Tuần đó, cổ phiếu của Hứa thị biến động lớn bất thường, rất nhiều người bán
ra khiến cổ phiếu sụt giá thê thảm, sau đó, tin nội bộ cũng bị lộ ra
ngoài.
Thì ra, “chính biến” trong Hứa thị đã sớm một đồn mười, mười đồn trăm từ lâu rồi.
Cô cầm cốc nước, thẫn thờ đọc đi đọc lại tin chính ở mảng văn nghệ - giải trí.
Trong đại hội cổ đông, con trai thứ ba Hứa Ngạn Thâm vốn được ông trùm truyền thông Hứa Cẩn Lễ trao quyền thừa kế gia nghiệp đã tuyên bố từ bỏ quyền
thừa kế, tự mình ra lập nghiệp riêng ngay tại đại hội. Ông trùm truyền
thông Hứa Cẩn Lễ vì quá tức giận đã lên cơn đau tim, lập tức được đưa
vào bệnh viện.
Một bộ phim viễn tưởng do Hứa Ngạn Thâm toàn quyền phụ trách đầu tư một số vốn lớn vốn đang chuẩn bị bấm máy cũng vội vàng ngừng lại.
Sao lại như thế? Cô tưởng rằng, chẳng còn ai cản
đường anh nữa, anh đã có thể hô mưa gọi gió toàn quyền cai quản Hứa thị
rồi chứ.
Trong ngăn kéo của cô còn có một bản giám định kết quả ADN.
Hứa Lãng không phải là con anh, đây là câu đố mà chẳng ai có thể giải nổi.
Trong nửa tháng kể từ sau khi ly hôn, cô đã vô số lần kìm nén lòng mình mới không đi hỏi duyên cớ chuyện này.
Hôm nay, nhìn thấy bài báo này, cô lờ mờ đoán được đôi chút.
Rõ ràng, đến ngay cả cô cũng suýt nữa quên, Hứa thị chính là ổ cáo già, những người trong đó đều không phải dễ chơi.
Hơi nước nóng phả vào mắt cô gây đau rát.
Cô đặt cốc nước xuống, xin phó tổng biên tập Ưu nghỉ nửa ngày, nhưng lúc vừa xách giỏ ra khỏi tòa soạn, cô lại cảm thấy mờ mịt.
Cô muốn đi đâu? Cô có thể làm được gì?
Cúi đầu, cô lấy điện thoại ra, tổ hợp số mà cô định gọi đã xóa từ lâu, nhưng, trí nhớ của con người thì không cách nào xóa được.
Mười một con số trong số điện thoại của anh đã sớm in sâu trong tâm trí cô.
Nhìn trân trân vào điện thoại của mình, rất lâu cô cũng chẳng thể ấn nút gọi đi.
Cô bây giờ, cho dù chỉ hỏi một câu anh có khỏe không như những người bạn
thông thường, hoặc là sẽ không được chào đón, hoặc là sẽ bị quy kết là
mèo giả vờ khóc chuột.
Mối quan hệ giữa người với người là vậy, đến một mức độ nào đó, một câu hỏi thăm thông thường cũng chẳng còn tư cách để hỏi.
Đang lúc do dự, giằng xé thì đột nhiên tiếng điện thoại vang lên.
“A lô?” Cô lật đật nghe máy, người gọi đến là Hạ Hà.
“Chức Tâm, Ngạn Thâm mất tích mấy ngày nay rồi! Cô có thể giúp một việc
không?” Giọng nói Hạ Hà rất sốt ruột, “Tôi có một chuyện quan trọng muốn nói với anh ấy!”
“Tôi có thể, cô nói đi.” Không hỏi là có chuyện gì cô đã đồng ý trước.
“Nói cho tôi biết mật mã nhà anh ấy! Tôi và mẹ anh ấy hiện giờ đang đứng
trước cửa nhà!” Ấn chuông rất lâu nhưng chẳng nghe thấy động tĩnh gì.
Tin tức đó làm nội bộ công ty trở nên lộn xộn không thể tả, dượng phải
nhập viện vì cơn nhồi máu cơ tim phát tác, tuy đã được cấp cứu không còn nguy hiểm đến tính mạng nhưng anh lại không hề xuất hiện ở bệnh viện,
còn người quản lý chung cư thì nói ba ngày trước sau khi anh về nhà thì
không thấy ra khỏi cửa nữa.
Người quản lý có chìa khóa nhưng lại không có mật mã.
Hạ Hà rất lo lắng.
Mật mã cửa…
Chức Tâm sững sờ.
“Tôi không biết anh ấy có đổi mật mã không nữa…” Dù gì, mật mã đó bây giờ đã không còn thích hợp để giữ lại nữa.
“Anh ấy không đổi đâu, căn nhà này anh ấy đã chuyển quyền cho cô, trước đó
còn nói chuẩn bị về Hứa gia, anh ấy chắc chắn không đổi mật mã đâu,” Hạ
Hà nôn nóng, “Chức Tâm, xin hãy giúp tôi! Mọi người đều đang tìm anh ấy, thực sự rất quan trong.”
Rất quan trọng…
Có lẽ anh bây giờ không muốn bất kỳ ai làm phiền mình.
Chỉ là, vừa nghĩ đến Hạ Hà và anh sắp đính hôn…
“0, 5, 0, 5…1, 9.” Chức Tâm đọc sáu chữ số.
“Chức Tâm, cảm ơn cô…” Mật mã chính xác, Hạ Hà không có thời gian để nói nhiều với Chức Tâm, vội vàng ngắt điện thoại.
Chức Tâm nhìn màn hình di động hiển thị đối phương đã tắt máy, thẫn thờ.
Thì ra, thứ cô có thể làm được bây giờ hình như chỉ có thế.
……..
Trước đây, Hạ Hà đã từng đến nhà anh một lần.
Căn nhà vẫn giống như lần trước, rất yên ắng.
Cô đi đến trước cửa phòng ngủ của anh, đưa tay gõ cửa, anh vẫn không có phản ứng.
Rốt cuộc là cố ý không quan tâm đến người khác hay là đã xảy ra chuyện thật rồi.
Hạ Hà lại sốt ruột gõ cửa một lần nữa, kết quả vẫn như thế.
Lần này mặc kệ anh có trả lời hay không, Tống Tiêu Phong đẩy cửa xông vào phòng con trai.
Căn phòng trống hoác, trên giường chẳng có dấu vết gì thể hiện là có người ngủ trên đó, Hạ Hà kinh ngạc.
Người đâu?
Ở phòng làm việc kế bên, cửa phòng bật mở, Hứa Ngạn Thâm đang bưng ấm cà phê mới pha, nhíu mày nhìn cô.
“Các người sao lại vào đây?” Anh muốn yên tĩnh một chút, ai cho phép họ vào đây?
Ai cho họ mật mã cửa? Anh lờ mờ đoán ra, cảm thấy không vui.
Hạ Hà bỗng bối rối.
“Thâm, cha con bảo con đến bệnh viện một chuyến, có gì từ từ nói.” Tống Tiêu
Phong vội vàng nói với con trai mục đích bà đến đây.
“Ngạn Thâm,
dượng bảo em nói với anh, chuyện phân chia cổ phần, mọi người trong nhà
sẽ ngồi xuống cùng nhau bàn bạc, đừng nhất thời nóng giận như thế.” Hạ
Hà cũng nói rõ nhiệm vụ mà dượng giao cho mình, “Ý của dượng là ông vẫn
muốn giao quyền điều hành lại cho anh, điều khoản trong ba mươi năm
không được chuyển nhượng cổ phần không công bằng đó cũng có thể bàn bạc
lại.” Mấy ngày nay, cô luôn giúp anh giành quyền lợi.
Hành động của anh khiến dượng hoảng hốt, những điều khoản đó dượng đều có thể nhượng bộ, điều kiện duy nhất là,…
“Thâm, ngày mai là lễ đính hôn của con với Hạ Hà, con nhất định phải tham dự
đấy!” Tống Tiêu Phong nắm chặt tay con trai, không ngừng dặn dò.
Thành hay bại tất cả sẽ được quyết định vào ngày mai.
Anh thản nhiên rút tay ra, đi lại sô pha mời họ cùng ngồi xuống, “Rời khỏi
Hứa thị không phải là việc làm trong một lúc tức giận.”
Hạ Hà sửng sốt.
“Thật ra trước đây, con luôn có cảm giác rất mệt mỏi, đặc biệt là sau khi
trải qua quá nhiều chuyện, con bắt đầu hoài nghi, lý do để con kiên trì
đến ngày hôm nay có phải quá vô nghĩa?” Từ trước đến nay, anh chỉ là
muốn giành lấy sĩ diện mà thôi.
“Sao có thể vô nghĩa được? Con là tất cả hy vọng của mẹ!” Không thể kiên nhẫn đợi con trai nói hết, Tống
Tiêu Phong gào lên, “Con đừng quên, người của bà lớn luôn muốn giẫm lên
chúng ta, chà đạp chúng ta như thế nào? Chuyện Lãng Lãng lần này, chính
là bằng chứng rõ ràng nhất! Nhưng, chúng ta không được chịu thua, chỉ
cần con và Hạ Hà kết hôn, chỉ cần Hạ Hà mang thai, đám người bên bà lớn
chắc chắn sẽ tức lồng lộng…”
“Mẹ.” Anh bình thản cắt ngang mẹ
mình, nói với bà, “Con không thể sinh con được nữa, cũng không muốn có
con nữa.” Anh thật sự rất mệt mỏi.
Bước ra khỏi ván cờ này, đặt
tất cả mọi quyền lợi, tham vọng của mình xuống, trở về là mình trong quá khứ, lợi ích làm mờ mắt, khiến anh trở nên thật buồn cười.
Đi
đến cuối cùng, anh mới phát hiện, thật ra, trong lòng anh chỉ khát khao
một thứ tình cảm giản dị nhất, đơn thuần nhất mà anh từ nhỏ đã thiếu
thốn, một gia đình biết yêu thương nhau.
Họ đã đến đây rồi thì nói rõ một lần cho xong.
Không thể sinh được nữa? Cũng không muốn có con nữa?
Tống Tiêu Phong không kịp phản ứng, không hiểu con trai đang nói gì, “Thâm,
con nghe mẹ nói, cha con chắc chỉ còn sống vài năm nữa, năm nay cho dù
không phân gia tài, thì năm sau cũng phải phân! Chỉ cần con sinh con
trai…”
Anh mất kiên nhẫn cắt ngang lời mẹ mình, “Con đã triệt sản rồi.”
Tống Tiêu Phong sững sờ nhìn con trai, hình như không hiểu con mình nói gì.
“Ba hôm trước, đã làm phẫu thuật.” Thái độ anh rất bình thản, như thể đang nói chuyện của người khác.
“Con triệt sản rồi?” Tống Tiêu Phong tru tréo, “Con điên rồi à? Con có phải
là điên rồi không? Điên rồi phải không?” Bà như muốn nổ tung, đấm thùm
thụp vào người con trai.
“Con không điên, có hay không có con cái đối với con chẳng có ý nghĩa gì hết, con không muốn trở thành cái máy
đẻ một lần nữa.” Sắc mặt anh vẫn lạnh lùng, giọng nói vô cùng bình thản.
Nếu đây là gốc rễ của mọi phiền não, thế thì anh sẽ dập tắt triệt để cuồng vọng của mẹ anh.
“Con lừa mẹ, con lừa mẹ.” Tống Tiêu Phong không thể chấp nhận nổi chuyện này.
“Con không hơi đâu đi lừa mẹ.” Anh đưa sổ khám bệnh để trên bàn cho mẹ mình.
Hạ Hà cũng đờ người, cô nhìn thấy mấy vỉ thuốc giảm đau, kháng viêm trên bàn.
Thì ra đây chính là nguyên nhân anh không ra khỏi nhà mấy hôm nay.
Anh đang dưỡng bệnh.
“Mẹ không cần!” Tống Tiêu Phong kích động gạt phắt cuốn sổ khám bệnh mà con trai đưa.
Bà không muốn xem! Bà không thể chấp nhận nổi! Không chấp nhận nổi.
Nếu con trai triệt sản thật, thế thì phải nói vĩnh biệt với gia nghiệp nhà
họ Hứa thật rồi, Hứa Cẩn Lễ vì không muốn Hứa thị rơi vào tay người
ngoài mới luôn đau đáu vấn đề cháu đích tôn.
Nếu thật sự là như vậy, thế thì, thế thì…
Bà không dám tưởng tượng.
Thấy mẹ mình như muốn phát điên, anh lạnh lùng nói, “Con đang không được
khỏe, cần được nghỉ ngơi, mẹ gây náo loạn vậy đủ rồi, lúc đi nhớ đóng
cửa lại giùm con.”
Nói xong, anh quay người đi vào phòng ngủ.
Sau phẫu thuật, anh bị sốt nhẹ.
Ngủ được vài tiếng, trong phòng cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh, không còn tiếng khóc than của mẹ chốc chốc vọng vào nữa.
Tinh thần anh đã hồi phục lại được một chút, anh mở cửa phòng ngủ.
Mùi thức ăn thơm phức lan tỏa khắp nhà.
Anh ngước mắt lên, thì đối diện ngay với một bóng dáng quen thuộc đeo tạp đề trên người, đi tới đi lui trong nhà anh.
“Sao em lại ở đây?” Anh ngạc nhiên.
Mẹ đã về rồi.
“Em đã nấu xong bữa tối, lại ăn đi.” Hạ Hà nói với anh rất tự nhiên.
Mấy hôm nay, anh quả thực chưa ăn gì nên mới bị sốt.
“Cảm ơn.” Anh điềm nhiên bước tới trước, đón lấy bát đũa cô đưa.
“Ăn cái này, còn cái này nữa, phải ăn hết đấy!” Hạ Hà ngồi xuống đối diện anh, gắp liên tục vào bát anh, rồi lừ mắt nhìn anh ăn.
Tuy chỉ là tiểu phẫu, nhưng anh không biết quý trọng sức khỏe của mình, tủ lạnh trống trơn chẳng có gì ăn được.
Anh hơi mỉm cười, rồi lặng lẽ ăn.
Đợi anh ăn gần xong, Hạ Hà mới lên tiếng hỏi, “Ngày mai anh đến chứ?”
Anh sững người.
Thái độ của anh còn không rõ ràng sao? Sở dĩ anh lựa chọn “cắt đứt” là vì
anh muốn cự tuyệt, muốn họ từ bỏ ý định, một là Hứa gia, hai là Hạ gia.
“Hạ Hà, em hiểu vì sao bác Hạ lại đồng ý chuyện hôn sự của chúng ta không?” Anh hỏi ngược lại.
Anh chắc chắn cô không thể không hiểu.
“Em biết, mục đích lớn nhất của cha em là hy vọng anh có thể giúp đỡ Hạ
thị, bồi dưỡng lớp người kế tiếp của Hạ thị. Người lớn hai bên gia đình
đều đã bàn bạc xong, con đầu của chúng ta nếu là con trai thì sẽ mang họ Hứa, là con gái thì sẽ mang họ Hạ. Nếu em sinh hai đứa con trai liên
tiếp cho Hứa gia, thì những đứa kế tiếp đều mang họ Hạ.” Những chuyện
này, trước đây cô vẫn không nói ra, thật ra Hứa Ngạn Thâm trong lòng
cũng đã có tính toán.
“Hạ gia cho dù không có truyền thống như Hứa gia, nhưng vẫn hy vọng máu mủ sẽ truyền từ đời này sang đời khác.” Anh cười nhạt.
Đây là nỗi bi ai trong truyền thống của người Trung Quốc, mãi mãi không để nước chảy sang ruộng người khác.
“Ngạn Thâm, em tự tin là có thể thuyết phục được cha em.” Nhưng, Hạ Hà lại thể hiện lòng thành.
“Hạ Hà, em không cần làm vậy đâu.” Thái độ của anh rất nghiêm túc.
Anh từ chối vẫn chưa triệt để sao?
Nhưng, Hạ Hà lại nói tiếp, “Anh không cần con cái, không thể sinh con thì
chúng ta sẽ nhận con nuôi. Anh không muốn gánh vác Hạ thị, thế thì anh
chuyên tâm làm công việc anh thấy hứng thú, chúng ta có thể nhận một đứa con nuôi, bồi dưỡng nó thành người kế thừa Hạ thị, như vậy cũng coi như là đã làm tròn ước nguyện của cha em rồi.” Cô ở nước ngoài mười mấy
năm, quan niệm của cô không hề bảo thủ.
“Hạ Hà, đây là vì cái gì chứ?” Anh nhíu mày.
Anh tin cô có những lựa chọn tốt hơn.
Còn nữa, nếu anh không giúp gánh vác Hạ gia, thế thì anh đối với cô còn có ý nghĩa gì?
“Chẳng vì sao cả, chỉ là vì, người em yêu là Hứa Ngạn Thâm, không phải vì năng lực của anh ấy, không phải vì lợi ích mà anh ấy đem lại cho Hạ thị.”
Nhưng, Hạ Hà lại trả lời rất chân thành.
Rất lâu sau, anh mới tìm lại giọng nói của mình.
“Hạ Hà, tính cách anh rất tệ.”
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, anh rất khó, cũng không thể thay đổi tính cách của mình.
Anh cảm thấy mình không thích hợp với cuộc sống hôn nhân.
Nhưng, Hạ Hà lắc đầu, “Người em cần không phải là người hoàn hảo không có
khuyết điểm, mà chính là anh, một Hứa Ngạn Thâm vô cùng cố chấp.”
Lời tỏ tình của Hạ Hà khiến anh ngây ra.
“Hạ Hà, chờ đợi một tình cảm không có hồi đáp, rất mệt mỏi.” Anh nhướng khóe môi.
Hình như anh không còn có thể yêu ai được nữa.
Kết thúc cuộc hôn nhân này anh không kêu đau với người khác không có nghĩa là nỗi đau của anh không sâu sắc.
“Không! Không mệt!” Nhưng Hạ Hà kiên quyết lắc đầu, “Nếu là sự chờ đợi có anh ở bên cạnh, thì sẽ không mệt chút nào! Mệt nhất là cuộc sống không dám
đối diện với trái tim mình, lừa dối chính bản thân mình.”
Anh nhìn Hạ Hà rất lâu.
Anh trước giờ không hề biết, thì ra tình cảm Hạ Hà dành cho anh lại sâu kín đến như thế.
“Ngạn Thâm, anh cưới hay không cưới đều như nhau đúng không? Lấy ai cũng
không quan trọng đúng không? Thế thì, em cầu hôn anh! Anh lấy em nhé,
cho dù cuối cùng có thể anh chẳng cách nào yêu được em, nhưng trong cuộc hôn nhân này chúng ta như những người bạn tốt nhất, vực nhau dậy, giúp
đỡ lẫn nhau!”
Anh im lặng.
“Ngạn thâm, lễ đính hôn ngày
mai, em sẽ đến đúng giờ, nếu anh nhận lời cầu hôn của em, thì hãy đến
đúng giờ nhé.” Hạ Hà thỉnh cầu vô cùng thành khẩn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT