Viện trưởng nói rõ sự việc cho cô biết, sau đó ngại ngùng hỏi, “Cô Thẩm, cô
có chắc mình có thể làm được thủ tục nhận con nuôi không? Nếu…”
Lòng bàn tay Chức Tâm túa mồ hôi lạnh.
Phi Phàm nhíu mày, nắm tay cô càng chặt hơn, nó muốn truyền cho cô hơi ấm, sức mạnh nhưng tiếc là quá nhỏ bé.
Tuy sự thực có hơi tàn nhẫn, nhưng viện trưởng cũng là nghĩ đến tương lai
của thằng bé, nên không thể không nói, “Nếu cô không làm được thủ tục
nhận con nuôi, vậy để ông Hứa nhận nuôi nhé, đối với Phi Phàm mà nói là
một cơ hội tốt.”
Cô ngước mắt lên.
Cô rất hiểu những lời viện trưởng nói.
Nếu cô không chắc có thể làm được thủ tục nhận con nuôi, quả thật sẽ làm lỡ dở tương lai của Phi Phàm.
Cô không hiểu, mình sao lại rơi vào cái vòng luẩn quẩn này, cô rất thương thằng bé, nhưng,…
Vì sao, lại là nó chứ? Sau này anh sẽ có con với Hạ Hà, vì sao lại muốn cướp Phi Phàm của cô?!
“Chức Tâm.” Hạ Hà ra khỏi nhà, ngượng ngùng gọi tên cô.
Cô lịch sự nở nụ cười rất hờ hững.
Anh cũng từ trong nhà bước ra, gật nhẹ đầu chào cô thay cho lời chào.
Giống hệt như lúc ở tòa soạn.
Gặp họ cùng một lúc, cô không lấy làm ngạc nhiên.
Thậm chí, vì làm việc trong cùng một tòa soạn, vừa nghĩ đến vị hôn thê của
anh là Hạ Hà có thể đến bất cứ lúc nào, trong đầu cô đã tưởng tượng ra
vô số lần, cũng tự diễn vô số lần!
Nhưng khi đối diện lại ở trong hoàn cảnh khó khăn hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
Là cô chủ động từ bỏ.
Chỉ là, phải nở nụ cười chúc họ hạnh phúc nhanh như vậy, đối với cô mà nói, thật sự có chút khó khăn.
Trái tim cô thì ra lại khó chấp nhận đến thế.
“Phi Phàm là con của cô?” Hạ Hà chủ động hỏi.
“Đúng vậy, tôi đã trợ dưỡng nó nửa năm nay rồi.” Cô nắm chặt tay thằng bé, sợ sẽ mất nó.
Cô có thể hành sự cảm tính được không? Cô cần Phi Phàm!!!
Anh nhìn cô, vô cùng chăm chú nhìn thấu lòng cô, có chút hoảng loạn.
“Tình cảm của cô Thẩm đối với Phi Phàm rất sâu sắc, lúc hỏa hoạn, chính là cô Thẩm không màng đến sự an nguy của mình, cứu Phi Phàm ra khỏi đám
cháy.” Viện trưởng đứng một bên nói với họ.
Đôi mắt sâu thẳm của anh có chút thay đổi.
“Ngạn Thâm, thôi chúng ta đi đi.” Hạ Hà lập tức quyết định từ bỏ.
Nhưng, anh không nhúc nhích.
Đột nhiên, anh nhìn chằm chằm hỏi cô, “Ý kiến của cô thế nào? Giao cho tôi hay giữ lại bên cô?”
Nét mặt anh nghiêm chỉnh, không phải là câu hỏi khách sáo, mà rõ ràng đầy ý tranh đoạt.
Cô rối như tơ vò.
“Nếu để tôi dẫn thằng bé đi, nó sẽ nhận được sự giáo dục tốt nhất.” Thái độ anh vẫn lạnh lùng.
Cô không dám tin.
Ở tòa án, cô không cần thứ gì hết thì anh lại cho cô rất nhiều, còn bây giờ, cô cần Phi Phàm, thì anh lại muốn cướp đi.
“Thôi đi Ngạn Thâm!” Hạ Hà lo lắng, vội vàng kéo tay anh.
Nhưng, ánh mắt anh vẫn nhìn cô không chớp.
Họ không có con, nhưng, bây giờ giống như đang tranh giành quyền nuôi con.
Cô rất muốn rất muốn kiên quyết nhưng cô biết mình không có tư cách.
Trừ phi, cô chịu từ bỏ một thứ cũng quan trọng như vậy.
Phi Phàm chững chạc nhìn mẹ, rồi lại nhìn viện trưởng, sau đó, ánh mắt nó dừng lại ở thân hình đàn ông cao ráo.
Lý do của mẹ, nó sẽ giữ bí mật.
Lý do của viện trưởng, nó đã nhìn thấy ánh mắt khao khát xây dựng lại chỗ ở cho những bạn nhỏ khác trong ngôi nhà này.
Còn người đàn ông này, lý do ông ta khăng khăng muốn nó là gì?
Phi Phàm buông tay cô ra, tiến tới trước, bình thản nói, “Cháu sẽ đi theo cô chú.”
Còn tranh cãi nữa thì bí mật của mẹ sẽ bị lộ.
Chức Tâm mở to mắt.
Phi Phàm chỉ cách cô mấy bước chân mà sao cô không thể nắm bắt được nó.
Trừ phi, trừ phi…cô tự nguyện từ bỏ…
Hứa Ngạn Thâm sải bước tới trước, nắm tay thằng bé, “Tôi sẽ lập tức làm thủ tục nhận nuôi.”
“Ngạn Thâm…”, Hạ Hà kinh ngạc, đến ngay cả cô cũng cảm thấy Hứa Ngạn Thâm thật quá đáng.
Sắc mặt Chức Tâm trắng bệch.
* * *
Sáng sớm, cô lại nôn thốc nôn tháo.
Dạ dày rất khó chịu, cô muốn ăn chút cháo, nhưng lại không ngửi được mùi thức ăn.
Không nghĩ ngợi nhiều, cô cầm theo chìa khóa rồi ra ngoài.
Trong lúc đợi thang máy, cô nhìn nhà hàng xóm.
Chủ nhân mới của căn hộ này mới dọn đến được một thời gian nhưng hành tung rất bí ẩn, chẳng khi nào cô gặp được.
Cách không xa chung cư cô ở có một quán bán đồ ăn sáng, trước đây mẹ cô hay khen cháo ở đó rất ngon.
Bước vào quán, cô nhìn xung quanh tìm bàn.
Vì là buổi sáng nên quán đông nghẹt người, thậm chí người lạ cũng phải ngồi cùng bàn với nhau.
Bụng cô mà đói là dạ dày lại rất khó chịu, thế là ánh mắt cô nhanh chóng tìm thấy một chỗ trống thích hợp.
“Mẹ.” Đột nhiên có người vẫy tay với cô.
Cô ngớ ra, nhìn thấy bóng người đó, khiến cô không kịp phản ứng.
Phi Phàm! Sao có thể là Phi Phàm?
Còn nữa, bên cạnh Phi Phàm, người vừa ăn sáng vừa đọc báo lại chính là anh.
Cô thật sự muốn quay đầu bỏ đi.
Nghe thấy tiếng Phi Phàm reo lên, anh ngước mắt, có chút bất ngờ khi nhìn thấy cô.
Bữa sáng, cô rất ít khi ăn ở ngoài.
Xung quanh đã không còn bàn trống, “Cùng ngồi đi.” Anh bình thản nói.
Đừng đứng ngây ra đó nhìn anh chằm chằm như thể anh đang hiếp đáp cô như thế.
Phi Phàm đã mừng rỡ chạy tới, kéo tay áo cô.
Có thể nhận ra hôm qua ngủ ở nhà “người lạ”, nó có chút bất an.
Cho dù có chín chắn đến mức nào, suy cho cùng, nó vẫn chỉ là đứa trẻ sáu tuổi.
Cô đành gượng gạo ngồi xuống, gọi một tô cháo trứng thịt nạc băm.
Trên bàn đã có bốn đĩa thức ăn kèm, hai bát cháo trắng, Phi Phàm đã ăn được nửa bát, còn bát của anh không hề đụng đũa.
Anh vừa cúi đầu đọc báo, vừa uống cà phê.
Anh không thích ăn sáng, trước đây khi còn chung sống, nếu không phải là do cô ép chắc anh chỉ uống cà phê thay bữa sáng.
Xem ra, anh bắt đầu khôi phục lại thói quen không ăn sáng khi còn độc thân.
Bữa sáng này chắc chỉ là để Phi Phàm ăn.
Mũi ngửi thấy mùi cà phê, cổ họng cô đã thấy ngứa ngáy, may mà cháo được bê lên kịp lúc, cô vội vàng múc một muỗng cháo cho vào miệng.
Dạ dày cuối cùng cũng dễ chịu trở lại.
Thế là, cô bắt đầu tỉ mỉ lựa lòng trắng trứng ra.
Anh đang bị phân tâm, kể từ khi cô ngồi xuống đối diện anh.
Anh nhớ cô rất thích ăn lòng trắng trứng, hơn nữa mỗi lần ăn cháo thích cho hai thứ vào.
Đổi khẩu vị lúc nào thế nhỉ?
Đã đổi khẩu vị rồi sao còn gọi cháo trứng thịt nạc băm làm gì?
“Sao anh lại đến đây ăn sáng?”
Ngồi ăn cùng bàn, nếu không nói câu nào thì cũng hơi kỳ.
Tuy hôm qua họ đã tranh cãi một trận chẳng vui vẻ gì.
Anh trầm tư một lúc, “Tôi sống ở gần đây.”
“Con ở đối diện nhà mẹ!” Nhưng Phi Phàm lại nói khác.
Cô sững người.
“Đừng hiểu lầm, lúc mua căn hộ đó, quả là vì ý định riêng, nhưng bây giờ phải sống ở đó thôi vì nó là căn nhà duy nhất của tôi bây giờ.” Vốn không
muốn cô biết mình sống ở nhà đối diện, nhưng dù sao cũng bị Phi Phàm
vạch trần rồi, anh đành thản nhiên giải thích.
Hứa gia, anh không thể quay về, cũng không muốn quay về.
“Anh…nghe viện trưởng nói, anh đã mua lại mảnh đất đó, còn chuẩn bị bỏ tiền ra
xây lại cô nhi viện cho họ sử dụng miễn phí nữa?” Thế thì phải mất bao
nhiêu tiền nhỉ?! Anh đã không còn là Hứa Ngạn Thâm ngày trước nữa.
Vẫn đọc báo, không cần nhìn cô, anh cũng hiểu thấu lòng cô, nên lạnh lùng
nói, “Tài sản đã chia cho cô, tôi sẽ không đòi lại đâu. Thuyền rách cũng có ba cân đinh, trong tay tôi còn tiền mặt, xây nhà cho trẻ mồ côi, coi như tích đức.”
Nhưng, số tiền còn lại, anh không dám sử dụng tùy tiện nữa, dù gì cũng phải giữ lại một ít làm vốn lưu động cho tòa soạn, cho nên, anh vẫn sẽ ở đây một thời gian.
“Ăn no chưa?” Anh đặt tờ báo xuống, quay đầu sang, trầm giọng hỏi con nuôi.
Phi Phàm có vẻ hơi sợ anh đặt bát đũa trên tay xuống, ngoan ngoãn gật đầu.
Anh rút khăn giấy, lau miệng cho thằng bé.
“Đi thôi, đi tìm cho con một lớp bồi dưỡng tiếng Anh.” Anh cầm lấy mảnh
giấy tính tiền của mình, nói gọn lỏn, thậm chí chẳng thèm chào cô lấy
một tiếng.
Mới mồng Một Tết mà đã đi tìm lớp học thêm cho thằng bé?
Phi Phàm mải móng chạy theo.
Cô cố miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, vẫy tay với Phi Phàm cứ chốc chốc lại quay đầu lại nhìn.
Từ lúc yêu nhau đến khi kết hôn, anh luôn là người giấu tình cảm trong lòng, rất khó để nhìn thấu được anh.
Bây giờ, anh giấu cảm xúc của mình trước cô, buồn vui giận hờn như thể đã bốc hơi khỏi cuộc sống của anh vậy.
Một Hứa Ngạn Thâm như vậy, khiến người ta không thể nào hiểu nổi.
Cô ăn từng muỗng cháo đã hơi nguội, đáy mắt có màn sương bao phủ.
Tâm trạng rơi xuống đáy vực.
Từ hôm qua đến giờ, cô luôn tự nói với mình, tâm trạng không được bị ảnh
hưởng, nhưng, cô là người, không phải là cỗ máy không có tình cảm.
Ăn cháo xong, cô đứng dậy, cơn chóng mặt ập đến khiến bụng cô cảm thấy hơi khó chịu.
Cô có chút hoảng hốt, tay giữ chặt bụng dưới, đứng vững, vội vàng gọi tính tiền.
Nghe tiếng gọi tính tiền, cô chạy bàn nhanh nhẹn chạy đến, nhưng vừa tiến
lại gần đã lập tức kêu lên thất thanh, “Cô ơi, quần cô toàn là máu!”
Nghe nói thế, cô bàng hoàng, sợ hãi.
Cô vội vàng ngồi xuống lại thật chậm thật chậm, nhờ nhân viên phục vụ gọi giúp cô một chiếc taxi.
Cô phải lập tức đến bệnh viện ngay.
“Cô ơi, cô có người thân không? Chồng cô đâu? Có ai đến bệnh viện cùng cô
không?” Thấy khách hàng của mình quần nhuốm đầy máu phải đến bệnh viện
gấp, nữ nhân viên phục vụ trung niên lập tức hiểu ra có gì đó bất thường nên hỏi dồn dập.
Người thân? Chồng?
Cha mẹ cô đều ở tỉnh khác.
Cô đã không còn chồng nữa rồi.
Cô lắc đầu, hiểu rõ càng căng thẳng, càng hoảng hốt sẽ càng bất lợi.
“Một mình tôi đi được.” Cho dù khó khăn, cô cũng phải bình tĩnh.
Cô đột nhiên phát hiện ra, mình hình như chẳng có người thân nào bên cạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT