(Ra khỏi mê lâm)

Một đêm ngủ thẳng không mộng, vừa mở mắt đã thấy một thanh chủy thủ sáng loáng.

“Nói. Là ai phái ngươi tới? Nếu không nói ta sẽ giết ngươi.” Người nọ lạnh lùng nói lại dí chủy thủ vào sát động mạch của ta.

“Ngươi tên tiểu quỷ chết tiệt này, ta cứu ngươi, ngươi còn lấy oán trả ơn. Ai muốn giết ngươi, muốn ngươi chết thì ngươi đã sớm chết rồi. Thực sự không cần phí dược của ta!” Ta không phản kháng chỉ là trừng mắt y. Y bị thương, lực công kích này ta không để vào mắt, chỉ cần tiện tay vung ra mê dược trong móng tay ta có thể khiến y vĩnh viễn không tỉnh lại.

Người nọ dừng lại, đặt chủy thủ xuống, lại đi ra khỏi người ta, đi đến cách đây hai trượng ngồi xuống hung hăng nói: “Ta đói bụng! Còn nữa không được phép gọi ta tiểu quỷ ta họ Lãnh. Đại thúc.”

Ngạch ta lão như vậy sao “Tiểu quỷ, đại thúc là nói ai chứ? Ta mới hai mươi ba đang độ thanh xuân a!”

“A. Hoa ra đại thúc là như vậy, đều đã hai mươi ba rồi, ta mới mười lăm a, đại thúc. Hiện tại ta bị thương, đại thúc cần phải hảo hảo chiếu cố ta a ” Dĩ tiểu mại tiểu1. Tiểu quỷ chết tiệt! Bất quá họ Lãnh này không thể coi là họ tốt. Nếu nhỡ không nhầm thì đây chính là họ hoàng gia, tiểu quỷ này lai lịch không nhỏ, chỉ sợ là một võng hiệt nào đó đi. Thực phiền toái, đến khi ra khỏi mê lâm nhất định không dính dáng tới y nữa.

Sau khi hái được một ít trái cây lấp đầy bụng lại bắt đầu tìm đường ra. Bởi vì hảo dược bí truyền của ta, tiểu quỷ tốt lên rất nhanh, một đêm vết thương đã khép lại chỉ cần bôi vài ngày da y sẽ nhẵn bóng như mới. Chỉ là y nguyên khí đại thương, thể lực không thể khôi phục nhanh cần điều dưỡng điều dưỡng, cho nên hiện tại y đang ở trên lưng ta chỉ huy, ta cõng y tìm đường. Mệt thì có mệt nhưng rất hiệu quả, tiểu quỷ này thật đúng là coi khinh hắn, lại có thể hiểu được kỳ môn bát quái thuật, chỉ là đơn giản tính toán mấy cái, phân tích phương hướng một chút để chúng ta không đi chặng đường oan uổng. Chỉ là??????

“Ta nói đại thúc, ngươi là không phải đầu óc trư a? Đi hai ngày còn không ra nơi này, ta chỉ dùng một canh giờ liền xong rồi.” Thối tiểu quỷ lại còn nói ta ngốc, là ngươi mới không phải là người. Loại mê lâm này chỉ dùng một canh giờ là có thể tìm được lối ra ngoại trừ Thiên Ky lão nhân của Thiên Sơn không có nghe danh nhân vật khác xuất hiện! Tiểu quỷ chết tiệt, nếu không phải còn dựa vào ngươi đi ra ngoài thật muốn nhìn bộ dạng bình sa lạc nhạn2 của ngươi. Ta nhẫn ngươi!

“Đại thúc, không phải ở trong lòng ngươi đang mắng ta đi? Ta là cứu mạng của ngươi a, ngươi phải báo đáp ta thế nào a? Đại thúc? Đại thúc ngươi im lặng a? ” không thèm cùng ngươi nói, nhất tiểu khi đại3 còn chưa tính, còn khinh rẻ trí tuệ của ta. Chờ ta đi ra ngoài chờ ta đi ra ngoài?????? Lãnh tĩnh vốn có của ta đạm nhiên của ta, trước mặt tiểu quỷ này đều sụp đổ hết rồi lý trí của ta lý trí của ta??????

Cuối cùng sau ba canh giờ tra tân lỗ tai chúng ta đã đi ra ngoài. Thấy thân cây cuối cùng của mê lâm vậy chào phía sau ta, ta một tay ôm tiểu quỷ từ trên lưng xuống, đặt ở trên mặt đất.”Tiểu quỷ, chúng ta mỗi người đi một ngả đi. Ta cứu ngươi một lần, ngươi cũng giúp ta một lần, chúng ta hòa nhau, sau này không gặp lại!” Ta vung tay áo định cất bước ra đi.

Tiểu quỷ vươn tay ôm lấy thắt lưng của ta hô to: “Không, đại thúc ta sai rồi. Ta không nên nói ngươi ngốc cò gọi ngươi là trư. Đại thúc tha thứ ta đi!” Ta muốn phát điên.

“Đại thúc lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn ta một người mang trọng thương lại còn trốn tránh cừu nhân truy sát sao? Đại thúc thực là ngoan tâm a! Ta chỉ biết cha không đau nương không thương, hiện tại ngay cả thúc thúc duy nhất thương ta cùng vì lợi ích truy sát ta. Đại thúc ngươi đi đi, ta không muốn liên lụy ngươi để ta tự sinh tự diệt ô ô” cha không đau nương không thương sao? Ta cũng vậy! Ta trở lại bên người y ôm y vào trogn lòng.

“Ngươi không phải muốn đi sao? Sao không đi nữa? Đi a, đi a! Ta không cần ngươi quan tâm, không cần ngươi thương cảm!” Tiểu quỷ giãy dụa đẩy ta ra.

Ta lại tiến tới, ôm sát y, lấy tay nhẹ nhàng vỗ lưng y.”Được rồi, ta sai rồi, ta không đi, không ly khai ngươi, bảo hộ ngươi được chưa? Đừng khóc nữa, xin lỗi được không?”

Tiểu quỷ dần dần không giãy nữa, tựa đầu vào cổ ta nói: “Ngươi thực sự không đi nữa? Ở lại cùng ta? Bảo hộ ta?”

“Đúng vậy.” Ta trả lời khẳng định.

“Sẽ luôn bảo hộ ta sao? Sẽ vĩnh viễn ở bên người cùng ta sao?” Tiểu quỷ hỏi liên tục.

“Ân. Sẽ như vậy.Đến khi ngươi không còn cần ta.”

“Hảo, đây chính là tự ngươi nói. Không được trở mặt nha!” Tiểu quỷ ở nơi ta không nhìn thấy nở nụ cười. Chỉ là ta không biết.

Chúng ta lại lần nữa ra đi, tiểu quỷ nói muốn về nhà đi kinh thành. Chúng ta một đường đi đi dừng dừng hướng kinh thành xuất phát. Tiểu quỷ nói không cần sốt ruột. Thương của y chỉ cần ta chăm sóc là được rồi, chỉ là kinh thành ở gần đây, lộ trình này của chúng ta có thể so với tốc độ ốc sên mà sau ba ngày cũng đã đến nơi rồi.

Chú thích:

1. dĩ tiểu mại tiểu: ỷ vào mình tuổi nhỏ mà làm mọi việc theo ý muốn

2. bình sa lạc nhạn: nghĩa của nó như hổ lạc bình dương đó

3. nhất tiểu khi đại: nhỏ ăn hiếp lớn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play