Anh xuống núi, lái xe một đoạn, sau đó, xe dừng trước một tiệm thuốc gần nhất.

Mua xong hộp thuốc tránh thai, quay đầu xe, anh vội vàng lái xe về.

Anh về nhà sớm hơn thường lệ là vì tối có một buổi yến tiệc, anh muốn về thay quần áo.

Sau đó thì nhìn thấy cô.

Anh không dám tin vào vận may của mình.

Cô lại đến đây.

Điều này có nghĩa là gì? Cô đã sẵn lòng cho cả hai một cơ hội?

Quay đầu xe được một nửa, anh bỗng khựng lại.

Do dự chỉ trong mấy giây, anh lại đổi hướng chạy vào trong thành phố náo nhiệt.

Anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại, đối phương vừa bắt máy anh đã nói ngay, “Giám đốc Lý, cậu có phải có người quen bán vật dụng, quần áo cho trẻ em đúng không?”

Nếu anh nhớ không nhầm, thì vợ của giám đốc bộ phận nhân sự là tổng đại lý vật dụng, quần áo trẻ em ở thành phố B, đồng nghiệp công ty thường mua sỉ đồ dùng từ vợ cậu ta.

Câu hỏi của anh quả thật khiến đối phương ngớ ra mấy giây, sau đó, đối phương lập tức cung kính trả lời, “Hứa tổng, tôi đúng là có biết, xin hỏi anh cần gì ạ?” Tuy bây giờ đã hơn mười giờ đêm tất cả các cửa hàng bán quần áo trẻ em đều đã đóng cửa, nhưng, chỉ cần Hứa tổng cần, anh sẽ bảo vợ nghĩ cách cung cấp sản phẩm.

“Tôi muốn tìm một nhãn hiệu, trước đây có bán ở ngôi nhà màu hồng, là hàng mới vào mùa hè năm ngoái.” Anh miêu tả nhãn hiệu và kiểu dáng cho giám đốc Lý, sau đó nói ra trọng điểm, “Tôi muốn một bộ người lớn dành cho nam, rất gấp.”

Ngạn Thâm, sau này anh sẽ mặc bộ đồ này chứ?

Anh không thể, cả đời này anh cũng không muốn làm chuyện ngốc nghếch đó.

Nhưng, nếu đó là cách duy nhất để cô hồi tâm chuyển ý thì anh đành phải “trơ mặt” ra vậy.

Vì là kiểu của mùa hè năm ngoái, tìm không dễ dàng gì, hẹn với vợ chồng giám đốc Lý xong, họ cùng đến ngôi nhà màu hồng trước.

Mấy cửa hàng chi nhánh đều đã đóng cửa, cửa hàng trưởng lần lượt mở ra, nhưng tìm một vòng mà vẫn chẳng tìm được chiếc nào.

Sau đó, vạn bất đắc dĩ, vợ của giám đốc Lý lại dẫn anh đến nhà kho của công ty nằm ở ngoại ô, vì trong hệ thống máy tính của kho còn một chiếc size L.

Vì toàn bộ quần áo còn tồn lại không đủ size được chất trong một căn phòng lớn cao như núi, đợi đến mùa giảm giá của năm nay mới dọn ra nên tìm rất phiền phức.

Một nhóm người cùng anh bới đống đồ cao ngất để tìm chiếc áo đó.

Một giờ sau, cuối cùng anh cũng đã tìm thấy.

Cầm chiếc áo trên tay, mặt anh cuối cùng cũng nở nụ cười.

Đã quen với vẻ nghiêm nghị của cấp trên mình, giám đốc Lý lần này trố mắt ra nhìn.

Chỉ thấy anh vào một căn phòng nhỏ trong nhà kho, mặc chiếc áo thun ngắn tay size L này vào.

Dáng người anh cao to, size L có vẻ chật với anh, cả chiếc áo bó sát người, còn chật hơn cả áo may ô.

Anh mặc lại áo khoác vào, cài nút để che giấu chiếc áo bên trong.

Cả nhóm người nhìn anh không chớp mắt, anh nghĩ họ chắc tưởng anh điên rồi, đang mùa đông lại mặc áo tay ngắn, đã vậy còn là kiểu “dạt dào tình cảm gia đình” nữa chứ.

Anh ngượng ngùng nhưng cố làm mặt nghiêm, “Cám ơn mọi người, tạm biệt!”

Nói rồi quay người đi thẳng.

Anh chắc chắn trở thành đề tài chọc cười trong những lúc trà dư tửu hậu ở công ty hai tháng là ít, nhưng, anh mặc kệ.

Trên đường về, anh lái xe thật nhanh.

Nếu... nếu vì chiếc áo này mà cô bằng lòng ở lại, cho cả hai một cơ hội thì tốt biết mấy!

Anh cố tình phớt lờ sự tồn tại của chàng trai trẻ đó.

Cho xe vào gara xong, anh bước nhanh vào nhà, máy sưởi trong nhà vừa đủ, anh cởi áo khoác đặt trên ghế sô pha ngoài phòng khách.

“Kẹt” anh chầm chậm, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra.

Nụ cười nở trên môi bỗng đông cứng lại.

Trong phòng đã không còn một ai.

Anh sững sờ bước tới trước, sờ tay vào chiếc gối bên phải.

Đã lạnh từ bao giờ.

Trái tim anh, bỗng chốc, hóa băng giá.

Thật ra, anh cũng loáng thoáng hiểu rằng, mục đích cô đến đây chỉ là lừa mình gạt người mà thôi.

Anh từ từ ngồi xuống mép giường bên phải.

Từ đây về sau, chỉ còn lại một mình anh, anh rất hiểu.

Anh chầm chậm, chầm chậm, cởi chiếc áo cặp gia đình màu vàng ra.

Đêm Tết Dương lịch, trời rét căm căm, anh mình trần ngồi trong căn phòng chỉ còn lại một mình anh, rất lâu rất lâu.

Ngày bốn tháng Một.

Vì tình cảm của hai bên đã không thể hòa giải, phiên tòa ly hôn được mở lần thứ hai.

Giống như lần trước, chiếu theo yêu cầu của đương sự, phiên tòa không mở công khai.

Cũng giống như lần trước, bị đơn vắng mặt.

Cô đứng ở vị trí nguyên đơn, nhìn chiếc ghế trống đó.

Đúng như cô dự đoán, anh sẽ không đến, anh cố chấp không chịu đồng ý ly hôn.

Trợ lý luật sư của nguyên đơn mang theo giấy tờ, vội vàng bước vào nói nhỏ vài câu vào tai luật sư nguyên đơn, luật sư nguyên đơn nhìn qua tờ giấy, mặt biến sắc, nhưng trấn tĩnh lại ngay.

Mười giờ, phiên tòa chính thức bắt đầu.

Thẩm phán tuyên bố, do luật sư bên nguyên đơn trình bày lý do dẫn đến yêu cầu tố tụng hôm nay trước.

Luật sư bên nguyên đơn vô cùng chuyên nghiệp trình bày nhân sinh quan và giá trị quan mà người chồng và người vợ phải đối diện trong cuộc sống sau hôn nhân, những mâu thuẫn, xung đột bắt đầu nảy sinh xoay quanh việc người vợ không thể mang thai, người chồng đã có quan hệ bất chính với người khác, đồng thời tự ý sinh con bằng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm.

Luật sư bên nguyên đơn lần lượt đưa ra các chứng cứ, bao gồm cả bức thư mà em gái bị đơn viết.

Tâm trạng cô, rất căng thẳng.

Cô thậm chí không biết, tất cả những gì xảy ra hôm nay là đúng hay sai, cô không hề muốn dùng bức thư đó để chỉ trích anh.

Anh vắng mặt, đối với cô thật ra mà nói cũng là một sự phóng thích đầy áp lực.

Sau khi luật sư nguyên đơn trình bày thấu tình đạt lý xong, tiếp theo đó nên là luật sư bị đơn sẽ đưa ra lời bào chữa của mình bác lại bên nguyên đơn

Mọi người đều còn nhớ, trong “cuộc chiến tại tòa” lần trước, luật sư bị đơn vô cùng có thực lực, tất cả các chứng cứ đều bị ông bác bỏ chỉ bằng vài câu nói.

Không chỉ có luật sư Hà và cô, mà ngay cả người duy nhất đến dự hôm đó là Phi Phi cũng vô cùng lo lắng.

Nhưng tình huống lại nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

“Thưa quý tòa, tôi đại diện cho đương sự của mình không có bất kỳ ý kiến nào khác đối với những lời buộc tội mà bên nguyên đơn đưa ra.”

Luật sư bị đơn đứng dậy, chỉ với một câu nói, làm tất cả những người có mặt trong phiên tòa ngớ ra, bao gồm cả thẩm phán.

Thẩm phán nhắc nhở ông, “Luật sư bị đơn, đối với những lý do và hiện thực mà bên luật sư nguyên đơn trình bày, bên ông không có bất kỳ sự phủ nhận, cải chính hay bổ sung nào?”

“Không có, những lời buộc tội bị đơn hoàn toàn là sự thật.” Luật sư bị đơn điềm đạm nói, “Đương sự của tôi đồng ý ly hôn.”

Tình huống quá đột ngột.

Cô bị chấn động đến mức không thể tin đó là sự thật.

“Đây là đơn ly hôn mà đương sự tôi đã ký tên sẵn.” Luật sư bị đơn đưa ra lá đơn cho tất cả mọi người cùng xem.

Ngồi ở vị trí nguyên đơn, cô nhìn thấy rất rõ ràng.

Là chữ ký của anh.

“Luật sư bị đơn, đương sự của ông có thỏa thuận bổ sung không?” Thẩm phán hỏi.

“Có.” Luật sư bị đơn gật đầu, “Đương sự của tôi đã có thỏa thuận bổ sung phân chia tài sản rất rõ ràng sau khi ly hôn, nếu bên nguyên đơn không đồng ý với cách phân chia này, có thể nộp đơn lên tòa phúc thẩm, phán quyết theo luật.”

Cô không hề hy vọng lấy được thứ gì từ tài sản của anh, ánh mắt cô thờ ơ.

“Đây là danh sách tài sản cá nhân của đương sự tôi.” Luật sư bị đơn nộp danh sách cho hội đồng xét xử.

Thẩm phán xem xét kỹ càng một lúc rồi cho luật sư bị đơn tiếp tục.

“Trong đó, luật sư của tôi không chia cổ phiếu dưới danh nghĩa Hứa thị, một công ty trách nhiệm hữu hạn, một miếng đất và lượng tiền mặt lưu động, định giá khoảng 570 triệu tệ, đồng thời ghi rõ nguyên đơn không được hưởng bất kỳ quyền lợi nào trong số gia sản mà đương sự tôi được thừa kế sau này.”

Cô cũng không cần những thứ đó của anh.

Cô chỉ hy vọng, tất cả những gì diễn ra bây giờ mau chóng kết thúc.

“Nhưng, đương sự của bằng lòng chia cho nguyên đơn toàn bộ mười chín ngôi nhà ở, bao gồm cả căn hộ sang trọng đang ở hiện nay, định giá khoảng 350 triệu tệ.”

Cô như bị sét đánh trúng, không thể suy nghĩ, không nói được lời nào.

Sao lại có thể? Sao lại có thể?

Luật sư Hà cũng không khá hơn là mấy, lúc hội đồng xét xử hỏi lại lần nữa bên nguyên đơn có còn ý kiến nào khác không, luật sư Hà mới dần định thần lại, “Thưa quý tòa, bên nguyên đơn không có ý kiến nào khác.” Trước khi ra tòa, luật sư Hà từng nói, sẽ dốc hết sức để giúp nguyên đơn tranh quyền phân chia tài sản.

Tuy nguyên đơn trước sau đều tỏ thái độ không cần phân chia tài sản nhưng đối với phụ nữ, một ngôi nhà để ở là rất cần thiết.

Luật sư Hà vốn định giúp đương sự của mình giành lấy một ngôi căn hộ sang trọng.

Kết quả này quá tốt đẹp, chẳng ai có thể ngờ.

... ...

Phiên tòa lần này vô cùng thuận lợi, cô nhìn giấy phán quyết của tòa, thần người ra.

Sau khi thẩm phán tuyên bố phiên tòa kết thúc, mọi người đều đã tản đi hết.

Cô vẫn chưa định thần trở lại.

Cuộc chiến ly hôn nửa năm trời, lại dễ dàng kết thúc như thế.

Sự việc hoàn hảo, nhẹ nhàng đến nỗi cô cứ tưởng mình đang nằm mơ.

“Trời ạ! Muôn năm! Cậu được tự do rồi, lại còn trở thành đại gia nữa nhé!” Phi Phi vui mừng khoác vai cô.

Ánh mắt cô trống rỗng nhìn Phi Phi.

Hình như là, cô hình như đã trở thành người có rất nhiều rất nhiều tiền rồi.

Luật sư Hà thở phào nhẹ nhõm, nói đùa, “Cô Thẩm, đừng quên phí luật sư cao ngất ngưởng của tôi đấy nhé!”

Cô miễn cưỡng cười, gật đầu, “ừ” một tiếng.

Nhẹ nhõm rồi, luật sư Hà ngẫm nghĩ “cuộc chiến” vừa nãy, càng nghĩ càng phấn khích, nói với cô, “Thật ra trước phiên tòa tôi cũng rất tự ti, luật sư bên bị đơn rất nổi tiếng trong ngành chúng tôi. Cô Thẩm, sáng nay vừa có kết quả xét nghiệm ADN, trong mấy gen quan trọng có một số phù hợp có một số lại không phù hợp, như thể bị đơn đã nhúng tay vào vậy, không biết sai ở mắt xích nào, mà kết quả cho ra lộn xộn hết cả, chẳng thể dùng để làm chứng cứ trước tòa, tôi lo lắng đến toát mồ hôi hột!”

Kết quả xét nghiệm ADN sao lại như thế?

Cô sửng sốt nhìn luật sư Hà, không hiểu ý luật sư muốn nói cho lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play