Hiện giờ bọn Thanh y đang vây phủ Tử Lăng và Thu Lăng còn lại không đến ba chục người, không kể một toán đã chết và bị thương nằm la liệt trên nền đá ...

Văn Tử Lăng vừa hay được tin đồn bọn đang đột nhập và tấn công tứ phía, lòng chiến đấu của chàng vụt phấn khởi lên dữ dội, lưỡi Túy Tâm Kiếm vung đến đâu, bọn Thanh y đều ngã rạp đến đấy.

Trận chiến từ thế công đột nhiên trở thành thế thủ, bọn U Minh Giáo vừa đánh vừa nom rõ tình thế. U Minh Giáo Chủ với chiếc mắt bị thương, tinh lực mất đi rất nhiều. Sau phút suy nghĩ, bà ta liền hướng về bọn thuộc hạ truyền lệnh:

- Bọn ngươi hãy nghe ta! Xin tạm dừng tay!

Nghe được lệnh của chủ soái, vừa đúng vào tâm trạng chủ bại và thể xác đang mệt nhoài, bọn thuộc hạ lập tức ngưng tay tránh dang ra tứ phía.

Tử Lăng gằn giọng:

- Hiện tại quần hùng đã xâm nhập vào tận sào huyệt, tại hạ khuyến cáo tôn giá nên sớm hồi tâm, lúc này cũng chưa phải là muộn. Phật gia có câu:

"Khổ hải vô biên, hồi đầu là bến", tôn giá nên ăn năn hối cải, con đường thiện lúc nào cũng đầy cỏ đẹp hoa thơm.

U Minh Giáo Chủ cười gằn:

- Hừ! Chiếc mắt chột của bà có thể lành lại được chăng?

Văn Tử Lăng ôn tồn đáp:

- Lưỡng hổ tranh đấu, tắc hữu nhất thương, việc tỷ thí đâu tránh sao cho khỏi cái nạn tử thương, chuyện ấy không thể phiền trách tại hạ được!

U Minh Giáo Chủ nghiến răng ken két:

- Nhãi con! Bổn tòa không ngại cho ngươi hiểu rõ, phàm kẻ nào đã bước chân vào Tổng Đàn thì sanh mạng đã thuộc về tay ta, dù rằng nhà ngươi không thương tổn đến chiếc mắt tả của Bổn tòa đi nữa, đừng hòng thoát khỏi Hiệp Lê Mật Cung!

U Minh Giáo Chủ vừa dứt tiếng, thình lình ... từ một địa đạo, một tên thuộc hạ chạy vụt ra đến trước mặt U Minh Giáo Chủ thốt:

- Bẩm Giáo Chủ! Mật Cung đã bị cường địch tấn công dữ dội. Ngoài sơn động, toàn cõi sơn trang đã bị bọn chúng phá hủy tiêu tan!

Cơn tức giận nổi lên cực điểm, U Minh Giáo Chủ thét to:

- Lũ ngươi toàn là đồ vô dụng! Hãy cút đi ... cho rảnh mắt ta!

Chiếc mắt tả của bà đã ngưng chảy máu từ lâu, đột nhiên huyết lưu trở lại, diện mạo của bà lúc bấy giờ trông thực rất thảm hại.

Tên thuộc hạ lãnh nhiệm vụ bẩm báo hoảng kinh, ôm đầu lẩn tránh.

Giây lâu, bà ta ảo não buông tiếng thở dài đầy uất hận:

- Hừ! Được! Rồi đây bọn chúng sẽ biết tay Bổn tòa. Máu sẽ đổ khắp chốn võ lâm, xác bọn ngươi sẽ nằm phơi đầy mặt đất!

Bà quay về hướng bọn thuộc hạ quát to:

- Tất cả bọn ngươi hãy đi tiếp viện Mật Cung! Bất luận với một giá nào, hãy tìm cách tiêu diệt bọn chúng, đừng để cho một tên nào chạy thoát!

Sau khi hơn hai chục tên thuộc hạ lần lượt mất hút sau cửa hang, gian thạch động hiện giờ chỉ còn lại vỏn vẹn có ba người và một số tử thương nằm la liệt trên nền đá ...

Đấu trường bỗng trở nên âm u tẻ lạnh.

U Minh Giáo Chủ suy nghĩ giây lâu, đoạn giương chiếc mắt còn lại nhìn Tử Lăng gằn giọng thốt:

- Vụ đả thương chiếc mắt, Bổn tòa sẽ thanh toán sau. Hiện tại, Bổn tòa cần phải vắng mặt giây lát, hai ngươi chịu khó đợi ta nhé!

Văn Tử Lăng quát to:

- Hãy khoan! Món nợ máu của ân sư năm xưa, tôn giá chưa cùng tại hạ thanh toán kia mà!

Nhưng với một thế xoay mình thật nhanh, bà ta đã quay ngược lại, phóng mình vào một cửa hang gần đấy mất dạng, một giọng the thé đầy căm hờn từ một ngách đá vang vọng ra:

- Văn Tử Lăng! Với võ công, Bổn tòa chưa diệt ngươi được. Hiện tại, tạm mượn cơ quan của tòa kiến trúc này giam cầm hai ngươi lại. Ba hôm sau, Bổn tòa sẽ đến đây cùng hai ngươi tái ngộ!

Giọng nói của U Minh Giáo Chủ vừa dứt, tiếng "sè sè" nổi lên bốn phía. Kế tiếp theo là một tiếng "sầm" vang dội làm rung chuyển cả tòa thạch động. Tất cả cửa địa đạo ăn thông vào thạch động đều được đóng kín cả lại.

Tử Lăng khẽ cau mày, lặng lẽ bước đến một cửa hang vung Túy Tâm Kiếm lên nhắm cánh cửa đâm mạnh vào ...

Túy Tâm Kiếm quả là một bảo vật duy nhất trên đời ... Tử Lăng tiếp tục đâm mạnh vào, những khối đá nhỏ theo đà kiếm rớt ra từng mảnh. Trong khoảnh khắc, cánh cửa đá dày đã bị chàng khoét thành một lỗ hổng nhỏ.

Chàng đưa tay với một hòn đá nhỏ thẳng tay ném vào lỗ hổng. Viên đá chạm vào một lần đá thứ hai, tiếng dội vào đá nghe rõ mồn một ...

Tử Lăng sa sầm nét mặt. Tiếng dội của hòn đá cho chàng biết rằng cách lần cửa thứ nhất không xa có thêm một lần cửa thứ hai và lần cửa đá ấy còn dày và kiên cố hơn cửa thứ nhất những mười lần ...!

Đưa tay lắc đôi vai Giang Thu Lăng đang ngồi im buồn bã, chàng khẽ cất giọng ôn tồn an ủi:

- Bọn quần hào đang đột nhập vào Mật Cung của chúng, không bao lâu họ sẽ đến đây ...

chúng mình sắp sẽ được cứu thoát.

Bỗng nhiên ...

Có tiếng chân rất nhẹ của một người từ xa đi lại ...

Tay lăm le thanh Túy Tâm Kiếm, Tử Lăng chăm chú nhìn vào nơi phát ra tiếng động, chuẩn bị đối phó.

Trước mặt chàng độ mười trượng, vách đá đột nhiên nứt hai để lộ một cửa hang bí mật ...

Một thiếu nữ, mình vận chiếc áo màu xanh biếc, yểu điệu thướt tha, duyên dáng với gương mặt giống hệt Thu Lăng, đẹp mỹ miều như một tiên nữ giáng trần, chậm rãi từ cửa hang bí mật bước ra.

Một cảm giác sượng sùng, nửa e ngại làm Tử Lăng bàng hoàng bối rối.

Thiếu nữ ấy không xa lạ đối với chàng, chính là Giang Tâm Mỹ!

Đưa cặp mắt bồ câu khẽ quét về phía Thu Lăng, đôi môi khẽ nhếch nụ cười ghen tức, nàng quay sang Tử Lăng chua chát hỏi:

- Văn đại hiệp! Cách biệt bao lâu, mối cựu thù của lệnh ân sư đã tìm ra manh mối nào chưa?

Không để ý tới câu hỏi của Giang Tâm Mỹ, Tử Lăng liền quay sang Giang Thu Lăng thốt:

- Lăng muội! Em có biết nàng ấy là ai chưa?

Khẽ gật đầu, Giang Thu Lăng bẽn lẽn hỏi vặn lại:

- Mặc dù em đã đoán biết nàng là ai rồi ... nhưng ... Lăng ca! Hiện giờ em phải xưng hô với nàng thế nào cho hợp?

Giang Tâm Mỹ vụt cướp lời:

- Tuy là một mẹ sanh ra, nhưng tự nhỏ thiên cách nhất phương, nên hôm nay tình chị em mặc dù gặp lại chưa có vẻ mặn nồng đấy thôi!

Giọng của nàng vụt trở nên lạnh lẽo và cay đắng:

- Hai người tại sao đối xử với nhau coi có vẻ thân mật quá vậy? Với cách xưng hô, hình như là tình phu thê có khác?

Một cảm giác đặc biệt vụt thoáng qua làm sắc diện của nàng bỗng nhiên trở thành thất vọng, đượm vẻ đau thương.

Văn Tử Lăng ôn tồn đáp:

- Giang cô nương! Chúng mình cách biệt đã lâu, sự đời có nhiều thay đổi. Tại hạ sẽ tường trình những việc xảy ra để cô nương am tường và thông cảm!

Giang Tâm Mỹ lạnh lẽo cười nhạt:

- Chúng mình xa cách đã lâu, mặc dù dòng đời biến chuyển, nhưng cõi trung trinh của người giữ tiết có đâu vì danh lợi mà thay đổi bao giờ!

Văn Tử Lăng vừa định tìm lời đối đáp, thình lình có tiếng chân dồn dập đi đến.

Hơn một chục người từ cửa hang bí mật lục tục bước ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play