lão tiền bối đã rải huỳnh phúc tán, và bắt Giang Tâm Mỹ cô nương mang đi ?
Hơi biến sắc, Thần Mật Khách “À” lên một tiếng:
-Quả that có chuyện ấy à ?
Tử Lăng nghiêm sắc mặt:
-Tiếng tam của lão tiền bối vang dội khắp chốn giang hồ, chẳng lẽ không dám nhìn nhận việc làm của chính mình hay sao ?
Thần Mật Khách sa sầm nét mặt:
-Chớ nói nhảm! Nếu muốn bắt Giang Tâm Mỹ, lão phu cần gì phải rải Huỳnh Phúc Tán. Nhưng… lão phu bắt liểu đấu ấy làm gì chứ ?
Tạm ngưng giây lâu, lão lại tiếp:
-Nguyên vì thấy cậu tâm địa rất tốt, cốt cách lại phương phi, làm xúc động lòng mến mộ của lão, nên lão mới theo dõi và chăm sóc cho cậu.
Hà tất với mớ tuổi còn non, lại không chụi dè dặt nhận thức cho minh bạch, cậu lại vu khống cho lão làm điều thất đức, chẳng là oan uổng lắm ư ?
Tử Lăng nghe nói, trợn tròn đôi mắt:
-Nhưng người bắt Giang cô nương mang đi, tự xưng là Thần Mật Khách. Thế trừ lão tiền bối ra, lại còn có người thứ hai nữa hay sao ?
Nghe nói, Thần Mật Khách bất giác kinh ngạc đến ngẩn người ra. Suy nghĩ giây lâu, lão ta liền bảo:
-Thế cậu cứ thuật rõ tình hình cho lão phu nghe thử .
Tử Lăng lập tức đem đầu đuôi câu chuyện xảy ra ở trong tòa cổ miếu thuật lại một hồi… sau rốt chàng kết luận:
-Người ấy bịt mặt bằng chiếc khăn tay, mặc dù trông không được rỏ lắm, nhưng giọng nói và vóc dáng của ông ta cùng lão tiền bối không khác nhau mấy.
Tay vổ vào trán, ra chiều suy nghĩ, lão Đặng Công Huyền vụt bả:
-Bất luận là kẻ nào, chậm lắm là một tháng, lão phu nhất định phải dò xét cho ra mới được.
Đã dám mạo danh lão phu để gieo rắc việc không hay trong chốn giang hồ, chuyện này há dể bỏ qua.
Nói xong, lão liền quay mình bước đi.
Vụt nhớ một việc, Tử Lăng cất tiếng gọi to:
-Lão tiền bối! Hãy khoan… cho tôi hỏi tý việc.
Nghe gọi, Thần Mật Khách dừng lại tỏ vẻ khó chụi:
-Chẳng lẽ cậu còn nghi ngờ cho lão phu làm việc ấy hay sao ?
-Việc ấy, kẻ hậu sinh này tính rằng đã có người lạ mặt nhúng tay vào. Nhưng việc tôi thắc mắc là chẳng hiểu kẻ ấy bắt Giang cô nương đi có dụng ý gì…? Lão tiền bối nhiều kinh nghiệm, chắc có lẻ đoán ra một hai manh mối…?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT