Mạch Dao dung hẹn đem đồ tím gửi cho đại thần lại phát hiện trong ba lô chẳng biết lúc nào nhiều hơn 1 quyển sách tên kỳ quái

Đây là một quyển màu rám nắng, thọat nhìn rất cũ kỹ, dung dây nhỏ màu càng trói vào. Mạch Dao mở ra thuộc tính ngọai trừ 4 chữ ”vật phẩm nhiệm vụ” không có nhắc nhở gì.

[ Mặc thất Tần]: Đại thần, em ở trong ba lô phát hiện một cái quyển màu rám nắng, không biết là cái gì, anh có không?

[Trường Phong Hạo Nguyệt]: Ừ, anh cũng mới vừa thấy một cái. Không biết là cái gì. Trước giữ đi, biết đâu khi nào ngẫu nhiên gặp.

[ Mặc thất Tần]: Ừ

Trước máy vi tính ngồi mấy giờ, lại là lăn qua lăn lại trong mộ, Mạch Daoo tuy hưng phấn nhưng không khỏi hơi mệt chút, đáng muốn logout nghỉ ngơi, một cái thân ảnh màu đỏ nhạt giáng xuống, rơi vào trước mặt nàng.

Người một bộ áo vải đay sắc mộc, tóc dài rủ xuống trên lung, trong tay là một thanh trường kiếm cổ.

[ Mặc Thất Tần]: Vạn Lý, bạn đã trở lại

[Băng Phong Vạn Lý]: Ừ

[ Mặc Thất Tần]: Thi như thế nào?

[Băng Phong Vạn Lý]: Có thể gọi là được đi. Thất Tần, cậu gặp chuyện như thế nào không nói cho mình?

[ Mặc Thất Tần]: ách…. Cái gì cơ?

[Băng Phong Vạn Lý]: Đừng gải bộ ngốc. Mình vừa lên mạng khung tán gẫu, khung đều muốn nổi điên. Mình nói cậu tính ngốc này khi nào thì có thể thay đổi? Liền không phải là muốn chuyện đều chính mình khiêng…..

[ Mặc Thất Tần]: Hắc hắc…. Kỳ thật mình đã giải quyết phải không đến nỗi nào

[Băng Phong Vạn Lý]: Cậu còn không biết xấu hổi nói… Được rồi, tóm lại chuyện này coi như cho cậu 1 bài học

[ Mặc Thất Tần]: Ừ, mình không có việc gì, chớ để trong long. Mình out

[Băng Phong Vạn Lý]: 88

“Mạch Dao Mạch Dao ~ “

Mạch Dao dựa ở đầu giường, đưa ánh mắt từ quyển ‘Kinh tế vi mô’ dời đi, nhìn sang đang Bùi Lạc đang bò gần nàng : “Ngươi làm gì thế…”

“Hắc hắc.” Bùi Lạc không đếm xỉa đến nàng ánh mắt ghét bỏ, đảo mắt đã ngồi cạnh ở bên người nàng “Cậu đoán mình hôm nay thăng bao nhiêu cấp?”

“Bao nhiêu ?” Mạch Dao nghiêng đầu nhìn nàng, thuận tay cầm lên cây lược gỗ chải lấy tóc dài kia.

“Ba cấp đó ~~~ tỷ tỷ rốt cục lv 100 ~~” Bùi Lạc cười như 1 đứa bé được cho kẹo.

“Khụ khụ… A… không tệ lắm!” Mạch Dao che miệng.

“Hì hì, mình có lợi hại không? Có muốn hay không tỷ tỷ dẫn em đi ~” Nàng dí dỏm nháy mắt mấy cái, “Cậu lv bao nhiêu rồi?”

Mạch Dao khẽ cúi đầu, khoé miệng vui vẻ biến mất.

Bùi Lạc ôm lấy tay của nàng làm nũng nói: “Bao nhiêu ~~~ “

Mạch Dao thu hồi nụ cười, hắng giọng một cái nghiêm túc nói: “105.”

“Ha ha ha! ! !” Bùi Lạc cười đến nụ cười đỏ bừng. “Cậu trêu mình à !” Nàng vỗ tay vui vẻ nửa ngày, ngẩng đầu lại trông thấy gương mặt kia gần trong gang tấc vẻ mặt như cười như không.

“Ách… Khụ khụ, cậu không phải là nói thật đi?”

“Hả… hừ ~” Mạch Dao nhếch môi.

“Điều này sao có thể? Cái này không có khả năng!”

Mạch Dao bĩu môi, đem chuyện hai ngày nay đơn giản thuật lại cho nàng một lần.

Nghe xong chuyện Bùi Lạc nghiêng đầu, môi hồng khẽ nhếch, một đôi mắt xinh đẹp trừng nhưu trộm. Một hồi lâu, nàng đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của mình, chậm rãi thở hắt ra:

“Hô… Quá thần kỳ!”

Mạch Dao cười khẽ, học giọng nói vừa rồi của Bùi Lạc nói: “Như thế nào ~ có muốn hay không tỷ tỷ dẫn em đi

Bùi Lạc ngạo kiều hơi ngửa đầu: “Hừ ~ ai muốn cậu mang! Lãnh mỹ nhân nhà mình so với cậu còn mạnh hơn nhiều ~ “

“Hả?” Mạch Dao khiêu mi.

Bùi Lạc nghiêm trang gật đầu: “Cậu nghe qua Bạc Giang Hàn Tuyết không?”

“Có.” Bạc Giang Hàn Tuyết là vì số không nhiều nữ người chơi max level, Mạch Dao từng trên đường làm nhiệm vụ gặp qua nàng. Lúc đó người này đang một mình chém boss. Động tác gọn gàng, chạy vị rất tinh chuẩn lưu loát liền mạch, có thể so với Lạc lõng không âm thanh năm đó. Vì vậy Mạch Dao nhớ kỹ người này.

Nhắc tới Bạc Giang Hàn Tuyết, Bùi Lạc nụ cười trên mặt lập tức sáng lên: “Lãnh mỹ nhân hôm nay dẫn theo mình cả ngày đây! Nàng giết quái rất nhanh!”

“Ừ, mình đã thấy qua cô ta, thao tác rất cường đại.”

“Đúng vậy đúng vậy, nhưng cô ấy đều không nói lời nào đây…” Bùi Lạc chu miệng lên, một bộ dạng ủy khuất.

Mạch Dao đưa tay như sờ sủng vật sờ sờ đầu của bạn:

“Mình nhớ được trước kia có người mắng nàng ta la nhân yêu đều bị nàng ta trực tiếp chém.”

“Lãnh mỹ nhân mới không phải là nhân yêu!” Bùi Lạc nặng nề nện hai cái ván giường, ngược lại vẻ mặt sùng bái.

“Lãnh mỹ nhân mặc dù không có lợi hại như đại thần nhà cậu nhưng vẫn là rất tuấn tú !”

Mạch Dao yên lặng liếc mắt: “Cái gì gọi là ‘đại thần nhà mình ’, mình cũng không phải lừa bán nhân khẩu …”

Bùi Lạc le lưỡi, ngoan ngoãn bò đi ngủ…

Thứ hai học hết cả ngày trở lại ký túc xá đã là bảy giờ tối. Mới vừa lên trò chơi, Mạch Dao liền phát hiện cửa sổ phía dưới khung tán gẫu chợt hiện không ngừng nội dung không chỗ nào không hướng diễn đàn. Mạch Dao tạm thời không đếm xỉa những tin tức kia, mở ra diễn đàn trò chơi.

Chỉ liếc mắt một cái Mạch Dao liền phát hiện mục tiêu – - diễn đàn trên có 1 new topic lượt xem hơn 10000, có mấy ngàn bình luận mà người mở topic là người ngày gần đây cùng Mạch Dao “đi lại thân mật” – Cơ Uyển Anh. Mạch Dao đọng mi: nữ nhân này lại làm gì đây?

Tiến vào topic, một đo văn tự dầy đặc đập vào mắt, nhìn ra số chữ hơn một ngàn. Càng hướng xuống xem Mạch Dao thần sắc liền trở nên càng cổ quái. Quét xong toàn văn Mạch Dao ra một cái kết luận – - thật sự là chim lớn rừng nào cũng có!

Từ một trong đoạn văn Mạch Dao đại khái biết hôm nay ban ngày chuyện gì phát sinh.

Vạn Lý vì chuyện mấy ngày chất vấn Cơ Uyển Anh, yêu cầu nàng trước mặt mọi người làm sáng tỏ sự thật cũng xin lỗi. Cơ Uyển Anh vốn định nũng nịu lừa dối cho qua không ngờ bị Vạn Lý phát cưỡng chế giải trừ quan hệ phu thê. Mà thiên văn chương này Cơ Uyển Anh đối với cả chuyện là giải thích.

Văn chương có vài đoạn văn là như này :

“Tôi là thật thật rất thích Vạn Lý, nhưng anh ấy luôn nhìn không thấy tôi. Tôi cũng không phải là cố ý nhằm vào Mặc Thất Tần nhưng tôi nghe Vạn Lý đã nói qua Mặc Thất Tần là 1 người quan trọng của anh ấy trong trò chơi này tối. Tôi nghĩ có lẽ cùng cô ấyg đối nghịch, Vạn Lý liền sẽ thấy mình…”

“Khi Vạn Lý tới tìm mình, tôi rất vui vẻ cho là hắn thật sự thấy sự tồn tại của mình. Nhưng anh ấy thế nhưng một câu giải thích cũng không nghe. Tôi thật sự thật đau lòng… Tôi biết rõ Vạn Lý vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi… Nếu đã như vậy tôi phải rời đi thì được rồi, tôi về sau cũng sẽ không lên trò chơi nữa. Các bằng hữu tái kiến! Vạn Lý chúc 2 người hạnh phúc.”

Mạch Dao không nói gì nhếch nhếch khóe môi. Cơ Uyển Anh… Tên ngược lại rất văn nghệ như thế nào lại là đoá hoa tuyệt thế như vậy? Cô đây là diễn phim thần tượng đi? Tự biên tự diễn còn rất chuyên nghiệp, nhưng kịch bản này viết rất cũng quá hãm hại cha đi?

Dưới topic comment phần lớn là thóa mạ Cơ Uyển Anh, đương nhiên có bạn bè quan hệ với Cơ Uyển Anh là ủng hộ nàng ta. Cũng có ít người cảm thấy bị lão công không đếm xỉa như Cơ Uyển Anh phi thường đáng thương.

Mạch Dao theo topic đi xuống , có bình luận thực làm cho nàng dở khóc dở cười.

Khoác com lê nói: “Này nhìn chính là từ nữ chính thiếu não trong tiểu thuyết xuyên qua ra ngoài hay sao!”

Mạch Dao rất muốn xông tới cùng người đó nắm trảo: bạn hữu thật sự là rất đúng lòng ta!

Xuống chút nữa Mạch Dao liền thấy được gương mặt quen - Tình Thiên Oa Oa nói: ” Ơ, chơi trò chơi sao này? Lão công không nhớ cô, cô cũng không chơi đây chuyện gì! Cô đây là muốn ở nơi này tìm đối tượng sao? Người tốt xấu tìm mạng liên kết giao duyên thế kỷ ấy, diễn đàn thân cận… chạy nơi này đến không phải là làm cho người ta chọc chơi cô sao?”

Còn có người lời ít mà ý nhiều khái quát bản chất chuyện xảy ra : “Cô đầu óc có bệnh đi!”

——Phân cách tuyến tượng gỗ muốn diễn kịch——–

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play