(Người bên trên)

Nắm tay bảo bối chen chúc trên đường phố. Hai bên đường đều là tiểu thương buôn bán đồ của mình. Bảo Bối cũng rấy hưng phấn, có lẽ vì ta không thường xuyên đưa Bảo Bối đi chơi, Bảo Bối quan sát xung quanh ngắm nhìn những thú mới lạ, không có nhân cơ hội muốn ta ôm.

Sau khi mua mười xâu mứt quả, hai cái mặt nạ, ba bao phù dung cao1, hai cân diện đường2 liền kéo ta đến một tiệm mì vằn thắn. Thu hoạch tràn đầy xếp lại trên bàn, hương vị vằn thắn mê hoặc ta và Bảo Bối, chúng ta kìm lòng không nổi mà nháy mắt với nhau vài cái. Kêu hai bát vằn thắn. Bảo Bối nhìn chằm chằm đại hán người đầy mô hôi đang làm vằn thắn, dường như làm vậy sẽ sớm được ăn. Nói chuyện bên cạnh chắc hắn là nhi tử của đại hán, bận tối mắt nhưng cũng rất ấm áp sung sướng. Ta nhìn Bảo Bối, trong lòng tràn ngập thỏa mãn.

“Đi ra đi ra”

Ai thời khắc ấm áp sẽ có người không thức thời xuất hiện. Triệu Đại rất giống sinh vật nào đó, đánh như thế nào cũng đánh không ngã, đánh không sợ, sức sống ngoan cường.

“Trói lại cho ta, đưa vào động phòng.” Triệu Đại lần này đã quyết tâm “Xem xem, đây chính là thị vệ trong kinh, dám đắc tội với ta?! Hừ hừ “”

Ta khinh miệt thoáng nhìn Triệu Đại đang đắc ý, đem Bảo Bối ôm vào lòng: “A? Trong kinh sao? Chẳng nhẽ mời người phía trên của ngươi tới?”

“Hanh, đúng thế. Ngày hôm nay lão tử sẽ nhập động phòng, hắc hắc????? Để thần y ngươi hảo hảo cảm thụ một chút cường hãn của lão tử!” Triêu Đạilại vươn cái tay heo của hắn sờ đến sờ mặt ta.

“Xem ra Triệu Đại ngươi còn muốn nếm tư vị đứng phạt a? Vậy đừng trách ta.” Ta một tay ôm Bảo Bối, một tay xuất ra ngân châm của ta. Vừa muốn phát châm chợt nghe đến âm thanh quen thuộc.

“Dừng tay, triệu đại.”

Nghe thấy tiếng quát lớn, thị vệ vây quanh Triệu Đại rút ra, đôi mắt đậu xanh3 hoảng sợ nhìn về phía người đến.

Ta nghiêng nghiêng người, ôm lại Bảo Bối, người tới lại là người quen a. Cuộc sống còn nơi nào không tương phùng a!

“Huynh đài, thực sự xin lỗi. Thê đệ đã mạo phạm nhiều, tại hạ hướng huynh đài xin bồi tội”

Thê đệ?

Thì ra hắn đã sớm thành thân!

Triệu Đại có một tỷ tỷ, cùng cha khác mẹ với Triệu Đại, có người nói là một mỹ nhân.

Vẫn nên sớm tránh đi, đi đến nơi xa xa, ta không muốn có người quấy rối cuộc sống yên lặng an bình hiện tại của chúng ta.

“Không cần. Cáo từ!” Ta xoay người muốn chạy.

“Xin đợi chút ngươi Nhược U? Nhược U là ngươi có phải không? Là ngươi phải không?”

“Công tử nhận nhầm người.” Ta có điểm hoảng.

“Không. Không nhầm. Giọng nói này. Nhược U, là ngươi.” Người này không để ý chốn đông người, đem ta ôm lấy.

Ta nhất thời không phòng bị, bị hắn ôm vào lòng.

“Nhược U, Nhược U” người đó thì thào.

Ta bất đắc dĩ, nhẹ nhàng đem tay còn lại đặt sau lưng người kia, vỗ vỗ nói: “Ai, được rồi là ta. Lý Nghị.”

Ta ôm Bảo Bối, cùng Lý Nghị đi qua Triệu Đại há hốc miệng hóa thạch.

Dọc đường ta hỏi thăm, Lý Nghị đích xác đã thành thân, thú chính là tỷ tỷ của Triệu Đại. Nhưng khi hỏi vì sao cưới nàng, Lý Nghị trầm mặc, chỉ nhìn ta, trong mắt chất chứa cay đắng vô tận. Ý thức được mình bắt đầu lắm miệng, không nên đi tìm hiểu chuyện đời tư của người ta, liền chuyển trọng tâm câu chuyện. Lý Nghị cũng không tính toán với ta, vẫn nói chuyện với ta như bình thường.

“Ngạch, được rồi, Nhược, hài tử này là?

Tiếng ‘Nhược’ này của Lý Nghị khiến ta cảm thấy lạnh lẽo đôi chút. Nhưng mà Bảo Bối? Nên giới thiệu Bảo Bối thế nào đây?

“Bảo Bối.” Mặc kệ nó, Bảo Bối chính là Bảo Bối, bảo bối của riêng ta.

“A?”

“Bảo Bối, con ta, Nhược Bảo Bối.” Ta cười hôn nhẹ Bảo Bối đang lộ vẻ mặt đề phòng nhìn Lý Nghị.

“Nhi tử? Ngươi?”

“Ha ha ” ta im lặng không đáp.

Lý Nghị xem ta không muốn trả lời, cũng không hỏi nhiều.

Đang nói chuyện thì đã đến nơi ở tạm thời của Lý Nghị, chỉ thấy một nữ tử đang độ thanh xuân ưu nhã đứng ở cửa, nhìn thấy Lý Nghị. Hai mắt sáng ngời lên “Phu quân.”

Tướng mạo của nữ tử cũng không phải thuộc dạng quốc sắc thiên hương gì, chỉ có tính là tiểu gia bích ngọc4, nhưng toàn thân tỏa ra một laoij khí chất. Vừa nhìn liền thấy đó là một nữ tử hiền lương thục đức. Chỉ là, nữ tử này sao nhìn quen mắt vậy?

Lý Nghị liếc mắt nhìn nữ tử, ‘Ân’ một tiếng liền dẫn chúng ta đi vào, không để ý đến người nọ.

Ta tươi cười với nữ tử, nhưng mà đang che mặt, nàng không thấy được, “Đại tẩu, mạnh khỏe. Ta là Nhược U.”

“Nhược huynh đệ không cần khách khí, là hảo huynh của phu quân, gọi ta Triệu Yến là được rồi.”

“Kia, có thể không tiện a??????”

“Đi thôi.” Lý Nghị cắt đứt cuộc trò chuyện của chúng ta, chán ghét liếc nhìn Triệu Yến liền kéo chúng ta vào trong nội đường.

Chú thích:

1. phù dung cao (hay còn gọi phù dong cao): làm từ gạo nếp, đường mạch nha, dầu thực vật tạo nên một món điểm tâm ngọt có trình độ.

Cụ thể tìm hiểu tại đây.

Hình ảnh: 1 2 3

2. diện đường (hay còn gọi là Lang Gia tô đường): Ở Trừ châu (thuộc An Huy, Trung Quốc) nổi tiếng với Lang Gia tô đường, bắt đầu có từ những năm cuối triều Minh. Nó làm từ hạt vừng trắng, đường trắng, bột phú cường, đường mạch nha.

Cụ thể tìm hiểu tại đây.

Hình ảnh: 1 2 3

3. lục đậu. Vì mắt Triệu Đại nhỏ nên so sánh đậu xanh hay có hàm ý gì khác thì mình không rõ

4. tiểu gia bích ngọc

Bích ngọc vốn để chỉ tên người. Sau đó “tiểu gia bích ngọc” được dùng để gọi thiếu nữ con tiểu hộ có khuôn mặt xinh đẹp.

Xuất xứ 《 nhạc phủ thi tập • thanh thương khúc từ • bích ngọc ca nhị 》: “Bích ngọc tiểu gia nữ, không dám vịn đức cao. “Ý miêu tả một người lớn lên không nhất định xinh đẹp nhưng khả ái, có phần giống em gái nhà bên.

Cụ thể tìm hiểu tại đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play