Anh nhìn khắp lượt xung quanh.

Phòng khách bốn bề đều là gương, có thể nhìn thấy vô số mình trong đó khiến thị giác như muốn hoa lên, một chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng cực đại, kệ CD cực đẹp, thể hiện sự theo đuổi cuộc sống giàu có của chủ nhân.

Bước vào trong, phía tường nối liền với phòng khách treo một bức ảnh nghệ thuật cực lớn.

Nude nửa người.

“Đẹp không? Vóc dáng em rất đẹp phải không?!” Chỉ tấm hình nude nửa người của mình, Vương Đan mờ ám chu môi thổi vào tai anh.

Chưa từng thấy người phụ nữ nào yêu mình và phóng đãng như thế.

Anh nhíu mày, bước tới trước, không thể ngăn được cảm giác muốn kéo giãn khoảng cách giữa anh và cô ta.

“Anh hình như không được thoải mái nhỉ!” Vương Đan mím môi cười, “Vậy chúng ta nghe nhạc nhé...” Thân hình uốn éo như một con rắn gợi cảm, điệu đà đi về phía quầy rượu nhỏ.

Rót hai ly rượu vang, mỗi người một ly.

Nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly, mắt anh càng u tối.

“Uống rượu trước đã...” Ngậm thành ly, Vương Đan nở nụ cười khiêu gợi.

Anh như đang suy nghĩ gì đó.

“Không thích uống rượu sao? Thế chúng ta trực tiếp...”

Nhìn thấy anh hiếm khi “dịu dàng” như thế này, Vương Đan sung sướng, ngoặt tay ra sau kéo phéc mơ tuya trên chiếc đầm đang mặc trên người, định khoe cơ thể đầy tự hào của mình.

“Đi tắm trước đi, tôi thích phụ nữ sạch sẽ lúc bắt đầu và sạch sẽ sau khi kết thúc.” Anh cuối cùng cũng lên tiếng, không ngọt không nhạt.

Thấy anh nói như vậy, dáng vẻ vẫn trầm tư, bất động, không có vẻ gì là hấp tấp, háu đói muốn vồ ngay lấy, Vương Đan đành ngừng lại.

Có bệnh ưa sạch sẽ sao?

“Vậy em đi tắm trước nhé.” Cô nở nụ cười dịu dàng như nước.

“Ừm.” Anh ngồi ở quầy bar, nét mặt bình thản, nhấp rượu một mình.

......

Nửa tiếng sau, Vương Đan tắm xong, xịt nước hoa, trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc áo ngủ gợi cảm cột dây hờ hững ở thắt lưng, áp sát vào anh.

Còn anh vẫn dáng vẻ đó.

Không vồ vập cũng không cự tuyệt.

“Uống ly rượu trước đã, làm ấm cơ thể.” Anh đẩy ly rượu vang cho Vương Đan.

Vương Đan cười, không biết xấu hổ, “Làm ấm tình cảm chứ?!” Đàn ông đều như thế, hy vọng người phụ nữ có thể hết mình trên giường.

Dù không có men rượu cũng có thể rất hết mình mà, cô sẽ cho anh biết thế nào gọi là “công phu” nhưng Vương Đan vẫn cười uống cạn ly rượu.

“Ngạn Thâm, hôm nay, anh muốn... chơi thế nào...”

Anh không trả lời.

Vương Đan vặn vẹo, uốn éo áp sát vào anh, anh cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

“Biết không, hôm nay cô nói rất đúng, Chức Tâm mới hai mươi tám tuổi, chết rồi, thật đáng tiếc.” Anh thong thả nói.

Không khí đang lãng mạn như vậy tự dưng nhắc đến người chết làm gì?

Vương Đan có chút không vui, nhưng, không dám biểu lộ, vì dù gì Hứa Ngạn Thâm cũng là người vô cùng cao ngạo, thời gian này toàn là anh chủ động hẹn cô, cô ngoài vui sướng ra còn cảm thấy rất thỏa mãn, hãnh diện.

“Lần đầu tiên chúng tôi quan hệ, cô ấy tưởng rằng tôi đã say, thật ra tôi lừa cô ấy, người say như một chú mèo nhỏ là cô ấy mới đúng. Lúc đó, tôi đã có cảm tình với cô ấy rất lâu rồi, khi cô ấy gần gũi với Từ Nhân Thư, tôi cảm thấy rất khó chịu... Tôi và cô ấy là người của hai thế giới, cả hai đều không thể từ bỏ những cố chấp trong thế giới của mình, miễn cưỡng sống cùng nhau, chỉ mang lại khổ đau. Những điều này, tôi biết rất rõ nhưng tối đó, tôi không đẩy cô ấy ra, tôi muốn cô ấy...”

“Chuyện cũ như vậy rồi, trí nhớ của anh cũng tốt thật.” Vương Đan cười khô khốc.

Nhưng anh không để tâm đến cô.

“Cô ấy rõ ràng là đau đến phát khóc, nhưng lại cười với tôi, lúc đó tôi chắc mẩm rằng cô ấy thật sự thích mình. Tôi tưởng một khi đã thích rồi sẽ không thay đổi, nhưng thì ra không phải...”

“Tính tôi thật tệ hại, cũng rất ích kỷ, luôn ỷ là cô ấy yêu tôi, áp đặt cô ấy mọi thứ, mới có kết cục ngày hôm nay. Tôi thật sự nghĩ rằng, tình yêu sẽ không có ngày vơi cạn...”

Thì ra, anh cũng có lúc trở nên nói nhiều trước mặt người ngoài như thế này.

“Ngạn Thâm, chúng ta...” Có làm hay không vậy? Vì sao cứ nhắc Thẩm Chức Tâm hoài?

Vương Đan không thể kiên nhẫn hơn được nữa, muốn đưa tay mân mê cơ thể anh, lúc khiêu khích anh mới kinh ngạc phát hiện ra, toàn thân mình không còn chút sức lực nào.

“Anh...” Cô kinh hãi.

Nhưng, anh vẫn bình thản, làm như không có chuyện gì.

“Cô ấy thích người khác, khăng khăng đòi ly hôn, tôi rất tức giận, vì sao cô ấy lại không nhìn thấy những cố gắng của tôi?”

Đợi đã!

“Ngạn Thâm, sao em lại...” Vương Đan rũ rượi nhìn anh.

Nhưng anh vẫn thờ ơ, “Dù tôi đã từng có một giây hận cô ấy, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự mong cô ấy chết.”

Là người thì ai cũng phải đến lúc chết.

Vương Đan muốn tùy tiện an ủi vài câu, nhưng nhướng nhướng môi mới phát hiện môi mình cũng tê dại đi.

“Vì sao cô giết cô ấy?” Anh quay sang, mặt lạnh tanh hỏi.

Hơi ấm từ đôi mắt anh khiến người ta rét run, Vương Đan bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

“Anh... không phải... đang hiểu lầm đó chứ?” Mới một câu nói, đã khiến cô thở hổn hển.

“Cô ấy chỉ viết một bài báo phản ánh sự thật thôi mà, sao các người lại ra tay tàn ác như thế?” Nhưng, ánh mắt anh càng lúc càng sắc như dao.

“Hiểu... lầm... rồi!...” Vương Đan rùng mình, loạng choạng muốn bỏ đi.

Chết tiệt, cô làm sao thế này? Sao hai chân mềm nhũn không có chút sức lực nào thế này?

“Hôm nay cô nói không sai, cô ấy nhất định không phục khóc lóc ở dưới đó, dựa vào cái gì mà cô ấy phải nằm dưới đất một mình lạnh lẽo, còn bọn hung thủ các người lại tiếp tục ăn ngon ngủ yên, sống sung sướng như thế?” Anh lạnh lùng nhìn cô.

Ánh mắt lạnh lẽo, u ám của anh nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô sợ hãi đến thất sắc.

Vương Đan bắt đầu sợ hãi.

Thì ra, hôm nay Hứa Ngạn Thâm đến nhà cô, không phải là để lên giường với cô.

Cô kinh hoàng muốn kêu cứu nhưng phát hiện mình không còn sức lực để kêu.

“Cô đừng lãng phí sức lực nữa, tôi đã cho thuốc vào trong rượu rồi.” Anh thừa nhận rất dứt khoát, bình thản nói: “Vì tôi muốn giết cô để báo thù cho cô ấy!”

Thật đáng sợ! Không muốn!

Những giọt nước mắt cầu xin của Vương Đan trào ra, lăn xuống.

Nhưng, anh chẳng nhìn thấy gì hết, tất cả cửa sổ đã được đóng hết, anh đi vào nhà bếp, mở vòi khí gas.

“Xịt...”

Cả gian phòng khách đều ngập mùi tanh độc của khí gas.

Anh định đầu độc cô sao?

Vương Đan run cầm cập, sợ đến độ nước mắt nhòe nhoẹt, khó nhọc lên tiếng cầu xin, “Xin... anh... đừng...”

Đừng, đừng, cô không muốn chết!

Nhưng, cũng hít phải khí độc như cô, mặt anh vẫn lạnh lùng, “Sợ ư? Vì sao cô không nghĩ, có lẽ hôm đó Chức Tâm cũng rất sợ, cô ấy cũng không muốn chết?!”

Anh cúi xuống nhìn gương mặt tuyệt vọng của Vương Đan, “Cô ấy giống như một đứa trẻ, bề ngoài rất kiên cường nhưng thật ra rất yếu đuối! Cô ấy nói mình không sợ gì hết nhưng thật ra là gan thỏ đế, cái gì cũng sợ! Một cô gái bình thường như thế, cô ấy có thể cản trở gì các người chứ, vì sao cô không buông tha cho cô ấy? Vì sao không buông tha cho cô ấy?”

Thật ra, lời nói này, anh cũng đang không ngừng tự trách mình.

Vì sao không buông tha cho cô ấy? Vì sao không buông tha cho cô ấy? Nếu... nếu... anh sớm buông tay thì đã không phải hối hận như bây giờ.

Từng giọt nước mắt rớt xuống mặt Vương Đan.

Vương Đan mở to mắt, càng kinh hãi hơn.

Hứa Ngạn Thâm cũng khóc ư?

Thì ra, Chức Tâm chết rồi, anh không phải hoàn toàn không có cảm giác, ngược lại...

Đau đớn, tuyệt vọng, bất lực.

“Các người chắc chắn cảm thấy rất kỳ lạ, đất của cô nhi viện không biết đã được chuyển vào tay ai.” Anh bật cười, “Các người muốn xây dựng khu nghỉ mát à, vậy thì phải hỏi ý kiến chủ nhân của nó là tôi xem có chịu cho các người xây không nhé!”

Sau khi cô nhi viện bị cháy, viện trưởng cũng không dám ở khu đất hoang tàn đó nữa, thế là, anh mua lại với giá rất cao.

Tất cả những gì ở đó, anh đều không cho phép thay đổi!

“Các người muốn xây khu nghỉ mát à, còn tôi, tôi chuẩn bị xây mộ ở đó!” Anh cười gằn, “Chức Tâm đã chết rồi, tôi cũng phải xây “nhà” cho cô ấy chứ, cô ấy đã thích ở đó như vậy, thế thì nhà của cô ấy sẽ mãi mãi ở mảnh đất đó!”

Xây mộ ư? Vương Đan trợn mắt.

Miếng đất đó đáng giá bao nhiêu tiền, anh lại đi xây mộ, có phải là điên rồi không? Còn nữa, nếu anh xây mộ ở đó thì khu nghỉ mát làm sao mà bán được?!

“Còn cô, tôi cũng sẽ xây ‘nhà’ cho cô ở đó.” Anh hờ hững nói.

Không cần!

Vương Đan run lẩy bẩy.

“Em... không có... giết cô ấy... đều là do... thủ hạ của em...” Vương Đan định chối bỏ trách nhiệm, nước mắt sợ hãi không ngừng rơi.

Cô thật sự không biết lại thành lớn chuyện như vậy, cô chỉ muốn hù dọa Thẩm Chức Tâm mà thôi.

“Cô muốn nói, là thủ hạ của cô phóng hỏa à? Tôi đã phái người đi đánh què chân chúng nó rồi!” Nét mặt anh rất lạnh, nhưng lại lộ vẻ uất hận, “Dù gì loại người đó sống khỏe mạnh cũng chẳng để làm gì, chỉ để chịu tội thay cho cô mà thôi.”

Vương Đan há hốc miệng.

Anh... anh... anh lại đi thuê xã hội đen đánh người!

“Các người quá xem thường tôi rồi, các người có thế lực xã hội đen, tôi có tiền, muốn mua gì mà không được?” Anh căm hận nói, “Tôi muốn một mạng người, cũng cùng lắm là vài trăm nghìn chứ mấy!”

Vương Đan rùng mình.

Anh nói không sai, không sai chút nào hết, thế giới này, có tiền là có thể điều khiển được cả ma quỷ! Đặc biệt là loại người cái gì cũng không sợ như anh!

“Tha... tha cho em đi...” Cô cố sức kéo tay áo anh, van nài cầu xin.

Cô không dám nữa, không dám hồ đồ như vậy nữa! Cô không muốn lấy trứng chọi đá, cô thua rồi!

Nhưng, anh lạnh lùng hất tay cô ra, cúi xuống nhìn cô gái đang nằm phủ phục trên quầy bar vùng vẫy với cái chết, đáy mắt đen của anh ánh lên điều gì đó khó hiểu, như thương cảm lại giống hận cô đến nỗi muốn dùng chân gí chết cô.

“Cô sai rồi! Cô sai ở chỗ tỉnh ngộ quá muộn, giống như tôi vậy! Tôi đã từng cảm thấy, không có gì quan trọng bằng vị trí đó.” Anh vẫn cười rất nhạt, “Nhưng thì ra khi một con người ngay đến sống cũng không muốn nữa thì danh lợi địa vị chẳng là gì hết.”

Chức Tâm chết rồi, lòng anh trống trải, mỗi ngày anh không biết mình đang làm gì, có thể làm gì.

Cuối cùng anh quyết định vào đêm Bình an của lễ Giáng sinh sẽ tặng mình một món quà.

Vương Đan cố sức lắc đầu, nhưng chẳng thể thay đổi được gì.

Mùi khí gas trong phòng càng nồng nặc hơn.

Anh và cô ta hít thở nặng nhọc.

Ngực anh đau tức, cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng.

Anh biết, tất cả đều đã đến lúc.

Anh bước tới bên cửa sổ, nhìn lần cuối cùng bầu trời đầy sao, trái tim như đã chết.

Anh lặng lẽ móc quẹt ga đã chuẩn bị sẵn ra, bật nắp.

Vì Hứa Ngạn Thâm có hẹn nên Hạ Hà bị anh “đuổi” ra khỏi nhà.

“Hạ Hà, anh chịu đựng đủ rồi! Chịu đựng đủ cảm giác tỉnh táo rồi.” Lời nói của anh lởn vởn trong đầu cô, khiến cô lo sợ.

Cô biết, hành vi này là không tốt nhưng Hạ Hà vẫn lái xe bám theo anh.

Cô lừ mắt nhìn cô gái diêm dúa như một con công, õng ẹo, khiêu gợi trước mặt anh.

Còn anh lại không cự tuyệt.

Nhìn theo bóng họ thân mật rời khỏi nhà hàng, Hạ Hà giận tím người.

Không tự chủ được, cô cũng đi theo, theo đến chung cư, theo họ dừng xe, theo họ vào thang máy, sau đó, tận mắt nhìn thấy họ thân thiết đi vào một căn hộ của một tầng nào đó.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô đã nhìn lầm Hứa Ngạn Thâm rồi ư?

Hạ Hà cảm thấy rất đau khổ, năm đó, anh nói với cô, “Hạ Hà, chúng ta không hợp nhau, chúng ta dừng lại đây thôi.”, giống hệt cảm giác đau đớn đó.

Giơ tay, cô định nhấn chuông cửa, nhưng cô biết mình không có tư cách đó.

Cô không phải là gì hết, nhiều nhất cũng chỉ là đối tác làm ăn của anh.

Đứng ngây ra trước cửa, không thể gõ cửa, cũng không thể bỏ đi, cô cứ đứng thẫn thờ ở đó nửa tiếng đồng hồ.

Bên trong xảy ra chuyện gì, ai cũng có thể tưởng tượng ra được.

Anh có tự do của anh, cô không có quyền can thiệp.

Đang lúc cô hạ quyết tâm rời khỏi, thì đột nhiên, chiếc mũi nhạy cảm của cô ngửi thấy mùi lạ.

Là mùi khí gas!

Không màng đến phẩm giá, Hạ Hà vội vàng nằm xuống ngửi qua khe cửa.

Đúng thật là mùi khí gas!

“Ngạn Thâm! Hứa Ngạn Thâm!” Không thể nhấn chuông, nếu không có thể gây nổ.

Hạ Hà hối hả đập cửa.

“Ngạn Thâm! Hứa Ngạn Thâm! Khí gas bị rò rỉ rồi, mau chạy đi, mau chạy đi!” Cô gọi đến khàn cả giọng.

Mấy hộ kế bên nghe tiếng cô hét cũng kinh hoàng vội vàng chạy ra,

“Bịch” bên trong hình như có người ngã từ trên ghế xuống.

Cô vội vàng áp tai vào cửa.

Nhưng bên trong chẳng có bất kỳ tiếng động nào, cho dù là tiếng kêu cứu yếu ớt cũng không có.

Không bình thường, không bình thường!

Mới trong một thời gian ngắn, nếu có bị trúng độc thì cũng không thể không nói được lời nào như thế!

Trong đầu cô bỗng lóe lên một ý nghĩ.

Cô nhi viện bị cháy, Hứa Ngạn Thâm đi tìm Chức Tâm khắp nơi, lo lắng đến phát điên lên.

Nhưng, thời gian trôi qua, cơ hội sống của cô dần dần trở thành con số không, anh đột nhiên bình tĩnh lại, rất bình tĩnh, giống như bỗng nhiên tê dại đi, chấp nhận sự thật tàn khốc này vậy.

Cô biết, anh bắt đầu điều tra nguyên nhân hỏa hoạn.

Vậy là, vậy là?...

“Hứa Ngạn Thâm, không thể được!” Hạ Hà sốt ruột, lo lắng đến sắp nổ tung.

Không phải là, không phải là...

Hàng xóm đã bắt đầu tìm quản lý chung cư.

Người ở ban quản lý vội vã chạy lên, “Chúng tôi đã thông báo với cứu hỏa, nhưng đợi cứu hỏa đến ít nhất cũng phải mười phút!”

Mười phút, mười phút, lại thêm phải phá cửa, thời gian dài như vậy cũng để căn phòng nổ tung rồi.

“Các người mau nghĩ cách đi!” Hạ Hà hoảng hốt gào lên.

Cô sợ, cô sợ...

Nhân viên của ban quản lý cũng phát hoảng, “Đúng rồi! Cha của cô Vương ở hộ này hình như ở lầu trên, tôi đi tìm ông ấy, xem ông ấy có chìa khóa nhà cô Vương không!”

......

“Hu... hu... hu!” Vương Đan ngã nhào ra đất, cả người co rúm lại.

Chất lỏng màu vàng khai khai, âm ấm loang trên chiếc váy ngủ gợi cảm của cô, chất lỏng từ giữa đùi cô chảy ra, ướt đẫm nền nhà.

Anh quay người lại, bình thản nhìn cô gái khủng hoảng khi đối diện với cái chết, sợ đến nỗi tiểu cả ra quần.

“Hứa Ngạn Thâm, anh ra đi, em xin anh đấy!” Tiếng của Hạ Hà, cách một lần cửa, hét lên.

Tất cả, nên kết thúc rồi.

Chức Tâm đã chết, anh hận tất cả mọi người, hận loại người cứ tưởng mình ở trên cao, có quyền, có tiền thì dễ dàng kiểm soát được toàn cục, quyết định sự sống chết của người khác.

Nhưng anh bỗng phát hiện ra, mình cũng là loại người đó.

Thật ra, anh hận nhất chính là bản thân mình.

Nếu... nếu... nếu...

Nếu anh không khăng khăng cần một đứa con trai, không xuất hiện Lãng Lãng, nếu... nếu anh không giữ Nhan Hiểu Tinh ở lại, nếu... nếu... lúc cô đề nghị ly hôn, anh không ngang ngược, bắt cô phải nghỉ việc ở đài phát thanh, thậm chí phong tỏa mọi cơ hội tìm việc của cô, thì cô đâu phải vất vả, đâu phải cố gắng thể hiện mình trong công việc, càng không dẫn đến tai nạn chết người đó.

Nếu... nếu... tất cả chưa từng xảy ra.

Nếu... nếu... thế giới này có cỗ máy quay ngược thời gian thì tốt biết mấy.

Anh sẽ trở về năm năm trước, năm 2009, tiếp tục kiên định nắm tay cô, cho dù cả đời này không có con cái.

“Hứa Ngạn Thâm, anh ra đi! Em không cho anh chết đâu.” Hạ Hà vẫn cật lực hét lên, nhưng chẳng có động tĩnh gì.

“Xoẹt” một tiếng, tiếng bật quẹt ga lạnh lùng phát ra.

Trong không khí, bắt đầu những âm thanh “lách tách” kỳ quái.

Anh định giơ cao bật lửa, ném nó về phía cô gái đó.

“Hứa Ngạn Thâm, Chức Tâm chưa chết!” Bên ngoài, Hạ Hà đột nhiên hét lên.

Trái đất, vì câu nói đó, hình như khựng lại trong một giây.

Tay anh đang giơ lên bỗng khựng lại.

“Cô ấy gọi điện cho em rồi! Gọi điện cho em rồi!”

Anh nín thở.

“Cô ấy không chết! Chỉ là bị thương rất nặng, cho nên, cho nên... cô ấy không có thời gian liên lạc với chúng ta.” Hạ Hà hoảng loạn, câu trước không khớp với câu sau, lời nói có rất nhiều sơ hở.

Mắt anh lóe lên tia mỉa mai, như vẫn rất lạnh lùng.

Anh tiến lại gần Vương Đan.

“Ngạn Thâm, em nói thật cho anh biết! Chức Tâm, cô ấy... cô ấy... bị hủy dung nhan.”

Bước chân, khựng lại.

Để tăng tính thuyết phục, Hạ Hà nói, “Em quên nói với anh, thật ra em và Chức Tâm quen nhau đã lâu, em tiếp cận cô ấy, còn xem cô ấy là bạn thân nữa!”

“Cô ấy bị thương rất nặng, diện tích bỏng trên mặt và cả người rất lớn, cô ấy rất tự ti, cho nên giấu mình, không muốn gặp ai hết!” Hạ Hà nói nhanh.

Anh sững sờ, hai chữ từ miệng bật ra, “Nói dối...”

“Anh ra đi! Em dẫn anh đi gặp cô ấy có được không?”, Hạ Hà nói, “Anh có thể động viên cô ấy đừng tự ti, anh vẫn rất yêu cô ấy! Nếu ngay đến anh mà cũng không có bất kỳ hành động yêu thương nào dành cho cô ấy, anh nói xem cô ấy sao còn hy vọng đối với cuộc sống này?”

Cô bị hủy hoại đến thế nào, anh đều yêu cô.

Nhưng, rất rõ ràng, đây chỉ là những lời nói dối của Hạ Hà để dụ anh ra ngoài mà thôi.

Tuy, khẳng định như vậy, nhưng anh phát hiện, tay anh không còn sức để giữ nút bật quẹt ga nữa.

“Hứa Ngạn Thâm, anh mà chết thì cô ấy phải làm sao? Vì giấu mình mà hại chết anh, cô ấy sẽ hối hận suốt đời! Anh nên biết, Chức Tâm là người có chuyện gì cũng giấu trong lòng, nếu anh tiếp tục sai nữa, anh sẽ giày vò cô ấy đến chết!”

Giày vò cô ấy...

Anh thật sự không cố ý muốn giày vò cô, chỉ là vì, anh quá yêu cô.

“Hứa Ngạn Thâm, anh phải sống! Anh phải nói với cô ấy, anh buông tha cho cô ấy! Anh sẽ không tiếp tục giày vò cô ấy nữa! Có được không?” Hạ Hà hét lớn.

Câu nói này của Hạ Hà đánh mạnh vào trái tim anh, nét mặt vốn lạnh băng đã méo mó.

Nhưng, anh còn cơ hội không?

“Cô ấy chết rồi.” Anh nhìn lòng bàn tay mình.

Đôi tay này, cũng là hung thủ, hung thủ cùng hại chết cô ấy.

Hạ Hà thấp thoáng nghe thấy giọng nói yếu ớt của anh, “Cô ấy không chết! Em dám bảo đảm, em dám thề với trời đất, cô ấy không chết!” Tất cả do dự, tất cả băn khoăn trước đây của cô vì anh đã hoàn toàn biến mất.

“Hứa Ngạn Thâm, cô ấy không chết, cô ấy không chết! Nếu cô ấy chết thật rồi, Hạ Hà này sẽ bị sét đánh chết ngay tại đây!” Hạ Hà thề độc.

Bật lửa rơi xuống nền nhà, ánh mắt đầy chết chóc của anh lóe lên một tia hy vọng.

Tiếng mở khóa, cả đám người xông vào.

“Mau mở cửa sổ, mau mở cửa sổ!” Nhân viên của ban quản lý vội vàng mở cửa sổ ra.

May mà cha cô Vương có ở nhà.

Chủ tịch Vương hồn siêu phách lạc đỡ đứa con gái đã hôn mê của mình dậy.

Chân Hạ Hà nhũn ra, suýt chút nữa ngã ra đất.

Quá hiểm, quá hiểm!

Còn anh, nhìn cô trân trân, ánh mắt không có vẻ gì là dịu lại.

“Nói cho anh biết, nhưng lời em nói vừa nãy là thật hay giả?” Về chuyện Chức Tâm bị hủy hoại dung nhan, về chuyện Chức Tâm vẫn còn sống.

Cái này...

Là nói dối.

Tia do dự chỉ vừa thoáng qua mắt cô đã lọt vào mắt anh.

Anh nhướng môi, cười nhạt, “Quả nhiên, anh bị lừa rồi.”

Nhưng, cô ngăn anh được một lần, có thể ngăn anh được lần thứ hai không?!

Gió lạnh thổi vào trong phòng, cuối cùng mùi khí gas cũng tan dần.

“Có cần báo cảnh sát không?” Nhân viên quản lý hỏi chủ tịch Vương.

Rất rõ ràng, không phải sự cố ngoài ý muốn, mà giống như giết người vì tình.

“Không, không, không, ai dám báo cảnh sát, tôi sẽ cho chém chết người đó!” Nhưng, chủ tịch Vương đã hung hãn đe dọa họ.

Lúc này, tuyệt đối không thể chọc giận Hứa Ngạn Thâm.

Chủ tịch Vương quay mặt sang, nghiêm túc nói: “Hứa thiếu tam, về chuyện đó, tôi lấy danh dự của tập đoàn Cực Thịnh ra thề với cậu, tôi sẽ cho cậu một câu trả lời vừa ý!” Khi biết Thẩm Chức Tâm cũng ở cô nhi viện, con gái vẫn ra lệnh đốt nhà, ông rất tức giận.

Trên đời này, bạn không nể mặt người khác, thì đợi người khác giẫm chết bạn!

Ông đã chuẩn bị đến phương án xấu nhất là Hứa Ngạn Thâm không bỏ qua cho họ.

Nhưng, ông tính trăm phương ngàn kế cũng không tính ra, Hứa Ngạn Thâm lại dùng cách này.

“Hứa thiếu tam, tôi sẽ khuyên con gái tôi ra đầu thú!” Chủ tịch Vương thành thật xin lỗi, “Hy vọng cậu đừng truy cứu nữa!”

Trước mắt, chỉ có cách hy sinh Vương Đan, mới có thể bảo toàn được tập đoàn Cực Thịnh, nhưng nếu vẫn chưa hài lòng với kết thúc này, chỉ còn cách hai bên đấu với nhau đến cùng mà thôi.

Nét mặt anh lạnh băng, như không sợ bất kỳ điều gì, cũng không chấp nhận bất cứ lời xin lỗi nào.

Hạ Hà cuối cùng cũng trấn tĩnh lại được một chút, cô bước tới, nắm tay bàn tay lạnh ngắt của anh, “Ngạn Thâm, em không cố ý lừa anh, em thật sự nghi ngờ Chức Tâm chưa chết, em có chứng cứ!”

Anh lạnh lùng nhìn cô.

Trong không khí, nồng độ khí gas đã giảm đáng kể, Hạ Hà yên tâm cầm remote, mở tivi, chỉnh đến một đài địa phương.

Trên ti vi, cặp vợ chồng người dẫn chương trình Phong Hoa Chính Thịnh, đang trò chuyện rất vui vẻ với các vị khách mời của chương trình.

Là cha mẹ Chức Tâm.

“Ngạn Thâm, anh có nhìn ra điều gì bất thường không?” Hạ Hà hỏi anh, nhưng đợi mãi không thấy anh lên tiếng, cô đành tự trả lời, “Sau khi Chức Tâm mất tích, em bắt đầu xem chương trình này, kỳ nào cũng xem, phát hiện họ quá bình thản, tâm trạng không có chút gì là bị ảnh hưởng.” Đài truyền hình quay tiết mục thường quay hai, ba kỳ một lúc, cho nên tất cả những tiết mục sau này đều được quay sau khi Chức Tâm xảy ra chuyện.

“Có gì kỳ lạ đâu.” Mặt anh lạnh tanh.

Anh vẫn đi làm bình thường, làm việc bình thường, họp hành bình thường đó thôi.

Hôm đó, cha mẹ Chức Tâm phối hợp với cảnh sát xét nghiệm ADN trên mẫu răng, mẹ cô chỉ vào mặt anh cười lạnh, nói anh là hung thủ giết người, hại chết con gái bà. Nếu họ đã có tin bình an của con gái, diễn kịch như thế để làm gì?!

“Không phải, gia đình anh khá đặc biệt, nhưng gia đình Chức Tâm thì không như vậy! Cha mẹ cô ấy chỉ có mình cô ấy là con, chắc chắn rất thương yêu cô ấy, giống như sinh mệnh mình vậy.”

Quả thật, tình cảm của gia đình của họ rất khăng khít, không giống như gia đình anh.

Hạ Hà tiếp tục phân tích, “Nếu cô ấy chết thật, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hai vợ chồng họ sẽ rất suy sụp, em dám khẳng định, nếu Chức Tâm chết, họ chắc chắn sẽ không đứng dậy nổi, chứ không thể nào giữ bình tĩnh, càng không thể bình thản đến mức tiếp tục làm chương trình được!” Tuy cả quá trình này Ngạn Thâm cũng rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt của hai bên không giống nhau.

Những lời này, trước đó Hạ Hà không dám nói, chỉ sợ nói rồi cho anh quá nhiều hy vọng, khi biết không phải, nỗi tuyệt vọng sẽ càng lớn hơn, nhưng bây giờ, cô không thể không nói.

Anh có chút kinh ngạc nhìn cô.

Anh thẫn thờ ngồi xuống sô pha, tâm trạng bất định.

“Ngạn Thâm, em sẽ đi cùng anh đến thành phố X một chuyến tìm vợ chồng họ, bất luận thế nào nhất định phải tìm bằng được tung tích của Chức Tâm.” Hạ Hà kiên quyết nói với anh.

Dù sao tình hình bây giờ đã rất tệ rồi, cô không băn khoăn nhiều nữa, phải cùng anh vượt qua chuyện này!

“Ngạn Thâm, em biết anh rất đau khổ, thậm chí đã chắc chắn rằng Chức Tâm đã chết, nhưng, nghe em một lần này thôi, đừng từ bỏ có được không?” Tim Hạ Hà thắt lại, vòng tay ôm lấy anh.

Được cô ôm, nhưng anh vẫn cứng đờ người ra, ánh mắt thất thần.

Rất lâu sau, anh mới hỏi, giọng khàn đặc, “Hạ Hà, em đừng lừa anh, em cảm thấy Chức Tâm chưa chết thật sao?”

Anh từng hỏi cô câu tương tự, lúc đó, Hạ Hà không trả lời được.

“Chưa chết! Cô ấy chưa chết, tin em đi!” Nhưng lần này, Hạ Hà trả lời không chút do dự, cho dù, cô vẫn không chắc chắn.

Anh ôm chặt lấy Hạ Hà, toàn thân run lên.

Giống như trong đêm tối mịt mù, không tìm thấy lối ra, bỗng nhìn thấy một chút ánh sáng le lói phía cuối đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play