Đêm Trước Ly Hôn

Chương 93: Thiếu


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hạ Y Lan

"Chú Bảo, bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Chúng ta đến nhà của một chú khác, sau đó sẽ đi gặp ba con."

Bảo Mặc mở cửa xe cho Đồng Đồng, nhìn bé ngồi ngay ngắn mới đóng cửa lại.

Bảo Mặc cài dây an toàn cho bé, Đồng Đồng thấp thỏm hỏi: "Chú Bảo, chú nói xem cậu có mật báo với mẹ của con không?"

"Không đâu, cậu đã hứa với con là sẽ không nói cho mẹ biết rồi mà, Đồng Đồng, năm mới, con đã đi chơi những đâu rồi?" Bảo Mặc chuyển đề tài để loại bỏ bất an trong lòng bé.

Đồng Đồng nở nụ cười: "Chú Bảo, năm nay là năm con nhận được nhiều bao lì xì nhất, nói cho chú biết, con nhận lì xì mà tay muốn nhũn ra luôn, trước kia ít lắm, rất rất ít."

"Có những ai lì xì cho con? Chú cũng có chuẩn bị một bao cho con đây."

"Con không lấy lì xì của chú đâu, mẹ nói, trẻ nhỏ không thể có quá nhiều tiền, mẹ bảo đã bỏ tiền của con vào ống heo rồi, cậu cả nói mình phải tích lũy nhiều sau này sẽ có rất nhiều tiền."

Đồng Đồng bắt đầu đếm ngón tay tính toán, Bảo Mặc cũng giúp bé tính, tính xong, Bảo Mặc rất kinh ngạc: "Đồng Đồng, bây giờ con đã thành tiểu phú bà rồi đấy, lúc chú còn nhỏ không có nhiều tiền mừng tuổi như con."

Đồng Đồng có chút đắc ý khoe: "Chắc chú hồi nhỏ rất nghèo, tất nhiên người lớn không nỡ cho chú bao lì xì lớn, ông cậu nói, đợi khi cháu mười tám tuổi, sẽ mua cho con một chiếc xe hơi đấy."

Bảo Mặc cười: "Con phải nhận lì xì của chú, hơn nữa, chú sẽ mua thêm cho con một hộp điều khiển máy bay và xe hơi."

"Thật sao! Chú Bảo, nó đã được cài đặt chưa? Lần nào mẹ cũng cố tình tháo ra để con lắp lại."

"Vậy à? Có phải chú cũng nên tháo ra hết không?" Bảo Mặc chọc bé.

"Đừng mà!" Đồng Đồng suy nghĩ một chút: "Bằng không, hai chúng ta cùng nhau lắp ráp được không?"

"Được." Bảo Mặc cảm thấy, từ sau khi bị thương, hôm nay là ngày anh vui nhất.

Hai người tới nhà Trình Thiệu, Trình Thiệu thấy Đồng Đồng, cười chào hỏi, Đồng Đồng trố mắt một chút, lập tức nghĩ tới: "Chú Trình, Duệ Duệ!"

Sau đó, Đồng Đồng cũng rất lễ phép chào vợ Trình Thiệu là Lộ Dương.

Lộ Dương nhìn Đồng Đồng, cười nói: "Chào con, Đồng Đồng."

Đồng Đồng tháo ba lô trên vai xuống, lấy trong đấy ra một thanh socola, đưa cho Duệ Duệ: "Duệ Duệ, cho em."

Suy nghĩ một chút, lại lấy ra một thanh: "Duệ Duệ, em không được ăn quá nhiều đâu nhé, sẽ bị sâu răng, nếu em thích, có thể gọi cho chú Bảo, nhà chị có rất nhiều."

Duệ Duệ nhận lấy, đỏ mặt nhẹ nói một câu cám ơn.

Trình Thiệu cười to: "Sao Vi Nhã có thể nuôi ra một cô con gái lanh lợi như vậy, đây là tiền lì xì chú Trình chuẩn bị cho con."

Đồng Đồng lắc tay liên tục: "Cảm ơn chú, nhưng con không thể nhận."

"Tại sao không thể nhận?"

"Bởi vì mẹ nói, tiền mừng năm mới là phải trả lễ, con nhận bao nhiêu thì mẹ sẽ đưa trả bấy nhiêu, mẹ con chưa có tới, chú cho con, con lấy gì cho Duệ Duệ?"

Lộ Dương nhét bao lì xì vào tay bé, nén cười: "Đồng Đồng, con cho em socola đó chính là lì xì, dì cho con lì xì thì con phải nhận, không thể từ chối lì xì được."

Đồng Đồng liếc nhìn Bảo Mặc, Bảo Mặc gật đầu: "Đồng Đồng, con nhận đi, phần của Duệ Duệ, chú sẽ đưa, được không?"

Đồng Đồng suy nghĩ một chút, gật đầu.

Lộ Dương đã gọi cho anh của cô, đối phương nói buổi chiều có thể gặp Cổ Khánh Nhất.

Đồng Đồng an tâm, hứng thú chuyển đến mấy món đồ chơi.

Lộ Dương và Trình Thiệu đi làm cơm, Đồng Đồng với Duệ Duệ theo Bảo Mặc lắp xe hơi, máy bay.

Nhìn Đồng Đồng thuần thục dùng tua-vít vặn đinh ốc, Bảo Mặc kinh ngạc hỏi: "Đồng Đồng, con học khi nào vậy?"

"Mới vừa rồi con đã nói, mẹ mua đồ chơi cho con đều bắt con tự lắp lại, con phải tự mình làm lại hết, dụng cụ đều có sẵn trong nhà, mẹ mua cho con rất nhiều sách, con dựa theo đó mà làm, con còn biết làm đèn xanh đèn đỏ, sau này lớn lên, con muốn làm một nhà khoa học."

"Sao mẹ con có thể biết những thứ này?"

"Có một lần, đèn trong một đồ chơi của con bị hư, mẹ mở ra rồi tìm một chú trong Bách Hóa sửa dùm, con cảm thấy rất đơn giản, sau đó mẹ mua dụng cụ cho con, cùng học với con, sau đó con liền biết, mẹ cũng biết." Đồng Đồng nghiêm túc lắp ráp, cũng không ngẩng đầu lên: "Mẹ nói, chờ qua năm sẽ dẫn con đăng ký ở cung văn hóa Thiếu nhi."

"Đăng ký? Học cái gì?"

"Khóa học máy móc cơ bản" Đồng Đồng gắn xong, vỗ vỗ tay: "Chú Bảo, nếu sau này chú muốn gặp con, có thể đến cung văn hóa tìm, dù sao khi con đi học, mẹ không thể nhìn chằm chằm con được."

Sau này...... Bảo Mặc rất muốn nói cho bé biết, đợi bé gặp Cổ Khánh Nhất, anh sẽ trở về Mỹ.

Đồng Đồng thấy Bảo Mặc sững sờ, cười nói: "Chú, hình như chú rất sợ mẹ con? Trong những người con quen biết, chỉ mình chú là sợ mẹ nhất, mẹ con rất tốt, mặc dù mẹ biết võ nhưng mẹ không bạo lực chút nào."

Bảo Mặc hơi đỏ mặt, lời Đồng Đồng nói trúng tim đen của anh, anh thật sự sợ Vi Nhã, loại cảm giác muốn gặp mà lại không thể, không ai hiểu được.

"Chú, chúng ta xuống lầu đi? Duệ duệ, em có đi không?"

"Bên ngoài đang rất lạnh, Đồng Đồng, hay là chúng ta ở trong phòng lắp ráp xe vậy?"

Đồng Đồng gật đầu: "Dạ."

Vợ chồng Trình Thiệu ở trong bếp nghe động tĩnh của ba người, Trình Thiệu nói: "Bà xã, phương pháp Vi Nhã dạy con nhỏ cũng không tệ, sau này chúng ta cũng dạy con trai giống vậy đi, em xem Đồng Đồng so với Duệ Duệ nhà chúng ta còn lanh lợi hơn."

"Ừ." Lộ Dương liếc mắt nhìn thoáng qua tai chồng: "Em cảm thấy Bảo Mặc muốn kéo Vi Nhã về, chưa chắc là không được, anh xem thái độ của Đồng Đồng đối với Bảo Mặc, Đồng Đồng rất thông minh, con bé biết rõ giữa Bảo Mặc và mẹ nó có điều sâu xa, phụ nữ ly hôn muốn kết hôn lần nữa, trừ cần tình yêu, điều quan trọng nữa là sự bao dung với con trẻ, đây không phải là điều mà người đàn ông nào cũng làm được, nhưng em tin tưởng, Bảo Mặc có thể làm được."

Ánh mắt Trình Thiệu sáng lên, đúng vậy, bà xã nói rất có lý, cũng không biết tên đầu gỗ Bảo Mặc đó có thấu hiểu không?

"Đừng gấp, chờ qua hôm nay, chúng ta nói chuyện với anh ấy một chút, không phải anh ấy còn ở trong nước mấy ngày mới đi đó sao."

Trình Thiệu gật đầu, hớn hở huýt gió, anh cũng hy vọng bạn tốt có một kết quả viên mãn, hôm nay, tất cả chướng ngại đã không tồn tại, thứ cần vượt qua duy nhất chính là nỗi lòng của hai người bọn họ.

Anh không tin Kiều Vi Nhã không thương Bảo Mặc dù chỉ một chút, 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp