Trình Duyệt từ xương sống cho tới thắt lưng đều đau nên phải nằm trên giường cả một ngày, bữa trưa do Diệp Kính Hy mang tới. Ăn đồ ăn tối hôm qua mình làm, trong lòng Trình Duyệt thực sự là rất buồn bực. Cứ như thằng ngốc mà làm nhiều đồ ăn như vậy để ăn dần, quả thật đúng với câu nói của mình tối hôm qua, “Ăn không hết cũng không sao, có thể bỏ vào tủ lạnh, mấy ngày nữa em cũng đỡ phải xuống bếp.”

Trình Nhạc thì không rõ vì sao anh hai nhà mình lại dị ứng với hải sản, trong ấn tượng của nó, anh hai chỉ có ăn đồ ăn ở phương Bắc mới bị tiêu chảy thôi, còn khi ăn hải sản thì đâu có bị gì, quá tò mò, nhiều lần muốn xông vào phòng nhìn anh hai một chút, nó đều bị Diệp Kính Hy nghiêm túc nói mấy câu như “Anh đang ngủ”, “Bệnh phải nghỉ ngơi” để chặn nó ở ngoài.

Trình Nhạc thích Diệp Kính Hy vô cùng, trong lòng Trình Nhạc, mỗi lần Diệp Kính Hy nghiêm túc nói chuyện đều giống như là quan tòa đang tuyên án vậy, nó tin tưởng vẻ mặt chính trực cùng với từng câu từng chữ của Diệp Kính Hy, thậm chí ngay cả những dấu ngắt câu, chấm câu nho nhỏ nữa.

Trình Nhạc đối với cái máy chơi game Diệp Kính Hy mua tặng nó cũng yêu thích không rời tay, vì thế khi Diệp Kính Hy hỏi nó: “Anh của em thích cái gì?”, Trình Nhạc liền bô bô nói một lèo tất cả những thứ mà anh hai nó thích ra, ngay cả mí mắt cũng không thèm chớp, đem anh hai mình bán đi hết.

Anh hai thích ăn những thứ thanh đạm, thích nhất là ăn phở ở tiệm phở gia truyền của Trần Thôn nằm ở đường bên cạnh, thích mặc đồ màu trắng đơn giản, thích nghe nhạc của Trương Tín Triết, thích xem những bộ phim điện ảnh ấm áp bình đạm, thích du lịch tới những nơi non xanh nước biếc phong cảnh hữu tình, muốn tới vùng ngoại ô mua một căn biệt thự nho nhỏ, trồng trong vườn mấy cây con be bé.

Diệp Kính Hy nhẹ nhàng vuốt đầu nó, khen: “Trình Nhạc thật thông minh, rất biết điều a.”

Trình Nhạc quay đầu lại cười đến cực kỳ hài lòng.

Buổi tối, Trình Duyệt chỉ thấy Diệp Kính Hy bưng một bát phở ở tiệm Trần Thôn vào phòng, vừa ngửi thấy mùi hương kia là Trình Duyệt đã biết mình bị em trai bán đứng rồi. Một bên ăn phở, một bên âm thầm thương tiếc tình cảm anh em mình so ra còn thua cả cái máy game kia.

Chờ Trình Duyệt ăn uống xong xuôi, Diệp Kính Hy lại xách thêm mấy cái túi vào phòng. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Trình Duyệt, bắt đầu lôi từng cái từng cái một ra.

Một bộ đồ ngủ, một chiếc sơ mi màu trắng giản đơn, còn có một bộ âu phục màu trắng, phối với một chiếc cà vạt rất tinh xảo. Trong túi nhỏ là vài tuyển tập CD mới nhất của Trương Tín Triết.

Trình Duyệt ngây ngốc nhìn đống đồ kia, sắc mặt từ trắng chuyển sang hồng rồi tới tím, trừng mắt nhìn Diệp Kính Hy: “Anh làm cái gì vậy?”

Diệp Kính Hy bình thản nói: “Quà tặng em nhân lễ tình nhân, không biết em thích cái gì, cho nên…”

Có người tặng quà như vầy sao? Một bộ nồi niêu xoong chảo, mỗi loại một cái. Lại còn tặng quần áo nữa chứ? Ý nghĩa của tặng quần áo là vì muốn tự tay cởi nó ra, không lẽ mấy cái này người nọ cũng biết sao? Mà có thể là biết cho nên ngay cả đồ ngủ cũng mua cho mình luôn nữa.“Cảm ơn anh.” Trình Duyệt gục đầu xuống, mặt mày vặn vẹo mà đem mấy thứ kia cất vào, lại nghe Diệp Kính Hy nói bên tai: “Tối mai mình đi xem phim nhé.” Nói xong liền lấy hai tấm vé xem phim ra.

Trình Duyệt thiệt hết biết nói gì, từ dưới đáy lòng lôi thằng nhóc Trình Nhạc bán anh hai mình không chút do dự kia ra mắng từ đầu tới đuôi.

Buổi tối, Diệp Kính Hy nằm trên giường nhẹ nhàng ôm lấy Trình Duyệt.

Trình Duyệt đã ngủ cả ngày nên bây giờ rất có tinh thần, Diệp Kính Hy cũng không muốn ngủ, hai người liền tùy ý trò chuyện.

Đêm hôm đó, Diệp Kính Hy đã bỏ đi vẻ ngoài lạnh lùng của mình, đặc biệt ôn nhu. Anh nói rất nhiều chuyện khi còn bé, còn nhắc tới người cha khiến anh vừa hận lại vừa tôn kính kia. Trình Duyệt lúc này mới biết cha anh tên là Diệp Trí Viễn, năm đó kết hôn với Văn Tích Tuệ xong liền tới New York định cư, dựa vào những thủ đoạn thương nghiệp tâm ngoan thủ lạt của mình mà dốc sức làm nên một vùng trời ở bên đó. Ông là một thương nhân thành công, nhưng cũng là một vị gia trưởng thất bại. Diệp Kính Hy từ nhỏ đã học cách sống độc lập, hiếm khi cảm nhận được sự ấm áp của tình thân, chỉ sau khi quen biết với Trình Duyệt, anh mới hiểu được gia đình là như thế nào. Trình Duyệt chăm chú nghe anh nói, mỗi khi anh nhắc tới mình thì lại ôm mình chặt hơn, nhẹ nhàng giương lên khóe miệng.

Một lát sau, Diệp Kính Hy đột nhiên thấp giọng hỏi: “Trình Duyệt, em có nghĩ tới… Tương lai hay không?”

Trình Duyệt giật mình.

“Ý của anh là, chuyện của chúng ta sau này em có từng nghĩ qua chưa? Em cũng sắp tốt nghiệp rồi.”

Trình Duyệt trầm mặc trong giây lát, mới nhẹ giọng nói: “Chờ năm sau làm xong khoá luận tốt nghiệp, em dự định, trước tiên quay về đây sống, tìm công việc gì đó…”

Nói ra những lời này quả thật rất gian nan, ngay cả ngữ điệu cũng là cố gắng giả vờ bình tĩnh. Vừa nghĩ tới sang năm sẽ phải xa Diệp Kính Hy, Trình Duyệt lại cảm thấy trong lòng là một trận đắng chát. Cái loại đắng chát này tựa như thủy triều mà chậm rãi dâng cao dưới đáy lòng, cuối cùng biến thành một mảnh đại dương mênh mông cuồn cuộn.

Diệp Kính Hy cả nửa ngày không nói gì, chỉ là cánh tay đang ôm thắt lưng Trình Duyệt lại càng siết chặt hơn.

Trình Duyệt nhẹ giọng nói: “Dù sao cha cũng đã mất, mẹ em một mình quản lý cái nhà này, công tác trong bệnh viện lại bận rộn như vậy, bà rất vất vả… Nếu em làm việc ở phương Bắc, Trình Nhạc cũng không có ai chăm sóc… Cho nên em…”

Diệp Kính Hy nhẹ giọng ngắt lời đối phương: “Anh biết.”

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phần tóc mai Trình Duyệt, thanh âm của Diệp Kính Hy cũng trở nên dịu dàng, “Lựa chọn của em quả thật không sai, Trình Duyệt. Trình Nhạc tuổi còn nhỏ, mẹ em lại phải đi làm bận rộn như vậy, một mình rất vất vả, em thật sự nên về đây làm việc. Không cần lo lắng, về chuyện này, anh ủng hộ em.”

Trình Duyệt gật đầu, ôm chặt lấy Diệp Kính Hy. Trong mấy chuyện đại sự như thế này, Diệp Kính Hy lãnh tĩnh cơ trí vẫn luôn đề ra những quyết định sáng suốt nhất, anh không có giống như những người yêu nhau hay oán giận đối phương không để ý tới mình, trái lại còn không chút do dự ủng hộ Trình Duyệt, Trình Duyệt trước đây vẫn luôn vướng mắc với vấn đề này, hiện tại nghe người nọ nói vậy, trong lòng thoáng chốc dễ chịu không ít.“Không sao, chút khó khăn của cái tình cảm nơi đất khách này anh tin tưởng chúng ta có thể vượt qua được. Dùng điện thoại làm phương tiện liên lạc, ngày nghỉ anh cũng có thể tới tìm em.” Diệp Kính Hy nhẹ nhàng hôn lên trán Trình Duyệt, nói tiếp, “Qua hai năm nữa anh cũng sẽ tốt nghiệp, tốt nghiệp rồi anh phải quay về Mỹ tiếp nhận công ty của cha, kế hoạch của anh là đem sản nghiệp của Diệp gia mở rộng ở trong nước, đến lúc đó, anh sẽ tới thành phố gần nhà em mở một công ty chi nhánh, sau đó nữa sẽ về nước sống ổn định luôn.”

“Khi đó, nhóc Trình Nhạc cũng đã lên đại học rồi, hai thằng em của anh cũng nên có cuộc sống mình thích. Cuộc sống ổn định xong, chuyện chúng mình yêu nhau, người nhà hai bên tự nhiên sẽ dễ dàng tiếp thu hơn.”

Thanh âm của anh cực kỳ trầm thấp, dùng ngữ khí bình tĩnh chậm rãi nói ra những vẫn đề này, mỗi một câu đều có thể nghe ra được Diệp Kính Hy thật lòng nghiêm túc như thế nào, có thể thấy rõ, anh đã suy xét chuyện này rất lâu rồi, đồng thời cũng đã phân tích qua, cho nên mới đề ra quyết định ổn thỏa như vậy.

Nhìn qua thì cảm thấy Diệp Kính Hy không nhiệt tình mấy trong chuyện tình cảm, hai người từ lúc ở chung cho tới nay cũng không nồng nhiệt như những người yêu nhau là bao, ngay cả mấy lời đường mật cũng chẳng bao giờ nói ra. Không nghĩ tới anh cư nhiên lại âm thầm lo lắng nhiều chuyện như vậy. Đáy lòng Trình Duyệt đã bị anh làm cảm động mất rồi, xong vẫn không khỏi cảm thấy xấu hổ. Chính mình còn lớn hơn người ta hai tuổi a, ngay cả chuyện này còn không suy nghĩ chu đáo được như người ta nữa.

Diệp Kính Hy nâng mặt Trình Duyệt lên, nhìn chăm chú vào hai mắt Trình Duyệt: “Hai thằng con trai ở chung một chỗ, chuyện cũng không dễ dàng như vậy, gia đình, công việc, rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết, mà quá trình này có thể cần một thời gian rất dài, thậm chí còn có rất nhiều trắc trở.” Hơi dừng một chút, mới dùng thanh âm cực nhỏ nói ra —

“Chỉ là… Trình Duyệt, anh không biết… Em có thể hay không… Chờ anh lâu như vậy.”

Nghe trong giọng nói của Diệp Kính Hy mang theo những tình tự không xác định được, Trình Duyệt vội vàng cầm lấy tay anh, kiên định nói: “Chỉ cần anh không buông tay, em vẫn có thể chờ.”

Diệp Kính Hy tựa hồ bị ánh mắt thật tâm của Trình Duyệt làm cho cảm động, đầu ngón tay khẽ run lên, ngón tay đang cầm tay Trình Duyệt khẽ siết lại, gắt gao đan vào nhau.

“Trình Duyệt, anh có một món quà nữa dành cho em.”

Thanh âm của anh có chút khàn khàn, nói xong liền lấy ra một cái hộp nho nhỏ trong chiếc túi ở đầu giường đưa cho Trình Duyệt, “Mở ra xem xem.”

Trình Duyệt mở hộp, lẳng lặng nhìn hai chiếc nhẫn đuôi* của nam giống nhau như đúc ở bên trong, được làm bằng bạc, kiểu dáng cũng rất đơn giản. Ánh đèn bàn mờ nhạt chiếu lên cặp nhẫn đuôi kia, cũng làm cho Trình Duyệt nhìn thấy rõ ràng dòng chữ tiếng Anh được khắc ở trên mặt, là ‘Love you forever’, dòng chữ được khắc vòng quanh nhẫn, phải nhẹ nhàng xoay nó mới thấy rõ hết được.

(*) Nhẫn đuôi là nhẫn chỉ để đeo ở ngón út í.

Mặt Trình Duyệt đỏ lên, cầm hộp nhẫn kia không biết làm sao.Diệp Kính Hy nở nụ cười, kéo tay Trình Duyệt ra, đem nhẫn nhẹ nhàng đeo vào ngón út của Trình Duyệt, “Anh hiện tại không có nhiều thu nhập lắm, cặp nhẫn này cũng rẻ, lúc lựa nhìn thấy dòng chữ khắc trên mặt này nên mới mua nó. Sau này, chúng ta sẽ dùng tiền tự tay mình kiếm được, mỗi người mua một chiếc tốt nhất tặng cho đối phương, rồi mới đeo lên ngón áp út… Được không?”

Tuy rằng không nói thẳng ra, thế nhưng ý tứ của Diệp Kính Hy đã rất rõ ràng, đây xem như là gián tiếp cầu hôn đi?

Nụ cười trên mặt Trình Duyệt mang theo chút ngượng ngùng, ngẩng đầu hôn lên môi Diệp Kính Hy, nhẹ giọng nói: “Được.”

Ngày hôm sau đổ một trận mưa to, đường phố đều ngập nước, rạp phim lại cách nhà khá xa, vì thế hai người từ bỏ ý định ra ngoài xem phim, ở nhà xem TV với Trình Nhạc.

Khi ấy CCTV vừa lúc chiếu Tây Du Ký, Trình Nhạc rất thích xem, mỗi ngày đều canh chừng tới giờ chiếu để xem phim. Trình Duyệt với Diệp Kính Hy bất đắc dĩ mới cùng xem với nó, ba người ngồi cùng nhau, Trình Nhạc lại rất không thức thời mà sáp vào giữa, bầu không khí như vậy, cư nhiên có chút giống như người một nhà.

Tới giờ quảng cáo, chuông điện thoại của Diệp Kính Hy đột nhiên vang lên, anh liền ra ngoài ban công nghe máy.

Cú điện thoại kia kéo dài rất lâu, mãi đến khi chiếu xong một tập Tây Du Kí mà vẫn còn chưa kết thúc.

Chẳng biết tại sao, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Diệp Kính Hy ngoài ban công, tâm tình Trình Duyệt lại có chút không yên, từ đáy lòng cảm thấy có gì đó mơ hồ bất an. Muốn đi xem xem chuyện gì xảy ra, lại sợ quấy rối tới người nọ.

Lực chú ý của Trình Duyệt hoàn toàn tập trung trên cái người đang đứng ngoài ban công kia, Trình Nhạc nói nói cái gì hoàn toàn không nghe rõ. Mãi đến khi cánh tay bị em trai mình lay động vài cái, Trình Duyệt mới phản ứng lại, quay đầu nói: “Em vừa nói cái gì?”

Trình Nhạc bĩu môi: “Em nói, tròng mắt của anh hai sắp rớt ra rồi kìa.”

Trình Duyệt nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai nó, vừa lúc Diệp Kính Hy quay vào nhà, cười nói: “Trình Nhạc, em lại ăn hiếp anh hai hả?”

Trình Nhạc trừng to mắt: “Em ăn hiếp ảnh á? Ảnh không ăn hiếp em thôi là em đã đi thắp nhang ngay rồi.”

Diệp Kính Hy nghiêm túc nhìn Trình Duyệt: “Đây là lỗi của em rồi, nhóc con thì phải dỗ dành, dùng vũ lực thì không giải quyết được vấn đề đâu. Trình Nhạc, để bù đắp cho lỗi lầm của anh hai em, anh bồi thường em đây, xuống lầu mua kem ăn đi, chịu không?” Nói xong liền lấy năm đồng trong ví ra đưa cho Trình Nhạc.

Trình Nhạc vui vẻ nói: “Chỉ có anh tốt với em, anh hai em thật sự quá kém, hay để em nhận anh làm anh trai luôn đi.”

Trình Duyệt khẽ than: “Tình cảm anh em chúng ta còn không đáng giá năm đồng sao?”

Trình Nhạc ha ha cười nói: “Năm xu còn không đáng nữa là.”

Bị Trình Duyệt một cước đá ra khỏi cửa.

Chờ Trình Nhạc đi rồi, Trình Duyệt mới thu lại nụ cười của mình, hỏi: “Anh dụ nó đi là vì có chuyện muốn nói với em sao?”Diệp Kính Hy ngồi xuống cạnh anh, ngữ khí hết sức nghiêm túc, “Vừa rồi là mẹ anh gọi điện, mẹ bảo mẹ gọi tới nhà anh thuê không thấy ai bắt máy. Hỏi anh ở đâu.”

Nhìn thần sắc nghiêm túc của Diệp Kính Hy, trong lòng Trình Duyệt cũng hết sức khẩn trương, vội vàng hỏi: “Vậy anh nói thế nào?”

“Anh nói, ngày nghỉ anh đi ra ngoài du lịch. Mẹ hỏi anh ở đâu, anh bảo tạm thời ở nhà bạn. Mẹ liền hỏi số điện thoại nhà em, anh nói cho mẹ luôn rồi.”

“Ặc…”

“Không còn cách nào cả, mẹ của anh rất cẩn thận, nếu như nói dối bà anh đang ở thư viện, tới tối bà nhất định sẽ gọi về nhà anh. Nếu như nói dối bà anh đang ở trong khách sạn, bà sẽ hỏi ra số điện thoại của khách sạn. Cho nên để mẹ khỏi hoài nghi, anh chỉ có thể khai ra em thôi.” Diệp Kính Hy cười cười, nhẹ nhàng ôm lấy vai Trình Duyệt nói, “Hiện tại quan hệ của chúng ta không thể cho người nhà biết được, anh nói đi du lịch ở nhà bạn, mẹ cũng không hoài nghi. Bà chỉ lo lắng lỡ như anh bị bắt cóc giống thằng em anh thôi, cho nên mới hỏi hành tung của anh như vậy.”

Diệp Kính Hy vừa mới nói xong, điện thoại nhà Trình Duyệt liền vang lên.

Diệp Kính Hy nhẹ nhàng cầm tay Trình Duyệt nói: “Đừng lo lắng, mẹ của anh rất tốt. Em nghe điện thoại đi.”

Trình Duyệt gật đầu, đi tới bên cạnh sô pha, bàn tay lúc cầm ống nghe có chút run rẩy.

Cái này… Thấy giống như là đang nói chuyện với ba mẹ của người yêu vậy, rất khẩn trương, nhưng lại có chút không được tự nhiên. Tuy rằng bà ấy không biết quan hệ của hai người, thế nhưng trong lòng mình lại rõ ràng hết thảy.

Trình Duyệt kiên trì nhấc điện thoại, tận lực hít sâu để ngữ khí bình tĩnh.

“A lô?”

“Xin chào, tôi là mẹ của Diệp Kính Hy. Xin hỏi đây có phải là nhà của Trình Duyệt không?”

Thanh âm bên tai nghe cực kỳ dịu dàng khách khí, cũng rất thoải mái, tâm tình khẩn trương của Trình Duyệt nhất thời thả lỏng không ít, vội vàng nói: “Chào cô, cháu là Trình Duyệt đây ạ.”

“Cậu chính là đàn anh Trình Duyệt mà Kính Hy bảo đã giúp đỡ nó rất nhiều đấy sao?”

Trình Duyệt có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Vâng… Chỉ là một chút việc nhỏ thôi ạ.”

Văn Tích Tuệ cười cười, “Con trai cô tính cách lãnh đạm, ở Mỹ cũng không có bạn bè gì, không ngờ sau khi về nước lại quen được người bạn tốt như vậy, ngày nghỉ còn dẫn nó đi du lịch, còn để nó ở lại trong nhà cháu, thật không biết nên cảm ơn cháu thế nào mới tốt.” Ngữ khí của bà rất thành khẩn, thanh âm cũng nhu hòa êm tai, “Cha mẹ cháu có nhà không? Con trai cô ở nhà cháu có bất tiện lắm không? Ở cả ngày nghỉ thế này, không phiền đến nhà cháu chứ?”

“Dạ không đâu ạ, trong nhà chỉ có cháu và em trai cháu thôi.”

“Vậy sao.” Văn Tích Tuệ trầm mặc một chút, lại mang theo ý cười nói, “Vậy cảm ơn cháu đã tiếp đãi nó, nếu như có cơ hội về nước, cô phải đích thân gặp mặt cảm ơn cháu mới được.”

Trình Duyệt vội vàng nói: “Không cần đâu cô, thật đó, chỉ là chút việc nhỏ thôi mà. Nhà cháu cũng dư phòng cho nên để Diệp Kính Hy ở chơi cũng không sao cả…”

“Ha ha, được rồi, vậy cảm ơn cháu, sau này có cơ hội thì tới New York chơi nhé. Hiện giờ cô bận công việc một chút, con trai cô trước mắt giao cho cháu chăm sóc vậy.”

“Vâng ạ.”

“Vậy bye bye, Trình Duyệt.”

“Dạ chào cô.”

Để điện thoại xuống rồi, Trình Duyệt mới thở phào một hơi, quay trở về bên người Diệp Kính Hy ngồi xuống.

Diệp Kính Hy nhìn anh một cái, nói: “Khẩn trương như thế làm gì, mẹ của anh đáng sợ vậy sao?”

“Ừm… Cũng giống anh vậy, rất ôn hòa.”

“Được rồi, không có gì đâu, bây giờ mẹ anh cũng yên tâm rồi. Em đừng suy nghi nhiều, mẹ chỉ sợ anh xảy ra chuyện giống thằng em anh thôi.”

“Vâng…”

Tiếng mở cửa đột nhiên vang lên, biết Trình Nhạc đã trở về, hai người liền dừng lại đoạn đối thoại.

Trình Nhạc mang theo nét mặt tươi cười cầm theo ba cây kem tới, phát cho mỗi người một cây, còn nói: “Em làm sao có thể không biết xấu hổ mà ăn một mình vậy được, cho nên thuận tiện mua cho hai anh luôn nè.”

Trong TV lại tiếp tục chiếu bộ phim Tây Du Ký nhàm chán vừa nãy, Trình Duyệt ăn kem em trai mình đưa cho, thế nhưng trong lòng vẫn còn có chút thấp thỏm bất an.

Không biết là làm sao, sau khi nói chuyện với Văn Tích Tuệ qua điện thoại xong, cái loại cảm giác bất an kỳ quái này không những không biến mất mà trái lại càng thêm rõ ràng.

Có thể là bởi vì mình cảm thấy chột dạ vì đã bẻ cong con trai của bà ấy không chừng.

Trình Duyệt dù sao vẫn cảm thấy, thanh âm của mẹ Diệp Kính Hy tuy rằng rất dịu dàng, nhưng lại giống như là đang tận lực kiềm nén tâm tình của mình vậy, tuy ngoài mặt thì nói chuyện thấy thoải mái ung dung như vậy, thế nhưng Trình Duyệt vẫn cảm giác được trong giọng nói của bà có loại áp bách gì đó khá kỳ quái.

******

Suy nghĩ của tác giả: Bắt đầu có sét đánh rồi nha, mau đưa đầu ra đây, tiếp thu bát cẩu huyết của ta đi~~ Cây có cẩu huyết, đó chính là phúc may mắn của cây a!

Quần chúng: Cút!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play