Tôi đánh thật mạnh vào ngực Lôi Vĩ Vĩ, đánh liên tiếp mà không chịu dừng lại. Tôi cứ đánh, đánh để trút hết sự tức giận của tôi, đánh để giấu đi những giọt nước mắt đau thương đang chảy ra. Lôi Vĩ Vĩ chợt nắm chặt hai cổ tay tôi lại. "Này, đánh xong chưa hả?"

Tôi dừng lại. Mắt nhìn xuống dưới đất. Trời không mưa nhưng vẫn có nước mắt từ khuôn mặt tôi lã chã rơi. Mắt mũi tôi đỏ hoe, cả người run bần bật không ngừng. Tôi không biết mình đang lạnh hay là tức giận nữa.

Chợt, Lôi Vĩ Vĩ ôm chặt tôi vào trong lòng, làm mặt tôi áp sát ngực hắn, có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh của cả hai. Lôi Vĩ Vĩ nhẹ nhàng vỗ lưng tôi. "Tìm được cô là tốt rồi, tốt rồi."

Tôi không phản kháng, hai tay buông thõng xuống. Những giọt nước mắt của tôi không biết là vui hay buồn đây.

"Mà điện thoại của cô này."Lôi Vĩ Vĩ bỗng chìa ra chiếc điện thoai quen thuộc của tôi đã để lại ở hàng ghế nhà ga đó.

Sao... sao cậu ta...

"Cầm đi, không tôi..."Lôi Vĩ Vĩ giở bản tính cục cằn, nghiến giọng lại. Tôi sợ sệt cầm vội lấy, rồi tranh thủ quay người bước đi.

Tối hôm đó, trong căn nhà nhỏ của tôi, có bốn người tất cả ngồi xung quanh mâm cơm.

"Tiểu Vĩ, cháu ăn nhiều vào nhé!"Bà tôi cười nói vui vẻ.

"Không ngờ cháu gái mình lại có cậu bạn cao ráo đẹp trai như vậy."Ông tôi vuốt râu, cười ha hả.

"À dạ vâng!"Lôi Vĩ Vĩ phá lên cười sung sướng, tỏ vẻ gãi đầu ngượng nghịu.

"Tiểu Ân, con cũng mau ăn đi."Bà tôi nói.

"Tiểu Ân?"Tên Lôi Vĩ Vĩ sau khi ăn hết cả miếng đùi gà ngon nhất thì nghe thấy bà nói vậy, ngạc nhiên quay sang hỏi tôi. "Nickname hả?"

Tôi húych nhẹ vào tay hắn, ra hiệu bảo hắn ăn đi, thế là hắn lại quay đầu ăn tiếp. Đúng là tên này không có dây thần kinh xấu hổ gì cả, ăn ở nhà người khác mà cứ như ở nhà mình vậy.

....................

"Cô tính ở đây đến bao giờ?"Trong cơn mơ hồ, tôi choàng tỉnh khi nghe thấy giọng của Lôi Vĩ Vĩ.

Tôi là người đã ra cánh đồng này ngồi ngắm sao đêm trước, thế mà không ngờ tên Lôi Vĩ Vĩ bám sát đuôi tôi. Tôi vừa đặt mông xuống chưa ấm chỗ, thế mà hắn đã ở đó rồi. Chúng tôi cứ im lặng nhìn trời như vậy cho tới khi Lôi Vĩ Vĩ hỏi tôi.

"Tôi... không thể xin vào các trường trên thành phố."Tôi chống cằm lên giữa hai đầu gối, giọng đều đều nghe vẻ buồn buồn.

"Ý cô là... cô sẽ ở đây mãi sao?"Lôi Vĩ Vĩ lại hỏi tiếp.

"Chắc thế!"Tôi gật đầu. "Hôm nay tôi đã bắt đầu đi học rồi. Bạn bè cũng đối xử với tôi rất tốt. Tôi thật sự... thật sự tìm được niềm vui ở đây."

"..."Tôi không còn nghe thấy giọng của Lôi Vĩ Vĩ nữa, chỉ nghe thấy hắn khẽ thở dài, rồi tiếng loạt soạt của cỏ. Có vẻ như Lôi Vĩ Vĩ đã đi về.

Mãi lúc sau tôi mới tản bộ về nhà. Mặc dù trời tối đen như mực, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua sân, tôi đã phát hiện ra, chiếc moto của Lôi Vĩ Vĩ đã biến mất. Ông tôi đã đi ngủ, bà tôi vần ngồi ở ghế trong gian phòng khách chật hẹp, khâu chiếc áo cũ.

"Bà ơi, xe của Lôi Vĩ Vĩ..."Tôi mở miệng trước.

"Nó đi về rồi. Chả hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng nó về nhà rồi, phóng xe đi vun vút!"Bà tôi dừng khâu, quay sang nhìn tôi rồi mới nói.

"À... về..."Tôi gật gù làm ra vẻ hiểu. Nhưng khi nằm lên giường, phủ kín cái chăn mỏng lên người, tôi lại nghĩ về Lôi Vĩ Vĩ.

Lôi Vĩ Vĩ, cậu ta đi rồi, đi thật rồi. Vậy là từ nay tôi sẽ không phải gặp mặt hắn, đối diện với hắn mỗi ngày nữa. Cuộc sống của tôi ở đây sẽ trở về bình thường như bao ngày trước.

Tôi bỗng thấy gối mình ươn ướt. Thế là tôi sờ thử lên mặt, lên mắt. Ai ngờ, tôi lại đang khóc.

Miệng nói vui, thế sao tôi lại khóc được chứ?

Thế là cả đêm, tôi chằn chọc mà mãi không ngủ được. Tôi cứ rúc trong chăn, bờ vai run bần bật, thỉnh thoảng lại khịt mũi một cái thật dài. Đúng, không hiểu sao, càng nghĩ nhiều tôi lại càng khóc thêm.

Cho tới tận sáng sớm, tôi vẫn thắc mắc, luôn tự hỏi bản thân, rằng tại sao mình lại khóc?

.....................

"Diệp Trúc Y!"Tiếng cô giáo gào lên làm tôi giật mình, ngồi bật dậy.

"Dạ?"Tôi ngơ người ra nhìn cô, rồi nhìn các bạn trong lớp đang tủm tỉm cười.

"Em dám ngủ trong lớp tôi hả?"Cô gái tức giận dùng thước đập bàn làm cho cả lớp im phăng phắc. "Mau ra ngoài đứng cho tôi."

Thế là tôi lại phải chịu đựng đứng ngoài suốt hai tiết của bà cô ác độc này.

Đến giờ ra chơi, lúc tôi được vào lớp ngồi để ngủ rồi, thì hội bạn trong lớp lại xúm xía ra chỗ tôi hỏi chuyện. Người kéo ghế ngồi đằng trước tôi, lại là Vu Cảnh.

"Này, sao bà lại ngủ trong lớp thế?"

"Hôm qua mất ngủ à?"

Hàng loạt câu hỏi của mọi người làm đầu óc tôi quay mòng mòng. Tôi chỉ biết gật nhẹ cho qua, rồi lại gục xuống mặt bàn ngủ. Nhưng nếu tôi không lầm thì lúc đó, ánh mắt Vu Cảnh cứ hướng về phía tôi.

Những tiết tiếp theo, có tiết tôi ngủ được, có tiết không. Tôi chỉ mong tới giờ tan học thật nhanh, để có thể về nhà nằm lên giường, đánh một giấc thật sâu xuyên qua đêm.

Tôi không thôi ngáp ngay cả khi đang đi ra phía cổng trường. Có một bạn nữ trong lớp tôi rủ đi về ăn cơm. Tôi cũng muốn lắm nhưng tôi đang trong tình trạng buồn ngủ không mở mắt ra được nên đành phải từ chối.

"Bà trông không khỏe. Tôi đưa bà về nhé?"Lại là Vu Cảnh.

"Không... không cần đâu."Tôi khéo từ chối, rồi lại đi lướt qua cậu ấy.

"Này!"Vu Cảnh gọi giật lại. Tôi đứng ngây tại chỗ, không ngoái đầu lại. "Tôi... tôi đi sau bà, được chứ?"

Hình như... Vu Cảnh rất quan tâm tới tôi thì phải. Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi lúc sáng nay, làm tôi không tài nào quên đi được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play