Mượn cớ ái tình, tù cấm thân xác ta trái tim ta. Nặc, bởi vì yêu ngươi, ta mới vứt bỏ chấp nhất; bởi vì yêu ngươi, cam nguyện lấy thân nam tử lại giống như nữ nhân dưới thân ngươi; bởi vì yêu ngươi, hiện tại thân hãm ngục tù nhưng lại nguyện tin tưởng vào tín nhiệm của ngươi. Nhưng ở thiên lao đã mười ngày, ta vẫn đang hi vọng ngươi sẽ chạy đến ôm ta vào lòng nói rằng ‘ta vẫn luôn tin tưởng ngươi’, rồi đón ta ra ngoài. Từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn chiếu qua song cửa ta vẫn mong chờ.
Mười ngày nói nhanh thì không nhanh, nói lâu cũng chẳng phải lâu, mặc dù bị nhốt, nhưng không cấm thăm nom. Đến sáng sớm ngày thứ hai Tiểu An mượn một ít đồ ăn tiến đến cầu Lý tướng quân mới được cho vào. Lý Nghị? Cùng hắn tiếp xúc chưa lâu, nhưng tại trong lúc nguy cấp này nguyện vươn tay ra giúp đỡ ta. Hắn tin tưởng ta sao? Nhưng hắn có tin hay không thì có gì quan trọng?
Sau đó Tiểu An cách ngày sẽ đến thăm ta mang theo một ít quần áo và ô mai. Hôm nay lao đầu của ngục nói Lý tướng quân phân phó không được làm khó dễ ta, cũng càng ngày càng chiếu ta cũng tận lực không gây khó dễ.
Ngày hôm nay là ngày thứ mười, Tiểu An liền đến từ rất sớm. Mỗi lần Tiểu An đến liền kể rất nhiều chuyện phát sinh trong cung, chính là Dụ phi mỗi ngày lấy lệ tẩy mặt, thái hậu muốn hoàng thượng giải quyết rõ ràng. Lén lút nói Dụ phi và thái hậu là phôi đản1 gì gì đó. Nhưng mỗi lần đều là hắn nói, ta không đáp, nghe hắn nói xong còn tủm tỉm xoa xoa đầu hắn. Thỉnh thoảng ta cũng hỏi về tiểu quỷ, lúc đó Tiểu An đều cúi đầu im lặng. Tiểu An hôm nay có chút hưng phấn: “Đại ca, báo cho ngươi một tin tốt.”, Tiểu An túm ống tay áo của ta nói.
Ta dùng ánh mắt ý bảo hắn tiếp tục.
“Đại ca, ngươi biết mưu hại hoàng tử là tử tội?” Ngữ khí của Tiểu An có chút mất mát lại có chút cẩn thận sợ ta thương tâm, “Ta biết đại ca bị hãm hại! Nhưng Nhung Dụ phi cùng thái hậu đều nhận định là ngươi. Hoàng thượng lại bỏ mặc ngươi. Nhưng mà hiện tại thì tốt rồi.” Tiểu An một chút lại hưng phấn lên: “Đại ca ngươi được cứu rồi.”
Được cứu rồi? “Cái gì?” Cái này khơi dậy hứng thú của ta, là chuyện gì đang phát sinh vậy?
“Đại ca, chính là Ứng Tường vương hướng Thiên Phượng quốc chúng ta cầu thân.”
“Cầu thân? Việc đó có liên quan gì đến ta?” Ta nghi hoặc.
“Cầu thân chính là đại ca.”
“Cái gì! Làm sao có thể!”
“Là thật. Đại ca. Chuyện này đã truyền khắp nơi, Ứng Tường trước đây nội loạn, các vương tử sau khi lão hoàng thượng băng hà đều tranh quyền đoạt vị. Tam vương tử với bản lĩnh cường thế bình nhạc nội loạn thành tân hoàng, tân hoàng đăng cơ, vì hữu hảo liền gửi liên nhân thư2 tới Thiên Phượng chúng ta, mà người của liên nhân này chính là ngươi.”
Tam vương tử? Ứng Tường? Bạch Nham Phong?!
“Vậy hoàng thượng nói như thế nào?” Ta có điểm lo sợ bất an.
“Hoàng thượng đáp ứng rồi. Vậy mới nói lần này đại ca được cứu rồi??????” Tiểu An còn đang hưng phấn, ta ngốc lăng tại chỗ. Bằng lòng rồi? Nặc, ngươi cư nhiên lại bằng lòng! Ta đến tột cùng là gì của ngươi? Ta rốt cuộc là cái gì?
Khi ta khôi phục tinh thân thì Tiểu An đã đi sắc trời cũng tối dần, trên bầu trời còn có mặt trăng hiện ra, là trăng tròn.
“Mở cửa.” Cư nhiên là âm thanh của Dụ phi, ngày hôm nay thật đúng là không yên ổn.
“Các ngươi đi ra ngoài, không mệnh lệnh của ta không cho phép ai tiến vào.” Dụ phi đối với người đi theo nói.
“Nương nương, ngày hôm nay hứng thú rảnh rỗi đến thăm ta? Không tận dụng thời gian sắc thuốc bổ cho hoàng thượng?”
“Hanh! Ngươi tiện nhân này! Ngươi kiêu ngạo không nổi nữa rồi! Ngươi biết không? Hoàng thượng đã đem ngươi ‘gả’ cho Ứng Tường vương rồi. Ha ha ” Dụ phi trào phúng cười.
“Còn có a, hài tử của ta không phải ngươi hạ dược. Ngươi biết là ai không?” Nữ nhân này cố ý nghi hoặc hỏi, bỗng nhiên kề sát mặt ta: “Nói cho ngươi này, là ta. Là ta chính tay kê đơn long nhãn. Là ta bắt chước nét chữ của ngươi viết ra đơn thuốc kia, là ta cố ý để ngươi bắt mạch khai dược cho ta. Không nghĩ ra sao? Không nghĩ ra chính tay ta giết con mình sao?”
“Ngươi ngươi điên rồi!”
“Đúng. Ta điên rồi. Nhưng ta điện đều là do ngươi. Nếu không phải là ngươi sao ta phải chính tay giết con mình? Nếu không phải là ngươi, hoàng thượng sao lại không để ý đến ta? Ngươi xem ta đẹp như vậy, ngươi chỉ là một nam sủng thấp hèn dựa vào cái gì có thể độc chiếm hoàng thượng? Dựa vào cái gì? Cho nên ta hãm hại ngươi đấy. May là, hoàng thượng vẫn còn coi trọng hài tử của y, bằng không ta cũng không dễ dàng thành công phải không? Chỉ cần không có ngươi chúng ta còn có thể có rất nhiều hài tử, hài tử này chết cũng đáng? Ha ha ha ” Âm thanh của Dụ phi có điểm vặn vẹo.
“Ngươi không sợ sự tình bại lộ sao?” Hiện tại ta ngược lại rất bình tĩnh, muốn nhìn đến ý nghĩ tận cùng của nàng.
“Bại lộ? Ha ha hoàng thượng chơi ngươi chán rồi, bại lộ cũng có làm sao? Một cái nam sủng ngoạn nị ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ vì ngươi cùng thái hậu đối nghịch? Ngươi quá ngây thơ rồi, làm sao bây giờ? Ta hiện tại có chút đồng cảm với ngươi. Ngươi phải ‘xuất giá’ rồi, xem như từng một thời là ‘tỷ muội’, muội muội ta tặng ‘tỷ tỷ’ một phần lễ vật, ‘tỷ tỷ’ cần phải hảo hảo hưởng thụ nga! Ha ha tiến đến” Dụ phi nói xong xoay người rời đi.
Chỉ cảm thương hài tử vô tội, còn chưa thành hình đã bị thân sinh mẫu thân dùng làm công cụ đấu tranh hậu cung, uổng phí một sinh mệnh.
Mà nữ nhân này ngày hôm nay đến đây sợ rằng không đơn giản là muốn nói cho ta biết địa vị hiện nay, lễ vật này rất quan trọng đi!
Chú thích
1. phôi đản: bại hoại, đều cáng
2. liên nhân thư: thư mời kết thân
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT