Cuộc sống “chung nhà” bắt đầu.

Rất ấm áp.

Buổi tối, cô về nhà.

Cậu làm đầu bếp chính, cô giúp rửa rau.

Cậu để ý, dù không để cô hấp thụ quá nhiều dầu mỡ, mỗi món cô cũng chỉ nếm một miếng nhỏ.

Cô đang giảm cân?

Nhưng cô đã gầy đến nỗi trên da đã thấp thoáng những mạch máu nhỏ lúc ẩn lúc hiện.

Sợ cô có cảm giác không thoải mái, cậu không muốn đề cập đến.

Như thường lệ, mỗi ngày trên bàn rất nhiều thức ăn, chỉ là khẩu vị luôn được điều chỉnh.

Cô ăn uống rất thanh đạm, món trứng đậu phụ, cô sẽ ăn nhiều một chút, sau bữa cơm, cắt một ít dưa hấu lạnh, cô cũng ăn một chút.

Cậu ghi nhớ trong lòng.

Sau mỗi bữa cơm.

Cô luôn đòi rửa bát, vậy là cậu giúp cô lau khô.

“Phi Phàm đến đây giúp mẹ thắt tạp dề.”

Thằng bé quá nội tâm, luôn chỉ dám đứng xa xa nhìn họ.

Vì một tiếng mẹ, Chức Tâm chấn động.

Trong cô nhi viện, dù chỉ là trợ giúp nhưng chỉ cần đứa trẻ đồng ý, cô cũng có thể là mẹ của nó.

Tiểu Phi Phàm không nhúc nhích, đứng phía sau họ, mấy phút sau, cuối cùng cũng lặng lẽ bước tới trước, cầm lấy tạp dề trong tay chú Cảnh, nhón chân, cẩn thận giúp Chức Tâm mặc tạp dề.

Sau đó, lại lặng lẽ lùi ra.

Cho dù như thế, trái tim cô vẫn thổn thức một hồi.

Làm xong việc nhà, ba người họ cùng ngồi xem ti vi.

Phi Phàm ngồi giữa, nhưng nó ngồi sát về phía Cảnh hơn.

Cô thỉnh thoảng quay đầu sang, nhìn một lớn một nhỏ, trái tim bỗng cảm thấy ấm áp.

Chín giờ tối, Phi Phàm ngủ trong lòng Cảnh, cậu nhẹ nhàng bế nó vào phòng, đặt xuống giường, kéo chăn đắp cho nó, rồi tắt đèn, rón rén bước ra khỏi phòng.

Một mùi hương nồng nàn từ nhà bếp lan ra, cô đang pha cà phê.

“Ít uống cà phê thôi, dạo này hình như chị ăn không ngon miệng.”

Cậu kéo ghế ngồi cạnh cô.

Lúc họ vừa mới quen nhau, cô không hề như thế này.

Cậu còn nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô nũng nịu trong vòng tay chồng, ăn ngon đến nỗi một mình ăn hết cả đĩa trái cây trong quán bar.

Cô cười không nói gì nhưng vẫn rót một cốc cà phê cho cậu, một cốc cho mình.

“Tôi rất thích thằng bé nhưng thằng bé hình như có vẻ sợ tôi.” Ngụm cà phê ấm áp khiến trái tim cô không còn cảm thấy trống vắng.

Thật ra, cô có chút ganh tỵ, thằng bé lúc ngủ quên, theo bản năng lúc nào cũng ngoẹo đầu về phía cậu.

“Phi Phàm không ghét chị đâu.” Cậu thở dài, “Nó cũng không dính chặt vào tôi, chỉ là nó quen tôi trước chị thôi.”

Đó là đứa bé không dễ gần gũi với người khác, lại không biết giả vờ, nếu là đứa bé khác trong cô nhi viện, đã biết nịnh để nắm bắt cơ hội rồi.

Nhưng, thường những đứa trẻ như thế này, sau này lớn lên là đứa biết ơn và hiếu thuận nhất.

“Ừm, tôi biết!” Cô gật đầu, khoé môi nở nụ cười.

Cô luôn tin rằng, chỉ cần thật lòng với người khác, nhất định sẽ được người ta tốt lại với mình.

Tính cách của trẻ con rất đơn giản, cho nên, cô cũng có chút khổ não.

“Đợi ly hôn xong là tôi có thể làm thủ tục nhận nuôi rồi.” Sau đó cô với thằng bé có thể sống cùng nhau.

“Chỉ cần đối phương không đề cập đến việc xây một cô nhi viện tặng viện trưởng, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô nhận nuôi đứa bé này.” Cậu cũng nói vui.

Trừ phi đối phương thật sự có nhiều tiền đến nỗi viện trưởng không thể không suy nghĩ đến môi trường tốt hơn cho những đứa trẻ khác, chứ chút chuyện nhỏ giúp cô nhận nuôi thằng bé, với giao tình lâu năm giữa cậu và mẹ viện trưởng, là việc có thể làm được.

“Thế giới này, hình như người bình dân không thể nào đấu lại với người có tiền.” Cô nhận xét.

Thật ra, sau bốn tháng kể từ ngày nộp đơn ly hôn, cô không chắc chắn lắm, trừ phi... cô có thể nhẫn tâm một chút, dùng “sự thật” để hạ gục anh...

“Đừng buồn phiền vì những chuyện này quá, tình cảm giữa người với người, không cần phải đấu qua đấu lại.” Cậu hiểu cô đang ám chỉ điều gì.

“Nhưng luật sư nói với tôi, nếu anh ta chỉ là người bình thường, chỉ cần hai lần xét xử thì toà án chắc chắn sẽ phán quyết tình cảm rạn nứt, hoà giải không thành, đồng ý cho ly hôn.” Vấn đề nằm ở chỗ anh là người có tiền, “Tôi còn nghe nói, luật sư của anh ta có mối quan hệ khá tốt với các thẩm phán trong ngành, đặc biệt là dạo gần đây.”

Lúc buồn phiền, có người để tâm sự, cuộc sống như thế không tệ chút nào.

Cô thừa nhận, buổi chiều lúc nhận điện thoại của luật sư Hà, tâm trạng rất tệ.

Đối phương bảo cô lúc nên “ra tay” thì phải “ra tay”.

“Không cần phải áp lực vậy đâu.” Cậu an ủi cô.

Thật ra, cậu đã nhìn thấy cô vì sao mà lại trở nên gầy gò như thế.

“Trước đây, có một người bạn nói với tôi rằng, ly hôn giống như một trận chiến vạch mặt nhau, cố gắng tìm những chứng cứ sai lầm của đối phương, để được hưởng lợi trong việc phân chia tài sản, thậm chí còn cố ý tạo chứng cứ giả.”

Cô thật sự không muốn như vậy.

“Nghe nói, luật sư Hà vốn tự tin đầy mình cũng bị “tỉ lệ thất bại” làm cho giật mình.” Cô cười đau khổ, “Cô ấy đang suy nghĩ xem có tiếp tục nhận vụ của tôi nữa không.”

Buổi chiều, cô phải nài nỉ rất lâu, đối phương mới miễn cưỡng gật đầu, chỉ là tiết lộ tin tức cảnh báo cô, nếu không tích cực thu thập “chứng cứ”, thì khả năng thất bại là rất lớn.

“Tôi thật sự cảm thấy, bình thản chọn lựa kết thúc, không giày vò nhau mới là kết cục tốt nhất, nhưng rất hiển nhiên, anh ta không cho là như vậy” Có thể đến bây giờ anh vẫn cho rằng, cô chỉ là đang giận hờn, chỉ cần cho cô thời gian bình tĩnh trở lại, cô sẽ trở về.

Cô có thể không oán, không hận, từ từ bình tĩnh xốc lại cảm xúc của mình, lựa chọn kết thúc, nhưng anh không cho.

Anh rõ ràng là đang ép cô.

Ép cô... làm tổn thương anh...

Chính vì như vậy, cô rất thường cảm thấy, nỗi tức giận trong lồng ngực cứ mãi không thể tiêu tan.

“Thật buồn cười, yêu nhau ba năm, kết hôn năm năm, mới phát hiện chúng tôi không hợp nhau.” Cô cười khổ sở.

Trên đời này, chẳng có cặp đôi nào trời sinh đã hoàn toàn hợp nhau.

Cô luôn nghĩ, cá tính anh rất mạnh, cô có thể đi chậm lại, hai tính cách có thể bổ sung cho nhau, mâu thuẫn có thể cố ý cho qua, chỉ cần cô có lòng, họ vẫn có thể tiếp tục đi chung đường.

Nhưng, quả nhiên, trọng tâm của vấn đề là ở chỗ, chỉ cần cô có lòng...

Thì ra, mọi thứ trước đây đều là vì cô “nhường”, mới có thể chung sống hạnh phúc đến bây giờ.

“Tôi rất tức giận, chỉ là chính mình cũng không biết mình đang tức giận điều gì.”

Tức giận anh không chịu buông tay? Tức giận vì anh ép người quá đáng? Tức giận vì anh không từ thủ đoạn?

Nói xong, lồng ngực cô giải toả được rất nhiều buồn bực.

Nghe cô nói xong, cậu không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, chỉ thản nhiên hỏi, “Ăn khuya với tôi nhé?”

Cô nghĩ một lát rồi gật đầu, “Được.”

Tối đó, cô cuối cùng cũng ăn được một chút.

Thấy khẩu vị của cô có chuyển biến tốt, cậu bỗng nhớ ra gì đó bèn nhắc cô: “Chức Tâm, chị sau này đừng nói hộ tôi nữa nhé.”

Cô hơi khựng lại.

“Những lời nhắn gửi trên blog đó tôi đọc hết rồi, cám ơn sự ủng hộ của chị, nhưng thật sự không cần đâu.” Cậu cười nhẹ.

Cậu lên mạng nhìn thấy một người tên XIN cố sức nói tốt cho cậu, kêu gọi các fan ủng hộ cậu, dù bị rất nhiều người ném đá, công kích nhưng cô vẫn không từ bỏ.

Ngốc thật.

“Tính chị bề ngoài thì rất điềm đạm, nhưng thật ra là dạng người rất dễ xúc động. Tôi sợ chị trong rất nhiều chuyện, nhất thời không kịp điều chỉnh cảm xúc, nhất thời xúc động sẽ dẫn đến sai lầm lớn.” Cậu lo lắng.

* * *

Hôm nay là ngày phát lương, Từ Nhân Thư tìm đủ mọi lý do, lắp bắp mời cô cùng đi ăn.

Cô suy nghĩ một lát, gọi điện thoại báo cho Cảnh biết mình có hẹn.

Vì để cảm kích, cô quả thật nên mời Từ Nhân Thư một bữa mới phải.

Chỉ là, đối phương lại màu mè dẫn cô đến một nhà hàng Pháp sang trọng, tim cô bỗng nhói lên một cái.

“Lão đại, tuy là tôi tự nguyện mời anh đi ăn, nhưng anh cũng đâu cần phải ác vậy chứ!” Cô nói đùa.

“Không không, hôm nay tôi mời, lần sau đến lượt cô mời, được chứ?!” Anh ngại ngùng huơ tay.

Có lần sau nữa sao? Chẳng lẽ lần trước cô nói chưa rõ ràng sao?

Rõ ràng vẫn là người trong ký ức, tâm trạng cô bỗng chùng xuống.

Đã cưỡi lên lưng cọp rồi, khoé môi cô khiên cưỡng nở nụ cười, đi theo chiêu đãi viên đến chỗ ngồi gần cửa sổ.

Khung cảnh trong nhà hàng Pháp này vô cùng tao nhã, hài hoà rất thích hợp cho các cặp tình nhân.

Chỉ là, cô không thích các nhà hàng Pháp ở Trung Quốc.

Hai năm trước cô và Hứa Ngạn Thâm từng đến Pháp.

Nhà hàng Pháp ở đó, khung cảnh bên trong sang trọng, trang nhã và lôi cuốn lạ kỳ, mùi hải sản thơm nức biến ảo trong căn bếp bằng kính trong suốt sang trọng và đầy ma lực, cùng với mỹ tửu lâu năm, bạn như lạc vào cõi thiên thai.

Còn nhà hàng Pháp ở Trung Quốc học được phần tinh tế nhưng không học được cái không gian lãng mạn dạt dào đó.

Cô vừa yên vị, nhân viên phục vụ đã mang thực đơn đến, vừa ngước mắt lên, cô bị bóng người cao ráo ngồi quay lưng với cô ở bàn kế bên làm cho sững sờ.

Thật trùng hợp.

Dù chỉ là dáng người phía sau, cô cũng có thể nhận ra.

Đối diện anh là một người phụ nữ, lưng anh vừa khéo che khuất tầm nhìn của cô, khiến cô không thể nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ đó.

Chỉ thấp thoáng nhìn thấy mái tóc uốn bồng bềnh gợi cảm.

Cả người cô cứng đờ, suy nghĩ xem có nên đổi địa điểm không.

Nhưng, động tĩnh quá mạnh, cô sợ sẽ càng tồi tệ hơn.

“Cô muốn ăn gì?” Từ Nhân Thư hỏi cô bằng giọng rất dịu dàng.

“Ăn gì cũng được.” Cô qua quýt.

Thứ cô muốn nhất bây giờ là không kinh động đến bất kỳ ai, bình thản ra khỏi đây.

Từ Nhân Thư tự chọn vài món ngon.

Toàn bộ sự chú ý của cô, không thể kiềm chế đều dán chặt vào chiếc bàn phía trước.

Anh hình như đang bàn công việc, đẩy một hợp đồng về phía đối phương, “Em xem đi, nếu phương án không có vấn đề gì, chúng ta sẽ hợp tác như thế nhé.”

“Hứa Ngạn Thâm, anh có cần phải nghiêm túc thế không?” Người phụ nữ đối diện với anh, làm ra vẻ rất tức giận, “Chẳng lẽ đã chịu mời em ăn bữa cơm, anh không để em ăn ngon miệng được sao?”

Dù giọng người phụ nữ đó không cao, nhưng không khí nhà hàng trang nhã đến quá tĩnh lặng, nên đã lọt vào tai cô.

Cả người cô chấn động, mắt thất thần.

“Ăn nhiều một chút.” Bên cạnh cô, Từ Nhân Tư vẫn ân cần, nhỏ nhẹ với cô.

Thức ăn cao cấp trong đĩa khiến cô chẳng còn chút khẩu vị gì.

“Tối nay có cuộc họp, anh không có nhiều thời gian.” Câu trả lời của Hứa Ngạn Thâm vẫn đâu ra đấy nhưng có thể nghe ra, anh không được kiên nhẫn cho lắm.

“Anh họ Ngạn Ý có tham gia không?” Hạ Hà hỏi.

“Anh ta không tham gia. Cha bảo anh ta tạm thời nghỉ ngơi một thời gian, đợi sau này sắp xếp lại.” Mặt anh lạnh tanh.

“Vì anh ấy đã đi nước cờ đó để chơi anh à? Vì anh ấy hoàn toàn không quan tâm đến lợi ích của công ty, lôi ‘chuyện xấu’ của ‘Ảnh’ ra ánh sáng, khiến dượng nổi giận à?”

Chức Tâm lại chấn động.

Cô không ngờ, scandal của Cảnh lại do nội bộ công ty tiết lộ, nhào nặn nên.

“Anh họ, chuyện này anh đúng là một mũi tên trúng ba đích.” Cô gái thẳng thắn nói, không câu nệ, “Anh Ngạn Ý không thể ngờ được anh mượn dao giết người, không thể ngờ anh ta đã ‘giúp’ anh nhổ cái gai trong mắt anh.” Hứa Ngạn Ý không thể nào ngờ sự thông minh của mình lại phản tác dụng, muốn làm xấu mặt Hứa Ngạn Thâm không ngờ lại rước hoạ vào thân.

“Anh ta cặp kè với một cô diễn viên, thâm hụt công quỹ, để cha phát hiện ra mới bị tạm thời đình chỉ chức vụ như vậy.” Anh nói ngắn gọn, không tỏ thái độ gì.

Thực ra, lần này Hứa Ngạn Ý rất hận anh.

“Nếu em đoán không lầm, tay thân tín tố cáo anh ấy là tai mắt anh cài vào nhiều năm nay. Anh họ, anh thật lợi hại, cài bao nhiêu tai mắt như vậy, án binh bất động, đợi thời cơ chín muồi, dùng bao nhiêu chứng cứ thừa thắng xông lên.” Hạ Hà khẽ động đậy khóe môi.

Những chuyện này, dượng chưa chắc không biết, sở dĩ để Hứa Ngạn Ý tạm thời nghỉ việc, một mặt là vì dượng bị sự yếu kém của Hứa Ngạn Ý làm cho tức giận, mặt khác là muốn tỏ thái độ ở một mức độ nào đó.

Nếu không ngoài dự liệu, Hứa Ngạn Thâm sẽ là người thừa kế Hứa thị, còn Hứa Ngạn Ý sẽ bị điều đi công ty con ở nước ngoài.

“Bất luận thế nào, em vẫn chúc mừng anh, chúc mừng anh thành công gom sạch tinh anh phòng hai chín vào tay mình.” Dã tâm của anh càng ngày càng tiến gần đến thành công.

Chỉ là tiếp theo đó là tầng ba mươi ư? Anh cũng dùng thủ đoạn như thế để đối phó với anh cả sao? Cô tin bên cạnh anh cả chắc chắn cũng có tai mắt của anh.

“Anh cả chắc không phải là mối uy hiếp của anh chứ.” Cô thăm dò.

Anh cả tính cách thuần hậu, không giống anh hai, nếu anh thật sự đối phó với anh cả, cô thật không biết có nên giúp anh hay không.

“Ừm.” Anh khẽ ừ.

Chỉ cần anh cả không tiếp quản vị trí đó.

Tính anh cả rất nhạt nhoà, không tranh không cầu, năng lực cũng không đủ, dù tiếp quản vị trí đó, muốn kéo anh ấy ngã ngựa, không phải là anh thì cũng là người khác.

Hạ Hà thở phào.

Anh tuy không có tình cảm gì với Hứa gia, nhưng đối với anh cả chắc không lạnh lùng.

Người không hại ta, ta không hại người.

Thật ra, bản chất Hứa Ngạn Thâm không xấu, chỉ là nói cho cùng, cuộc tranh giành trường kỳ trong nội bộ nhà họ Hứa, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi lợi ích.

“Em sợ cô sẽ không đứng yên nhìn đâu.” Cô luôn cảm thấy, cô ruột sẽ không để cho người khác cưỡi lên đầu mình.

Hiện giờ bên đó rất yên tĩnh.

Hình như, đang che giấu âm mưu gì đó.

“Anh sẽ đề phòng, anh biết chừng mực.” Thật ra, ở một mức độ nào đó, anh rất cảm kích Hạ Hà.

Dù cố ý bình thản, nhưng anh có thể cảm nhận được, Hạ Hà đã bị người nhà chỉ trích, chỉ vì thật lòng muốn giúp anh.

“Anh hai chắc sắp bị điều đi rồi, còn ca sĩ đó, anh sẽ làm thế nào để cậu ấy khôi phục danh dự?” Cô hiếu kỳ hỏi.

Tuy rất khó nhưng cô tin anh làm được.

Anh là một người rất trọng “nhân tài”, cô tin, anh sẽ có cách lật ngược lại tình thế.

Nhưng anh nói bằng giọng vô cùng bình thản, “Mất thì đã mất rồi, dù gì cũng chỉ là một tiểu minh tinh thôi mà.”

Hạ Hà kinh ngạc.

Anh... không bình thường!

Chẳng lẽ, còn rất nhiều chuyện, cô vẫn chưa hiểu hết, vẫn chưa suy nghĩ đến tận cùng ư?

“Sắp đến giờ rồi, anh phải đi đây.” Anh nhìn đồng hồ, “Anh đưa em về.”

Hạ Hà không đi xe, chút ga lăng này anh vẫn có.

Hạ Hà gật đầu, “Được, anh gọi tính tiền đi, em vào nhà vệ sinh một chút.”

Hạ Hà đứng lên, nhìn hướng sau lưng anh, giật mình, mặt tái đi, vội vàng ngồi thụp xuống.

Cô đã nhìn thấy Chức Tâm. Người phụ nữ với hàng mi dày yên lặng cụp xuống, gương mặt tái đi, che đậy mọi cảm xúc không phải Chức Tâm thì còn có thể là ai.

Hứa Ngạn Thâm đợi nhân viên phục vụ đến, nên không chú ý đến thái độ lạ lùng của Hạ Hà.

“Chức Tâm, tôi vừa lấy được tin độc quyền từ sở cảnh sát, muốn giao cho cô viết bài.” Từ Nhân Thư chọn đề tài an toàn mở lời.

Cô ngớ ra, định thần lại, cầm lấy xấp tài liệu lão đại đưa, khẽ giọng “Cám ơn.” Mới nói được hai chữ, người đàn ông quay lưng về phía cô sửng sốt.

Giọng nói của cô, sao anh có thể không nghe ra.

Anh không quay đầu lại, cả người cứng đờ, đợi nhân viên phục vụ mang hoá đơn đến, anh đờ dẫn ký tên.

Cô mở ra xem, cố gắng để không bị ảnh hưởng bởi bàn bên cạnh, đọc kỹ ghi chép ở sở cảnh sát, cả người rúng động.

Tin tức này... chắc chắn có thể lên trang nhất của kỳ này!

Cái này, giao cho cô thật sao?

“Lão đại, như thế này không tốt đâu?!” Nếu đồng nghiệp khác biết được, nhất định sẽ không phục, tâm lý tiêu cực rất lớn.

Nhưng, đây là cơ hội hiếm có!

Cô do dự, cô đấu tranh.

“Tôi không thích được đối xử đặc biệt.” Đấu tranh tư tưởng một hồi, cô cắn răng, trả tài liệu lại cho anh.

“Chức Tâm, em luôn đặc biệt trong trái tim tôi!” Từ Nhân Thư hấp tấp, vồ lấy tay cô, vội vàng tỏ tình, “Tôi không nỡ để em chịu khổ, không nỡ để em chạy khắp nơi lấy tin trong cái nóng 37 độ.”

Hứa Ngạn Thâm tựa sát vào thành ghế, thần sắc đã lạnh, mắt còn lạnh hơn.

Cô có thể cảm nhận được mọi ánh mắt xung quanh đang đổ dồn về phía mình, một cảm giác khó xử lẫn khó chịu trào lên, “Từ Nhân Thư, anh đã kết hôn rồi!” Cô rút mạnh tay mình về, khẽ giọng cảnh cáo đối phương.

Anh nghĩ cho cuộc hôn nhân của chính mình một chút có được không?!

“Hôm đó em nói, có một số chuyện, tám năm trước không thay đổi, tám năm sau càng không thay đổi, chính là vì tôi đã kết hôn rồi?” Từ Nhân Thư lấy hết can đảm, phập phồng nói ra những điều giấu kín trong tim từ rất lâu.

“Là vậy, nhưng, cũng không phải vậy.” Cô hít một hơi thật sâu, “Lão đại, tôi hy vọng anh có thể xem tôi như một nhân viên bình thường...” Cô không muốn thất nghiệp, nhưng càng không muốn bị làm phiền.

“Thế... thế... nếu tôi ly hôn thì sao? Em có cho tôi cơ hội không?” Từ Nhân Thư hăm hở.

Nếu để vuột mất cô, anh sợ cuộc đời mình chỉ còn lại tiếc nuối. So với cô, người vợ mà anh quen do xem mắt chỉ là sự chắp vá của anh mà thôi.

Chức Tâm ngước lên, nhìn anh bằng ánh mắt không thể hiểu nổi.

“Em có đồng ý không? Em có đồng ý không?” Từ Nhân Thư dồn đuổi cô, “Tôi sẽ lập tức ly hôn, chúng ta sẽ sống bên nhau!”

Anh thật sự có thành ý, chỉ cần cô gật đầu, anh lập tức sẽ xin ly hôn với vợ.

Hứa Ngạn Thâm vẫn không quay đầu lại, nhưng ngón tay anh đã bắt đầu trắng bệch.

Vẻ khó chịu hiện lên trên mặt cô không giấu giếm, “Không! Tôi không đồng ý!” Cô quả quyết từ chối.

Bất luận vì nguyên nhân gì, cô cũng sẽ không đi phá hoại gia đình người khác.

Từ Nhân Thư tái mặt.

Anh từng nghĩ sẽ bị từ chối, nhưng không ngờ, cô lại từ chối quyết liệt, không chút nể tình như vậy.

Nhận ra mình có hơi thái quá, cô ngượng ngùng đứng lên, lấy lại thăng bằng, “Lão đại, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”

Giống như chim đà điểu vùi đầu vào cát, cô vội vàng bỏ đi.

Hạ Hà chứng kiến mọi chuyện cũng vội vàng đuổi theo.

“Chức Tâm!” Trong nhà vệ sinh, Hạ Hà đuổi kịp cô.

Cô khựng lại.

Tất cả những gì diễn ra vừa rồi thật khó xử.

“Có chuyện gì?” Cô quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng.

Cô bị tổn thương.

Hạ Hà quen biết Hứa Ngạn Thâm, lại gọi anh là anh họ, đến cả người bạn là Hạ Hà, cũng là do anh phái đến ư?

Tính cô đơn giản, nhưng sao cứ bắt cô phải rơi vào những tình huống phức tạp thế này?

“Cô không chấp nhận người đàn ông ngồi ngoài kia chứ?” Hạ Hà thận trọng hỏi.

Vừa rồi, nếu không phải đang ở trong nhà hàng, cô hoài nghi Hứa Ngạn Thâm đã ra tay đánh người.

Cô lắc đầu.

Từ Nhân Thư biết cô sắp ly hôn, mới có suy nghĩ khác, cô sẽ có cách giải quyết.

Hạ Hà thở phào.

Nhưng, không đúng, Chức Tâm chưa bao giờ lạnh lùng với cô như vậy.

“Chức Tâm, tuyệt đối không như cô nghĩ đâu.” Hạ Hà suýt nữa chỉ tay lên trời mà thề.

Chức Tâm im lặng nhìn cô, tuy quen biết chưa lâu nhưng trong lòng đã xem cô là bạn thân từ lâu.

Cô muốn nghe cô giải thích.

Chỉ là.

“’Ảnh’ có thật là vật hy sinh trong cuộc đấu đá nội bộ của các người không?” Lòng cô rất đau đớn, vì sao, anh lại dễ dàng quyết định thay đổi cuộc đời một con người như thế?

Hạ Hà sững sờ, “Chị quen ‘Ảnh’?”

“Cậu ấy là bạn rất thân của tôi.” Cô thành thật trả lời.

Chẳng trách, chẳng trách.

Hạ Hà cuối cùng cũng hiểu tường tận.

“Kim Tinh có phải vốn không có kế hoạch ký kết hợp đồng với cậu ấy, sở dĩ trước đó tung tin làm cả thành phố sôi sục như vậy là vì muốn đưa cậu ấy lên cao để cậu ấy té càng đau đúng không?” Rất nhiều chuyện, cô cũng đã hiểu rõ ràng.

Chính là vì, một câu nói của cô trong lúc tức giận mà đã huỷ hoại cuộc sống một con người.

Hạ Hà im lặng.

Vốn dĩ trước đó cô còn không hiểu nổi vì sao Hứa Ngạn Thâm lại làm cho chuyện này phức tạp lên như vậy, bây giờ thì cô hiểu rồi.

Hứa Ngạn Thâm lợi dụng luôn cả cô.

“Còn hy vọng gì không?” Cô không tức giận, tức giận không giải quyết được vấn đề, “Trả lại vị trí vốn có cho ‘Ảnh’ có hy vọng gì không?”

Hạ Hà lắc đầu, “Cậu ta ký hợp đòng năm năm với Hứa thị, dù tôi muốn giúp cậu ấy cũng không thể giúp được.”

Quyền sinh sát của ca sĩ đó đều nằm trong tay một người.

Quả nhiên.

Cô mỉm cười với Hạ Hà, nụ cười thê thiết, “Tôi hiểu rồi.” Đều là lỗi của một mình cô.

Cùng một thuyền với Hứa Ngạn Thâm và Hạ Hà còn có Tâm Ngữ.

“Không phải vì lợi ích đâu. Mẹ lớn của anh ấy là cô ruột của tôi, tuy không có quan hệ ruột rà nhưng anh ấy miễn cưỡng cũng có thể coi là anh họ của tôi.” Biết cô đang nghĩ gì, Hạ Hà nói dứt khoát, “Nhớ có lần tôi có nhắc với cô, chàng trai mà hồi nhỏ tôi rất thích không? Chính là Hứa Ngạn Thâm.” Cô không muốn giấu giếm, càng giấu thì hiểu lầm càng lớn.

Thái độ của Chức Tâm có chút hoang mang, kinh ngạc.

“Chủ động tiếp cận cô là vì hiếu kỳ, tò mò muốn biết là người phụ nữ thế nào mà có thể khiến anh ấy say mê đến vậy.” Hạ Hà thành thật nói, “Chức Tâm, tôi rất xin lỗi, bây giờ mới nói ra, nhưng tôi thật sự rất thích cô, cá tính của tôi nếu không thích thì tôi sẽ không gần gũi với cô như vậy.”

Quá nhiều chuyện khiến đầu óc cô không thể suy nghĩ, nhưng, “Được, tôi hiểu rồi.” Cô không muốn đôi co.

Chuyện ra hôm nay cũng đủ nhiều rồi.

“Chức Tâm, chuyện giữa tôi và anh ấy đã thành quá khứ từ lâu rồi. Tôi chưa từng nghĩ sẽ chen vào giữa cô và Hứa Ngạn Thâm, tôi sẽ không làm người thứ ba.” Hạ Hà thanh minh.

“Tôi hiểu.” Cô lại gật đầu.

Cô hiểu cái gì? Cô nên nói, Hứa Ngạn Thâm và cô hoàn toàn không liên quan đến nhau mới đúng.

Vì sao, trái tim cô lại thấy ngột ngạt, khó chịu như thế.

Thì ra, Hạ Hà là bạn gái cũ của anh.

“Hạ Hà, chúng ta hẹn hôm khác nhé! Bây giờ tôi còn có chút việc.” Thái độ của cô vẫn bình thản.

Hạ Hà không nghĩ nhiều, gật đầu, “Được.”

Chức Tâm quay người, thẳng lưng, bình thản bước ra.

“Này...” Cô còn chưa đi vệ sinh.

Hạ Hà mấp máy môi, không biết mình phải làm gì để giữ cô lại.

Cô đã nói dối. Thật sự xem anh như quá khứ ư? Nếu như vậy, lòng hiếu kỳ của cô đã được thoả mãn thì cô có thể rời khỏi rồi!

Cô có thể quay lại Pháp, quay lại khung trời tự do bay nhảy của cô, vì sao phải lưu lại đây? Vì sao?

Rõ ràng cô đã có thể khẳng định mình không thể giúp gì được cho hai người họ.

Vì sao, cô vẫn chưa đi?

Chẳng lẽ, cô thật sự muốn chen vào?

Hay là cô đang đợi, nếu... nếu Hứa Ngạn Thâm ly hôn thật...

Nếu... nếu Chức Tâm thật sự không cần anh nữa...

Nếu... nếu Chức Tâm làm anh đau khổ tột cùng...

Lúc đó, cô... sẽ quyết không buông tay.

Cô sẽ thuyết phục Hứa Ngạn Thâm, chỉ cần lấy cô sẽ được rất nhiều lợi ích.

Cô có tự tin anh sẽ đồng ý.

Thì ra, cô chưa từng buông bỏ, cô vẫn rất thích Hứa Ngạn Thâm! Luôn luôn thích!

Nói trắng ra, cô chẳng qua chỉ là chú chim hoàng tước có chút quang minh lỗi lạc thôi, Chức Tâm chưa chắc đã không hiểu.

Cô loạng choạng trở về bàn mình, ánh mắt không nén được liếc nhìn bàn bên canh.

Nhân viên phục vụ vẫn cung kính đứng một bên, anh vẫn tựa lưng vào ghế, không cần quay đầu người ta cũng biết mặt anh đang đanh lại.

“Xin lỗi, tôi không được khoẻ, có thể về trước không?!” Cô khách sáo chào từ biệt Từ Nhân Thư, ánh mắt vẫn không kìm được liếc nhìn bóng người đó một cái.

Từ đầu đến cuối, anh đều không quay đầu lại.

“Chức Tâm, là tôi làm em sợ ư?” Từ Nhân Thư ngượng ngùng lau mồ hôi.

“Lão đại, việc hôm nay chúng ta quên đi nhé.” Cô hy vọng anh có thể nghĩ thông suốt.

Từ Nhân Thư cũng không cố níu kéo, anh biết, hoàn cảnh lúc này không cho phép anh níu kéo.

“Cái này, giao cho em!” Anh lại đưa tập tài liệu cho cô.

Chức Tâm định từ chối, thì Từ Nhân Thư gắng gượng làm mặt nghiêm “Đây là nhiệm vụ cấp trên giao cho oem!”

Cô ngẩn ra một giây, “Được, tôi sẽ cố gắng!”

“Tôi xin phép đi trước.” Cô quay người rời khỏi.

Nhà hàng này, cô không muốn lưu lại thêm một phút nào nữa.

Từ Nhân Thư ngồi xuống, một mình thẫn thờ nhìn chỗ thức ăn chưa hề đụng đũa.

Hứa Ngạn Thâm đứng dậy theo bản năng, nhưng, ngập ngừng một lát lại ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra, nhận hoá đơn từ nhân viên phục vụ, ký tên.

“Anh ấy là bạn trai mới của tôi.” Hôm đó, câu nói đó, sự thân mật đó, anh đến giờ vẫn không thể quên được.

Anh là người có lòng tự trọng rất cao, hôm đó anh thật sự đã gạt bỏ lòng kiêu hãnh, nhưng đổi lại bị giáng đòn phản bội đau đớn.

“Thanh toán xong chưa? Chúng ta đi thôi.” Hạ Hà cũng đã quay lại, nét mặt phức tạp.

“Ừm.” Anh lạnh lùng đứng lên.

Họ ra đến cửa, Chức Tâm vẫn đang đứng đợi xe.

“Chức Tâm, chúng tôi đưa cô về.” Hạ Hà chủ động lên tiếng.

Anh rất lạnh lùng nhìn cô, không từ chối cũng không chủ động.

Hạ Hà thoải mái cười cười, khoác tay cô, “Ở đây rất khó đón taxi, để anh họ tôi đưa cô về.” Cô tạo cơ hội cho họ.

“Cảm ơn, không cần đâu.” Thái độ bình thản của Chức Tâm chính là sự cự tuyệt âm thầm.

Chiêu đãi viên nhà hàng đã lái xe của anh đến trước mặt họ, cung kính đưa chìa khoá cho anh.

Anh không nói tiếng nào, im lặng mở cửa sau xe, Hạ Hà cuối cùng nhìn gương mặt không có bất kỳ cảm xúc gì của Chức Tâm một cái, lại nhìn anh không có bất cứ hành động gì, đành ngồi lên xe trước.

“Rầm” một tiếng.

Anh đóng sầm cửa xe lại.

Sau đó, anh cũng ngồi vào ghế lái.

Nhưng, anh không khởi động xe.

“Tin, tin, tin” xe đằng sau bóp còi inh ỏi.

Hạ Hà kinh ngạc nhìn anh.

Mặt anh vẫn lạnh tanh.

“Thưa ông, ông không được khoẻ chăng?” Nhân viên nhà hàng chạy đến gõ cửa xe anh, không có bất kỳ động tĩnh gì, đành nói “Phiền ông dịch xe sang một chút có được không ạ?” Anh vẫn làm như không thấy.

Tiếng còi xe sốt ruột của mấy chiếc xe bị chặn đằng sau thi nhau vang lên, Hạ Hà cũng sốt ruột theo, tim cô đập thình thịch, có chút đau đầu.

Cô chưa từng thấy Hứa Ngạn Thâm như vậy bao giờ.

Một Hứa Ngạn Thâm muốn rời khỏi đây nhưng lại không cất nổi bước chân.

Cô hạ kính xe xuống, kêu hối hả: “Chức Tâm, lên xe đi!” khi bị những người phía sau chửi bới om sòm

Nghe tiếng, Chức Tâm động đậy, nhưng cô quay người bỏ đi.

Hai người này, chẳng ai chịu nhường ai!

“Anh họ, làm sao đây?” Hạ Hà rụt đầu vào nhìn anh.

Đuổi theo hay không đuổi theo? Cô nghĩ dù có đuổi theo Chức Tâm cũng không thèm để ý đến họ.

Phụ nữ một khi đã kiên quyết thì rất khó thay đổi.

Tối đó, Chức Tâm đã nghe không ít “chuyện hay”.

Anh cuối cùng cũng thả lỏng vô lăng, ánh mắt không chút cảm xúc nhưng vẫn mặc cho tiếng còi xe, tiếng chửi bới hỗn loạn phía sau.

* * *

Cô đi bộ một đoạn đường rất xa, đến nỗi gót chân rộp lên, sau đó mới đón được taxi.

Về đến nhà đã hơn mười giờ.

Trong nhà rất yên tĩnh, phòng khách còn sáng đèn, sợ cô về trễ sẽ sợ hãi.

Cô bước vào bếp, lấy một chiếc ly chân cao, bỏ vào vài viên đá, mở chai rượu vang lâu năm của cha.

Nghe bên ngoài có tiếng động, Cảnh từ trong phòng bước ra.

Cô một hơi uống cạn, kẽ răng vẫn còn dư hương.

“Ăn gì chưa?” Cậu rót một ly cho mình, ngồi xuống cạnh cô.

Cậu không hỏi gì nữa, không nói hôm nay hẹn đi ăn với ai, càng không ra rả điệp khúc cô không được uống quá nhiều rượu.

Cô suy nghĩ một lát.

“Hình như từ sáng đến giờ chưa ăn gì.” Dạ dày cô rất ngoan, rất ít khi đau, nên hoàn toàn không có cảm giác đói.

Cậu đứng dậy, vào bếp múc một bát cháo lên cho cô.

“Phi Phàm đãi gạo đấy, nó nói muốn nấu cho mẹ ăn.”

Nửa câu là thật, nửa câu sau là cậu gạt cô.

Quả nhiên, mắt cô sáng lên, “Thật không?!” Cô rất cảm động.

“Ừm.” Cậu cười, khẽ gật đầu.

Cô vốn đang nhạt miệng nhưng cũng đặt ly rượu xuống, cầm lấy bát cháo còn âm ấm.

“Cậu cho thêm gì vào vậy?” Vừa ăn một hớp, cô đã nhíu mày.

“Cà rốt, gan heo, cải bó xôi.”

Đều là những thứ cô không thích.

Nhưng vừa nghĩ đến tấm lòng của Phi Phàm, cô vẫn nhíu mày ăn từng muỗng.

“Chức Tâm, dạo này chị có đi khám sức khoẻ không?” Cậu thản nhiên hỏi.

“Không.” Cô lắc đầu.

Cô làm gì có thời gian, hơn nữa làm gì có tâm trạng.

“Sáng nay chị bị nôn.” Cậu nói ra điều mình nhìn thấy.

Cô hơi sững lại, ngẩn ra vài giây sau đó mới phá lên cười, “Cho tôi xin đi, cậu tưởng tôi có thai à?”

Cơ thể cô rất dễ dính bầu, nhưng, không nên nỗi đã dùng biện pháp tránh thai rồi mà vẫn bị dính.

Vả lại, cô đã mang thai nhiều lần rồi, không hồ đồ đến nỗi bản thân sắp làm mẹ rồi mà không biết.

“Tin tôi đi, nếu tôi có thật, tâm trạng có không tốt cách mấy cũng không thể đụng đến mấy thứ này.” Cô nhấc ly rượu đã uống được một nửa lên, nụ cười cuối cùng cũng nở trên môi.

Cô nói tâm trạng mình không được tốt.

Thật ra, lúc cậu từ trong phòng bước ra đã cảm nhận được.

Cậu lắc đầu, “Chị có phải ăn được vài miếng đã thấy dạ dày mình trương lên, vô cùng khó chịu, không thể không dừng ăn đúng không? Hoặc giả chị nhìn thấy đồ ăn đã không muốn ăn, miễn cưỡng ép chị ăn, có thể dẫn đến nôn ói?” Cậu nói ra những gì mình quan sát được.

“Tôi còn thường cảm thấy rất lạnh, có lúc, nhịp tim chậm lại.” Cô biết mình không ổn.

“Chức Tâm, chắc chị bị rối loạn chuyển hoá được điện giải rồi, độ PH cũng mất cân bằng.” Nói cách khác, cô không phải đơn thuần gầy đi, mà do tinh thần sa sút, áp lực lớn, gây nên chứng chán ăn.

“Đi khám bác sĩ xem sao.” Cậu khuyên cô.

“Tôi đi khám rồi, cho một ít thuốc chống trầm cảm.” Cô thật thà trả lời.

Cô không phải lần đầu tiên mắc chứng bệnh này, một năm trước, cô từng bị, thuốc chống trầm cảm cô cũng từng uống. Chỉ là, có Hứa Ngạn Thâm bên cạnh mới dần dần khoẻ lại, dần dần ngừng thuốc.

“Phải biết thương bản thân, hiểu chứ?” Cậu không nói nhiều, nhưng câu nói rất đơn giản này lại khiến cô cảm thấy ấm áp.

“Đúng vậy, tôi phải thương bản thân mình. Tôi đang sống rất tốt, vì sao phải buồn bã, tôi đang sống rất kiên cường.” Nước mắt bất giác rơi, cô vội vàng quay mặt đi.

Nỗi đau trong lòng cô, thật sự đã truyền đến trái tim cậu.

“Chức Tâm, chị không cô độc, bên cạnh chị còn có rất nhiều bạn tốt.” Cậu đưa tay, chần chừ một lát, rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cô, từ từ kéo cô vào lòng.

Nhìn cô khóc, cậu thật xót xa.

Cô giằng ra, sự thân mật này cô cảm thấy không thoải mái.

Nhưng, cánh tay rắn chắc của chàng trai trẻ không cho cô thoát ra.

Ôm, chính là cách tốt nhất để vỗ về tâm hồn, giải thoát đau khổ.

Trước đây, Hứa Ngạn Thâm cũng từng ôm cô như vậy, ở bên cạnh cô, cùng cô vượt qua mọi khổ đau.

Cô khóc nức nở, “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!” Vì một suy nghĩ ấu trĩ của cô mà liên lụy đến cậu, làm tổn thương cậu.

Hai người tựa sát vào nhau, hơi ấm từ cơ thể cậu truyền sang cô, cánh tay rắn rỏi, vững chắc của cậu bao bọc lấy cô, cô biết mình không hề cô đơn.

Cô khóc, giọng ngắt quãng kể cho cậu nghe những gì mình nghe thấy hôm nay.

Nỗi kinh ngạc loé lên trong mắt cậu chỉ vài giây.

Cậu vẫn an ủi cô, “Chức Tâm, đều đã qua rồi.” Việc đã xảy ra rồi, chẳng thay đổi được gì nữa.

“Không, nếu không phải tôi nói với anh ta cậu là bạn trai tôi, hôm nay, cậu vẫn bình yên sống cuộc sống của mình, không cần phải chạy trốn như thế” Cô thật sự rất buồn.

Hứa Ngạn Thâm sao có thể như thế? Cuộc đấu đá trong nội bộ gia đình anh sao phải kéo người khác vào?! Thật quá hèn hạ!

Cô mệt rồi, một người một mình phấn đấu không khổ, nhưng phấn đấu mãi mãi không có kết quả, mãi mãi bị người khác chà đạp, cô cảm thấy rất đau khổ.

Cô tuy không phải là người yếu đuối nhưng tâm hồn cô thật ra cũng không mạnh mẽ.

“Ăn thêm chút nữa đi.” Cậu với tay, kéo bát cháo cô mới ăn được một nửa đến sát miệng cô.

Khóc được là tốt, có tâm sự gì cũng giấu trong lòng, cứ như thế mãi, sớm muộn gì cô cũng sẽ ngã quỵ.

Cô ngại ngùng vội vàng ngồi thẳng dậy, lau nước mắt, lau đi bộ dạng thảm hại của mình.

Cậu nhỏ hơn cô sáu tuổi, nhưng cô lại có cảm giác rất yên lòng.

Cô có chút mơ hồ, tuổi của cậu chỉ mới hai mươi hai, nhưng bờ vai của cậu là một người đàn ông chân chính.

Cô điên rồi ư? Sao có thể có cảm giác mơ hồ như thế?!

Cốc cốc vào đầu mình, mặt cô đỏ lên, gượng gạo, “Tôi về phòng nghỉ ngơi đây.”

“Ngủ một giấc đi, sáng mai, chúng ta nấu cháo đậu đỏ.” Nghe nói đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng chuyển biến tốt.

Cô cười cười, gật đầu.

Về phòng, mắt cô vẫn đỏ hoe.

Cô rất hận, thật sự rất hận.

Sẵn men rượu trong người, cô mở máy tính, dùng nick XIN đăng nhập, “cạch cạch cạch” bắt đầu gõ chữ.

Cậu là một người rất tốt rất tốt, cô quyết không để người khác ức hiếp cậu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play