Edit: Bướm Giang Hồ

"Không thoải mái sao?" Thanh âm trầm thấp có chút lạnh lùng, nhưng vẫn mang theo một tia quan tâm, Tàn Huyết mặt lạnh đỡ Tiếu Tuyệt.

"Ừm, có chút." Tiếu Tuyệt mỉm cười cau mày, giọng nói rất nhẹ, cố nén hàng loạt đau đớn.

Tàn Huyết vẻ mặt hình như càng lạnh hơn chút, dáng vẻ lo lắng rõ ràng hơn, nhưng giống như không có gì.

"Đừng như vậy, ta không sao, quen rồi sẽ tốt." Cho dù còn rất đau, nhưngTiếu Tuyệt vẫn cho Tàn Huyết một nụ cười an ủi, nàng không có thói quen bởi vì chính mình mà người khác thêm phiền toái, cũng không muốn để cho người khác bởi vì chính mình mà phiền não.

Tiếu Tuyệt vừa nói vừa bước chân muốn đứng lên, lại động đến vết thương ở chân, đau không nhịn được, cũng hít một hơi khí lạnh, thật đau, nóng hừng hực, càng ngày càng đau!

"Tiểu thư!" Tàn Huyết thấp giọng kêu lên, mặc dù hắn bây giờ là người thừa kế Ma Tôn, nhưng thân phận bây giờ của hắn vẫn không thay đổi, thân phận khác biệt, hắn vẫn kêu Tiếu Tuyệt là tiểu thư.

"Tiểu thư, đây là thuốc trị ngoại thương, buổi tối lúc nghỉ ngơi, ngài có thể bôi lên vết thương." Đột nhiên lại có thêm một giọng nam nhân trầm thấp chen vào, ôn hòa mà ưu nhã, cùng Tàn Huyết đúng là hai thái cực, Tiếu Tuyệt cùng Tàn Huyết đồng thời nhìn về phía người tới.

Thấy rõ người tới là người nào, chân mày Tiếu Tuyệt nhíu chặt hơn, nụ cười miễn cưỡng trên mặt kia đều biến mất không thấy.

"Ta có thuốc rồi, cám ơn." Tiếu Tuyệt tương đối uyển chuyển cự tuyệt, người đàn ông này xuất hiện, khiến nàng thực khó chịu.

Tay đưa ra hình như có chút lúng túng, Ngô Tử Cách nụ cười vẫn ấm áp như cũ, ánh mắt nhìn Tiếu Tuyệt chẳng qua là nhiều một chút tiếc nuối, chậm rãi thu tay lại, sau đó có chút bất đắc dĩ nói: "Đường xá vẫn còn rất dài, tiểu thư, ngài đừng quá miễn cưỡng."

Nói xong lời này, Ngô Tử cách liền rời đi, Tiếu Tuyệt cũng muốn đứng dậy, tránh thoát Tàn Huyết đỡ, leo lên ngựa, nàng lần này ra cửa, Hoa Ngữ vốn là muốn đi theo, lại bị nàng ngăn lại, nàng nghĩ nếu đây là một loại trải nghiệm, làm sao có thể mang người khác tới chăm sóc mình, chẳng phải là làm chuyện cười cho người ta.

Tàn Huyết suy nghĩ một chút, từ trong ngực lấy ra một bình sứ, bỏ vào trên yên ngựa của Tiếu Tuyệt, sau đó cũng xoay người rời đi, chỉ còn lại ánh mắt của Thanh Long hộ pháp, vẫn luôn nhìn phương hướng Tiếu Tuyệt.

Tiếu Tuyệt nhìn trên bình sứ yên ngựa, đoán chừng cái này cũng là thuốc trị thương, muốn nói cái gì nhưng không có nói ra khỏi miệng, mặc dù nàng có thuốc, nhưng là ý tốt của người ta, nàng cũng liền nhận.

Thanh Long hộ pháp nhìn Tiếu Tuyệt, lúc này mới đi tới, mang vẻ mặt quan tâm, hỏi: "Tiểu thư, ngài còn tốt đó chứ?"

"Cám ơn Thanh Long hộ pháp quan tâm, Tiếu Tuyệt không có việc gì." Đối với người này, Tiếu Tuyệt rất là có lễ phép đáp trả, nụ cười lại xuất hiện trở lại trên mặt.

"Ừm, không có việc gì là tốt, ngài là lần đầu tiên ra ngoài, có vấn đề gì liền nói cho thuộc hạ." Lần này hắn mang tiểu đội này ra ngoài làm nhiệm vụ, thật ra cũng có rất nhiều áp lực, đội ngũ này cơ hồ không có người bình thường, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, những người này sau này cũng sẽ trở thành người có thế lực trong Ma Thần điện, sẽ thay thế Ma Tôn và Tứ Đại Hộ Pháp bọn họ.

"Ta biết rồi, xin ngài không phải lo lắng." Ai, vết thương ở chân như cũ vẫn rất đau, nhưng nàng có thể nói nàng đau không, lòng kiêu ngạo của nàng không cho nàng nói như vậy, cũng sẽ không cho phép nàng nói ra bất kỳ lời oán trách nào, nàng nghĩ, cho dù rất đau, nhưng nàng cũng nhất định sẽ kiên trì.

Đoàn người nghỉ ngơi ước chừng một khắc, Thanh Long hộ pháp nhìn sắc trời một chút, liền bắt đầu lên đường, nếu không trước lúc trời tối sẽ không tìm được khách điếm, chỉ là...... Thanh Long hộ pháp có chút khó xử nhìn Tiếu Tuyệt, thân thể của tiểu thư có thể không?

"Thanh Long hộ pháp, chúng ta tiếp tục gấp rút lên đường thôi." Khéo hiểu lòng người, có lúc sẽ miễn cưỡng mình, Tiếu Tuyệt vẫn mỉm cười, sau đó hướng về phía Thanh Long hộ pháp nói.

Mọi người thấy ánh mắt của nàng cũng có chút phức tạp, Thanh Long hộ pháp càng thêm thận trọng gật đầu một cái, sau đó tay vung lên, mang theo mọi người bắt đầu lên đường.

Tiếu Tuyệt có một con ngựa hết sức bá đạo tên"Cuồng phong", đó là Độc Cô Khinh Cuồng đặc biệt chọn lựa vì Tiếu Tuyệt, ngày đi ngàn dặm, nhưng cũng vì vậy, hai canh giờ qua, Tiếu Tuyệt vẫn còn có chút tính trẻ con bắt đầu oán hận con ngựa này rồi......

Đau, thật là đau, đau đớn cũng nhanh chết lặng, Tiếu Tuyệt lúc này cảm giác hai chân giống như cũng không phải là của mình, nhưng nàng một chút nét mặt khổ sở cũng không thể toát ra, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, mặc cho mồ hôi lạnh làm ướt sống lưng, nắm dây cương ngón tay tái nhợt làm cho lòng người đau.

Có lẽ, Tiếu Tuyệt cho là mình che giấu rất tốt, dù sao cấp tốc đi nhanh, ai có thể thấy rõ sắc mặt của nàng, chỉ là, trong đội nhân mã này, hình như không ai không biết nàng nhẫn nại cùng kiên trì, ánh mắt của mỗi người cũng sẽ không tự chủ được quét về phía Tiếu Tuyệt, bên trong mang theo nồng đậm quan tâm, cùng ẩn nhẫn!

Thật ra thì, bọn họ cũng rất khổ sở, Tiếu Tuyệt ở Ma Thần điện địa vị rất cao, cũng rất được mọi người yêu thích, có người thậm chí coi nàng như tiên tử trong mơ, mặc dù biết rõ thân phận không xứng, lại như cũ vụng trộm yêu thích nàng, mà lần này đồng hành, cảm giác không phải là như thế, bọn họ cũng đau lòng với Tiếu Tuyệt kiên trì, nhưng cũng không dám nói bất kỳ lời nói muốn nghỉ ngơi, đó là một loại rung động, nhìn Tiếu Tuyệt cắn răng, tái mặt, kiên trì lên đường, tim của mỗi người đều có cảm giác khác nhau, phức tạp, chua xót.

"Đủ rồi, dừng lại nghỉ ngơi!" Cuối cùng nhịn không được lại là Tàn Huyết, hắn vốn cũng không phải là một người tính khí tốt, hơn nữa dùng thân phận hiện tại của hắn, hạ mệnh lệnh như vậy cũng đủ rồi.

Đội ngũ cơ hồ là đồng thời ngừng lại, trừ cuồng phong, chỉ là không phải không nghe lời Tiếu Tuyệt, mà là nàng bây giờ đã có chút bị choáng, những năm này, mặc dù không phải được nuông chiều, nhưng là không thích luyện võ, cũng chỉ có ăn và chơi, trừ tính khí ra, nàng hình như vẫn có điểm nhu nhược.

Nhìn Tiếu Tuyệt có bộ dạng mất khống chế, Tàn Huyết đã không nghĩ tới nhiều như vậy, bay thẳng thân lên, đạp ngựa của mình bay đến sau lưng Tiếu Tuyệt, cánh tay ôm chặt lấy Tiếu Tuyệt.

"Tiểu thư, thất lễ!" Tàn Huyết chế phục cuồng phong, lo lắng nhảy lên, ôm Tiếu Tuyệt xuống ngựa, tay cầm tay, đem lấy chân khí chính mình đưa vào trong cơ thể Tiếu Tuyệt, Tiếu Tuyệt khuôn mặt tái nhợt, con mắt khép hờ, tựa như có lẽ đã ngất đi.

Mọi người kinh hãi, không dám tưởng tượng, nếu như lúc ấy Tiếu Tuyệt theo trên ngựa té xuống sẽ có kết quả gì!

"Tiểu thư không có sao chứ?" Thanh Long hộ pháp cũng nhích lại gần, tra xét mạch tượng của Tiếu Tuyệt.

"Không có việc gì, chỉ là hôn mê bất tỉnh." Tàn Huyết lắc đầu một cái, mặc dù là hướng về phía Thanh Long hộ pháp nói chuyện, ánh mắt nhưng vẫn không có rời đi trên mặt Tiếu Tuyệt, đã bao lâu, hắn lại một lần nữa có thể gần như vậy nhìn nàng, cái tướng mạo này quấn quanh hắn hơn mười năm......

Mà đang ở lúc Tàn Huyết nói chuyện, Tiếu Tuyệt mắt bắt đầu động, sau đó chậm rãi mở ra, cơ hồ là trong nháy mắt, Tiếu Tuyệt cũng đã sáng tỏ đã xảy ra chuyện gì, không khỏi trong lòng than thở, ai, mình thật đúng là vô dụng, chỉ là cưỡi ngựa mà thôi, thế nhưng đau đến hôn mê.

"Thật xin lỗi, cho các ngươi thêm phiền toái rồi." Tiếu Tuyệt quật cường đứng dậy, rời đi lồng ngực Tàn Huyết, sau đó hướng về phía Thanh Long hộ pháp hết sức xin lỗi mà cười cười.

"Không, tiểu thư, ngài......" Thanh Long hộ pháp cả đời này gió to sóng lớn gì chưa từng thấy qua, chính là thời điểm Chính Đạo Liên Minh tập thể tấn công Ma Thần điện, hắn cũng không có luống cuống như vậy, thật sự là luống cuống, đối mặt với nụ cười áy náy, hắn căn bản cũng không biết nên nói gì.

"Ta cũng vậy không nghĩ tới mình lại vô dụng như vậy, nhưng mà điều này cũng không phải nguyên nhân, không cần lo lắng, ta sẽ cố gắng thích ứng." Hình như là hiểu được suy nghĩ của Thanh Long hộ pháp, Tiếu Tuyệt tiếp tục an ủi, giọng nói nhu hòa, mang theo dịu dàng.

"Tiểu thư!" Tàn Huyết hình như có lời muốn nói, lại bị Tiếu Tuyệt cắt đứt, "Tàn Huyết, không nên quá lo lắng cho ta, ta không có nhu nhược như vậy."

Một câu nói, Tàn Huyết không nói gì, chỉ có thể yên lặng đứng.

Tiếu Tuyệt mặc dù quật cường, nhưng cũng hiểu có đôi khi không thể quá cậy mạnh, mọi người trầm mặc, nàng suy nghĩ một chút liền từ trong cái bọc lấy ra một bình sứ, sau đó từ trong đổ ra một viên đan dược, nuốt vào.

"Các ngươi yên tâm đi, ta sẽ tự chăm sóc mình tốt." Nàng mới vừa ăn đan dược, trước khi đi mẫu thân cho nàng, có thể tăng thêm nguyên khí, xúc tiến vết thương khôi phục, mặc dù dùng ở chỗ này có chút lãng phí, nhưng nàng thật không muốn làm trễ nãi hành trình của mọi người.

Quả nhiên, thuốc mới vừa vào miệng không lâu, liền có một cỗ khí nóng bay lên, cảm giác rất thoải mái, khiến Tiếu Tuyệt lần nữa mỉn cười.

"Đi thôi, ta sẽ tự chăm sóc mình tốt!" Tiếu Tuyệt lần nữa cường điệu nói, sau đó lợi dụng Vân Khuynh Thiên khuyết phiêu dật, khinh thân bay lên thân ngựa, cưỡi ngựa lên trước, xông ra ngoài.

Mọi người sau đó, không nói hai lời theo sát phía sau, sắc mặt của mỗi người cũng có chút nặng nề, ánh mắt cũng hết sức thiết tha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play