Là thiên kim tiểu thư độc nhất vô nhị của gia tộc họ Triệu, cô nàng Triệu Ánh Nguyệt không tỏ vẻ sang chảnh hay kiêu căng giống như những tiểu thư đài các nhà người khác, mà lại tỏa sáng vẻ xinh đẹp, dịu dàng vốn có của mình bằng một cách vô cùng giản dị. Mái tóc đen nhánh được uốn xoăn đó nếu nhìn thoáng qua sẽ tưởng là xoăn tự nhiên, bồng bềnh đẹp đến kì lạ. Đôi mắt to tròn với con ngươi phản chiếu ánh đèn cam ở dọc hành lang như viên đá thạch anh màu đen sáng bóng. Tôi không biết Lôi Vĩ Vĩ và Hàn Băng Vũ có nhìn nhận cô ấy như tôi hay không, nhưng quả thật Triệu Ánh Nguyệt đúng là mỹ nhân ngàn năm có một.

Tôi nhìn cô ấy đắm đuối cứ như bị trúng tiếng sét ái tình vậy. Miệng há ra từ lúc nào mà không biết, còn chẳng buồn thèm ngậm lại. Lôi Vĩ Vĩ thì trái ngược hoàn toàn với biểu cảm của tôi. Mặt cậu ta nhăn nhó như một ông cụ chín mươi tuổi. Tôi không cần quay sang nhìn mặt Hàn Băng Vũ cũng đủ biết mặt cậu ấy sẽ chẳng có cảm xúc gì khác. Tôi cũng phải bái phục tài năng ‘không cảm xúc’ của Hàn Băng Vũ thật. = =

“Cô… cô làm gì ở đây?”Lôi Vĩ Vĩ thường ngày hay lớn giọng, tự dưng bây giờ đụng mặt vị hôn thê của mình thì lại lưỡng lự không thối, nói năng chả nên hồn. “Cô… cô định làm gì Y Y đúng không?”Cậu ta cẩn thận quá mức, giọng nói run run như đứng trước làn gió lạnh ập tới, hai tay cuồng cuồng kéo tôi ra phía sau lưng mình.

Cái tên điên này, có phải là đang đóng phim tình cảm hành động đâu?

“Tôi ở phòng này mà!”Triệu Ánh Nguyệt không hề chau mày mà thản nhiên chỉ tay vào cánh cửa phòng, chỗ tôi đang đứng ngay trước.

A, phòng của tôi mà? Thế tức là chúng tôi là bạn cùng phòng trong vòng ba ngày hai đêm? = □ = Hôn thê của Lôi Vĩ Vĩ và tôi? Không thể nào chứ!

Ông trời sao trớ trêu thế! Sao lại sắp sếp vợ chính và vợ lẽ ở cùng một phòng.

… = =

Khoan đã, tôi vừa nghĩ gì cơ? Vợ chính và vợ lẽ?

Ô hô… tôi điên thật rồi! Sáng nay quên không uống thuốc thần kinh rồi.

“Mà Hàn Băng Vũ, Diêu Ái Tâm đang tìm cậu đó!”Triệu Ánh Nguyệt mỉm cười nhìn người ‘không cảm xúc’. Hàn Băng Vũ nhìn ra phía tôi cứ như kiểu tiếc nuối điều gì đó, hoặc là muốn sự cho phép của tôi chăng? Tôi cứ cười cười, vẫy tay chào tỏ ý muốn cậu ấy cứ đi đi. Thế là Hàn Băng Vũ hiểu ý tôi thật, ngay tức khắc bước đi.

Đúng rồi, đi đi, thế là không còn chiến tranh.

“Ai dà, cái tên bánh bèo thối này, đi thì đi *beep* luôn đi lại còn…”Lôi Vĩ Vĩ không ngờ đến khi quân địch rút rồi mà vẫn còn nói xấu người ta.

Miệng của hắn ta độc không chịu nổi.

Kết quả, hành lang trống vắng giờ chỉ còn lại mỗi tôi, Lôi Vĩ Vĩ và Triệu Ánh Nguyệt. Im lặng chợt tìm đến để bầu bàn với ba người chúng tôi.

“Diệp Trúc Y, vậy là cô sẽ là roommate của tôi hả?”Triệu Ánh Nguyệt hướng ánh mắt hiếu kì sang nhìn tôi, nở một nụ cười xinh đẹp.

“Roo… roo…”Cô ấy nói tiếng anh quá chuẩn cộng thêm cái vốn tiếng anh hạn hẹp khiến tôi nghe không kịp, nhai lại ở trong miệng.

À, à, rum mết, bạn cùng phòng.

Tôi theo bản năng sau khi hiểu ra thì khẽ gật rụp một cái như chặt thịt gà. Có vẻ như là Triệu Ánh Nguyệt là một người khá dễ gần, tốt bụng và tử tế. Chắc cô ấy không kì thị tôi như những người khác đâu nhỉ?

Từ nãy giờ mải tâm tư về gái xinh, tôi quên béng mất sự tồn tại của Lôi Vĩ Vĩ ở bên cạnh.

“Lôi Vĩ Vĩ, anh không định về phòng sao?”Triệu Ánh Nguyệt quay sang Lôi Vĩ Vĩ, hỏi. Những lời nói đó mặc dù thốt ra từ miệng Triệu Ánh Nguyệt ngoan ngoãn nhưng nghe giống như là đuổi khéo.

Đúng rồi, cô đuổi tên này đi hộ cái, tôi mệt lắm rồi!

“Tôi đợi Y Y.”Lôi Vĩ Vĩ trả lời thẳng thừng.

Tôi và Triệu Ánh Nguyệt cùng chau mày lại một cách khó hiểu nhìn con mèo lớn ngoan cố đầu to hơn cụ cố này.

“Tôi cho cô năm phút vào phòng sắp xếp đồ, xong cô phải ra ngoài này ngay lập tức. Bổn thiếu gia đây, sẽ dẫn cô đi chơi.”Lôi Vĩ Vĩ chiễm chệ nói mà không biết ngại, lại còn vỗ ngực oai phong như tarzan.

Tôi tự nhủ, trước mặt cậu là vị hôn thê của cậu đó, vợ tương lai của cậu đó, tôi không muốn bị biến thành kẻ thứ ba đâu, không muốn thành nữ phản diện trong bộ phim truyền hình tình cảm hai người đóng đâu.

“Lôi…”Tôi đang định từ chối, liếc liếc mắt về phía Lôi phu nhân tương lai kia.

“Diệp Trúc Y, để tôi mở cửa cho.”Triệu Ánh Nguyệt cắt ngang lời nói của tôi bằng cách tiến ra bên cạnh tôi, lấy thẻ trong chiếc túi đen bóng hàng hiệu ra mở cửa một cách dễ dàng. “Mau lên, đừng để Lôi Vĩ Vĩ đợi chứ!”Cô mỉm cười hiền dịu.

Woah… cô ấy đã xinh đẹp rồi… lại còn tốt bụng tác thành cho hai…

Mà tôi và Lôi Vĩ Vĩ có phải một cặp đâu mà tác thành cái gì? Mày lại nghĩ lung tung gì đó Diệp Trúc Y?

Á khoan, chuyện quan trọng hơn nữa, cô ấy vừa mới giục tôi nhanh nhanh để đi với Lôi Vĩ Vĩ ư? Tức là… tức là cô ấy không ghen sao?

Dường như đọc được suy nghĩ của tôi, Triệu Ánh Nguyệt quay sang nhìn tôi, nháy mắt một cái điêu luyện.

Lúc tôi bước ra khỏi phòng thì không thấy bóng dáng xồ xề của tên Lôi Vĩ Vĩ đâu. Hắn đã nhắn một cái tin cho tôi từ trước đó mà bây giờ tôi mới mở ra: ‘Xuống tầng 1 đi, tôi đang ngồi đợi ở đó.’ Tôi tự hỏi rằng tầng một thì rộng thênh thang bạt ngàn như cái sân bay quốc tế Bắc Kinh, biết chỗ nào hắn ngồi mà tìm?

Aish, hắn đứng đây mỏi chân quá nên xuống đấy ngồi chứ gì? Cái tên vô trách nhiệm này!

Tôi nhắn tin hỏi cho chính xác thì Lôi Vĩ Vĩ lại tặng tôi một tin nhắn sến súa tới sởn hết cả gai ốc: ‘Hãy đi theo trực giác tình yêu của cô *heart* *heart*!’

… Tôi không còn gì để nói nữa rồi. Hắn ta hết thuốc chữa thật rồi! =.=’

Khi tôi xuống đến tầng một, ‘trực giác tình yêu’ của tôi mách bảo rằng Lôi Vĩ Vĩ đang ngồi ở quán cafe ngay bên ngoài. Tôi chạy ra đó tìm thì lại chẳng thấy đâu. Biết thừa cái trực giác dở hơi đó vốn không tồn tại, nhưng tôi vẫn nghe theo nó. Đến lần thứ hai, tôi nghĩ hắn ở phía nhà ăn thì lúc chạy vào tìm cũng không có.

Tôi với hắn mà có thần giao cách cảm thì chắc tôi cũng đọc được suy nghĩ của một con kiến ở bên kia Trái Đất.

Cho tới khi tôi chả biết hắn trốn ở đâu nữa thì ở cái nhà vệ sinh nam ngay phía đằng sau tôi, Lôi Vĩ Vĩ bước ra.

“Haha, xin lỗi Y Y, tôi tự dưng mót.”Lôi Vĩ Vĩ cười gượng gạo khi thấy bộ mặt méo của tôi. “Thế cô đi đâu tìm đầu tiên?”

“Quán… cafe?”Tôi chau mày, hỏi dè.

“À ừ đúng rồi! Haha, chúng ta có thần giao cách cảm có khác. Tôi vừa ở đó đó.”Lôi Vĩ Vĩ nghe xong thì phá lên cười, làm cho mọi người xung quanh đi xa đều tránh xa chúng tôi. Cảm giác như hắn ngồi ở chỗ khác, xong cố tình làm như mình ngồi ở quán cafe vậy.

Tôi ngượng nghịu xua tay với những người lướt qua bằng ánh mắt kì cục, tỏ ý ‘tôi không quen người này’ với họ. Nhưng dẫu sao thì cũng chẳng được tác dụng gì, tên Lôi Vĩ Vĩ tự dưng quàng tay ra khoác vai tôi, tay còn lại nhéo má tôi một cái. “Đi thôi!”Hắn đề nghị, rồi lôi tôi đi một mạch.

“Từ từ…”Tôi vùng vẫy thoát ra khỏi cái càng cua mà cũng không được.

Ầy… mà tôi đang chịu cảnh làm trâu làm ngựa cho người ta sao?

Lôi Vĩ Vĩ đi bộ trên đường sánh ngang cùng tôi mà cứ thúc giục tôi đi nhanh lên bằng không hắn sẽ nắm tay tôi. Quái gì hả? Tôi đi bằng với hắn mà còn giục tôi đi nhanh? Nhưng nỗi sợ bị nắm tay khiến tôi hoảng hốt phóng đi còn nhanh hơn cả hắn. Và rồi Lôi Vĩ Vĩ lại tung chiêu, nếu tôi đi trước hắn sẽ bị hắn hôn. Tôi nghe xong lại đi lùi xuống, và rồi cứ thế cứ thế, số phận bi đát của Diệp Trúc Y tôi vẫn cứ lặp lại khắp cả đường đi.

Lôi Vĩ Vĩ dừng lại trước cổng của một trung tâm thương mại lớn trong thành phố. Tôi đi đằng sau, ngơ ngác ngẩng cổ chín mươi độ thì mới nhìn được đỉnh của tòa nhà. Xong hắn ta kéo tôi vào trong lúc nào không biết, cứ luôn miệng nói phải mua quà lưu niệm cho tôi, cho cả đại gia đình nhà tôi.

“Cả nhà cô sẽ phải biết ơn tôi đó!”Lôi Vĩ Vĩ cười đắc ý. “Rồi họ sẽ phải gả cô cho tôi thôi!”

Cái ví không xu dính của hắn mà cũng mạnh mồm nói thế à?

Gả cái đầu hắn ý, có tiền không mua được tôi đâu!

“Này, cô nghĩ dì cô thích cái này không?”Lôi Vĩ Vĩ giơ trước mặt tôi một bộ váy ngủ trắng dạng lưới rất sexy, hở cả hai phần ngực. Tôi đỏ mặt khi nhìn bộ váy đó, rồi xua đuổi hắn, bắt hắn cất bộ váy đó đi. Tôi là con gái mà còn thấy ngượng, chả hiểu sao hắn chịu được?

“Thế à? Cửa hàng gì mà dởm thế!”Lôi Vĩ Vĩ chớp mắt vài cái rồi lớn tiếng chửi mắng.

Hic, họ có làm gì nên tội đâu?

Đến cửa hàng quần áo nam, Lôi Vĩ Vĩ giơ lên một chiếc áo sơ mi trắng. Vốn tưởng cho chú Phong, ai ngờ hắn nói như thế này bà con ạ.

“Bà ngoại cô có mặc được không? Tôi mua hai cái cho ông bà nội cô để họ có thể tận hưởng cảm giác mặc đồ đôi nhé?”Lôi Vĩ Vĩ giơ ra chiếc áo sơ mi to bổ chảng ra, ngây thơ vô số tội phát ngôn.

Ai giết tôi đi, ai đó giết tôi đi! Rồi thế chỗ tôi đi mua sắm cùng hắn cũng được!!!!

Tiếp, tại cửa hàng giày dép nữ, hắn ép tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa ở giữa cửa hàng, đi vào chân tôi đôi guốc cao tới hai mươi phân, lại còn cứng hơn cả kim cương, làm chân tôi vừa mới đi vào được vài giây chưa gì đã tê. Tôi bảo không cần, hắn không chửi tôi mà lại quay sang chửi mấy cô nhân viên vô tội.

Sau đó, hắn dẫn tôi vào cửa hàng đồ lót… nữ. May mắn mà tôi kịp thời kéo hắn ra trước khi có ai nhìn thấy. Rồi địa điểm kế tiếp là một cửa hàng bán đồ nam nữ dạ hội. Lôi Vĩ Vĩ còn định mua cho chú Phong một bộ vest hoành tráng, màu hồng neon chóe tới chói cả mắt. Tôi vừa nhìn thoáng qua đã định từ chối, nhưng mà hắn đã chạy vào trong phòng thử đồ rồi.

Hắn mặc thử lên người hắn trước, thấy vừa thì bảo mua cho chú tôi. Nhưng tôi nghĩ, chú Phong nhà tôi cao có mét bảy, sao có thể vừa bộ vest của một thằng cao mét tám lăm chứ?

Kết quả, tôi và Lôi Vĩ Vĩ đi về bằng tay không. Tôi cứ đinh ninh là mình sẽ được về phòng ngủ, tránh xa khỏi tầm tay của cậu ta, nhưng mà Lôi thiếu gia điên đó lại xách tôi đi ăn trưa.

Huhu, mẹ ơi, hắn không biết mình đang đi tách khỏi đoàn của trường hay sao ý? T^T

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play