Ra chơi, tôi, Hà, An đi căn tin. Hành lang tầng bốn xuống tầng một, đầy nước trộn thêm vết bẩn bùn đất. Mùa mưa đến, trường học liền trở thành khu ổ chuột. Học hơn một năm chúng tôi đã quen với việc leo lên leo xuống cầu thang, xem đó là điều hiển nhiên không còn than thân trách phận.

" Lạnh quá." Hà chà chà tay, than.

" Số tui xui quá chắc do con Linh nhờ ghi giấy phép dùm hu hu." Tôi bước xuống cầu than, đau khổ.Sắp tắt thở mà còn hai tầng nữa mới tới.

" Con Linh sao nghỉ học vậy bà?" HÀ hỏi.

An vỗ vai Hà, nháy mắt:

" Ngủ nướng đó."

Tôi gật đầu, cười tít mắt. Đột nhiên, vai tôi bị va mạnh, té nhào mấy bục cầu thang, chiếc áo ấm dày cộm, dáng người lùn tịt một mét năm mươi hai, trông tôi chả khác trái bóng lăn xuống cầu thang. Tôi sợ hãi hét lớn cùng với tiếng hét thất thanh của Hà,An.

Tụi nó bước xuống đỡ tôi. Phủi cát đất lắm lem trên quần áo tôi, quan tâm:

" Có sao không?"

" Bà có bị thương không?"

Đau chết tôi rồi, chân bị xướt một đường dài rỉ máu, đau rát.Cả bọn trừng mắt nhìn cái tên trời đánh đã va vào tôi, nào ai xa lạ đây chả phải thằng Khoa lớp Tl7. Tôi được Hà, An dìu dậy. Tôi mắng:

"Không có mắt à, đi nhìn đường chứ."

An bĩu môi:

" Còn không thèm xin lỗi."

Tôi, Hà gật đầu, nó đứng trên cao, nhìn xuống bọn tôi,khuôn mặt kênh kiệu, nói cộc lốc:

"Xin lỗi"

Quay người đi mất. Tôi điên tiếc trừng mắt nhin lưng nó, nếu ánh mắt tôi là viên đạn, người nó đã lủng nhiều chỗ.

" Đồ chó, cầu mong nó đi trợt té dập mặt."

Hà đồng tình:

"Tui mong cho té gãy hết không còn cái răng ăn cháo."

"Tốt nhất té cho méo mỏ." An thêm vào.

Cả bọn ôm bụng tức đi xuống căn tin.

Mưa rơi như trút nước. Hà mở ô, cả đám chui vào, đi. Mưa tạt ướt cả mảng áo khoát.

Trời mưa căn tin vẫn đông như trẩy hội. Tiếng cười,nói chuyện rôm rã. Không gian tràn ngập hơi người, hơi thức ăn. May trời mưa chứ trời nắng vào căn tin chắc vừa ngộp thở vừa nóng. Xô xô đẩy đẩy chen lấn, cả bọn cũng chạm vào cái bàn bán đồ ăn vặt. Tôi mua hai bì bánh ô si, chợt nhớ đến Lập Thành, tôi mua thêm hai bì nữa.

Lúc đi lên lớp, Hà thắc mắc:

" Bà mua nhiều thế."

" Mua cho Lập Thành nữa."

An bất ngờ:

" Thân nhau khi nào thế?"

Hà cũng phụ họa:

" Hôm trước còn ghét mà."

" Đó là chuyện hôm trước. Nó giúp tui học tui đáp lễ lại."

Cả bọn cười cười nói nói vào lớp. Tôi về chỗ ngồi. Thằng này hễ rảnh rỗi tí là làm bài tập. Tôi đưa bánh ra trước mặt nó:

" Ăn đi Thành."

Nó ngẩn đầu, cầm lấy bánh, cảm ơn tôi.

" Ủa sao áo Tuyết bẩn hết vậy?" Lập Thành nhìn áo khoác tôi, quan tâm.

Không nhắc thì thôi nhắc đến thêm bực tôi tuông một tràn dài mắng tên Khoa xối xả cho hả giận.

Lập Thành im lặng lắng nghe.

***

Năm tiết học cuối cùng cũng trôi qua, ngoài tiết điạ lên thớt, bốn tiết còn lại đều suông sẻ. À thêm việc bị xô té cầu thang nữa. Xui xẻo.

Mười một giờ rưỡi trời tạnh mưa, sân trường lênh láng nước. Tôi hòa vào đám đông ra cỗng. Đứng trên vỉa hè chờ bố, điện thoại rung lên. Bố gọi. Tôi bắt máy:

" Alô, con nghe."

" Bố xin lỗi, trưa nay có một cuộc họp quan trọng bố không đến đón con được. Con nhờ bạn chở về nhé." Đầu dây vang lên giọng nói hiền từ tràn đầy áy náy của bố.

Tôi hơi buồn, giọng nói cố tỏ ra bình thường:

" Dạ, bố họp đi ạ. Con nhờ bạn chở về."

Tôi ủ rũ cúp điện thoại. Đưa mắt nhìn dòng người túa ra như kiến mong tìm được đứa bạn nhờ chở về. Lòng tôi thật lạnh phải chăng do thời tiết rất lạnh đã khiến lòng tôi trở thành như thế? Tôi quen với cảm giác một mình, quen với nỗi buồn, quen với nỗi cô đơn.

"Tuyết?"

Tôi ngẩng đầu, Lập Thành dừng xe, nhìn tôi.

" Thành." Tôi cười toe toét, tôi còn có thể cười đấy. Tôi kìm lòng. Tự nhủ không được khóc. Tôi mạnh mẽ lắm, kiên cường lắm.

" Tuyết không đi xe hả?"Lập Thành hỏi.

Tôi gật đầu, hỏi khẽ:

"Thành có thể chở Tuyết về không?"

"Tuyết lên đi." Thành gật đầu, nở nụ cười ấm áp như ánh Mặt Trời mùa đông.

Tôi ngồi lên yên. Bánh xe bắt đầu lăn bánh đều đều. Cảnh vật, nhà cửa, xe cộ, mọi người cứ lướt dần lướt dần, lùi lại phiá sau. Tôi chỉ thấy lưng Lập Thành thẳng thắp nhưng chỉ cần nhiêu đó cũng đủ mang lại cho tôi cảm giác rất bình yên. Trên đường cả hai đều im lặng. Gió lạnh lướt qua mặt lạnh lẽo, làm rối tung mái tóc dài, tôi chẳng buồn đưa tay lên vuốt. Nước mắt tràn ra khóe mi. Tôi không lau. Để mặc. Cuộc sống tôi có gì vui, lặp đi lặp lại,nhàm chán. Tôi rất cần rất cần tình yêu thương, cần sự quan tâm, chăm sóc. Tôi hơn nhiều người nhiều người khác ở gia đình giàu có, ngoài ra tôi không có gì khác. Nước mắt cứ chảy, lòng tôi quặn thắt. Tôi cắn môi đè nén tiếng nấc. Cảnh vật lướt qua trở nên nhạt nhòa trong mắt tôi. Con đường tôi đi đến trường nhiều năm nay, hôm nay dường như có sự thay đổi, tâm hồn tôi thay đổi hay cảnh vật thay đổi? Ông trời ban cho mỗi đứa trẻ sinh ra đều có một gia đình, nhưng lại không ban cho một đứa trẻ nào sống trong hoàn cảnh giống nhau.

Xe dừng bánh, phút chốc đã đến. Tôi leo xuống, lau nhanh nước mắt, cố nặn nụ cười đến trước mặt Thành, cười tít mắt.

" Cảm ơn Thành."

Thành gật đầu, mắt chăm chú nhìn tôi.

Tôi giật mình, nó biết tôi khóc sao?

" Tuyết vào trong đi, Thành về nha. Tối gặp lại."

Tôi thở phào, may thật. Tôi đáp:

"Ừ."

Tôi vẫy vẫy tay, nhìn theo bóng lưng Lập Thành. Tôi không ngờ mình sẽ khóc, lúc đó tôi không khống chế nổi tâm trạng. Ở bên cạnh Lập Thành, tôi có cảm giác rất tin tưởng, bình yên, bản thân trở nên yếu đuối. Lập Thành giống như ánh Mặt Trời ấm áp, dịu dàng xoa tan đi cơn lạnh lẽo trong tâm hồn tôi. Chỉ tiếp xúc với nhau vỏn vẹn ba ngày lại cảm giác dường như rất lâu, lại an tâm đến vậy.

Chúng ta toàn tâm toàn ý tin tưởng một người không nhất thiết phải quen biết nhau lâu, một năm, mười năm hay cả đời, mới có thể tin tưởng đối phương, chỉ cần người đó đem cho bạn cảm giác an toàn dù chỉ mới biết nhau vài ngày thì cũng đủ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play