Cảnh phim hôm nay là tại một khu căn hộ cao cấp ở gần công ty, trong phim đây là nhà của nam chính, tập này nữ chính đến nhà nam chính để học đàn.

Hiện tại mọi người đang trong giờ giải lao ai nấy đều vui vẻ nói chuyện hoặc làm việc riêng. Thiên Ngôn Ngọc Diệp và các diễn viên khác đang cùng nhau học thuộc kịch bản.

Trợ đạo diễn chạy vào gọi " An Nhiên, giám đốc gọi điện bảo cô về công ty một chút". nghe thấy vậy An tắt máy tính, mang chìa khóa xe ra ngoài.

Bây giờ là 5h chiều là giờ cao điểm nên dù gần nhưng cô vẫn đi hết hơn 10 phút. Khi vào công ty mọi người gần như đã tan sở. Một mình đứng trong thang máy đang lên dần An Nhiên mệt mỏi nhìn từ vách kính của thang máy ra bên ngoài cảnh vật bên ngoài rất nhộn nhịp các tuyến đường cũng bắt đầu lên đèn: " 1 tháng đúng là không phải dễ dàng gì " đúng lúc đó thang máy bắt đến tầng 60 của tòa nhà, cánh cửa thang máy mở ra khiến người bên ngoài vô tình nghe thấy câu nói của cô.

Thấy thang máy đã báo dừng An Nhiên định bước ra nhưng lại thấy Mạnh Khôi Vĩ đang đứng trước cửa thang. Không biết là do mệt rồi hay không nhưng bỗng nhiên hôm nay thấy anh rất hút mắt. Anh không mặc những bộ vest nghiêm chỉnh như bình thường mà là áo sơ mi màu xanh đậm, quần âu được may rất tinh xảo từ từng mũi chỉ khi mặc vào người Mạnh khôi Vĩ càng trở nên xuất sắc tôn lên tất cả dáng vẻ cao ráo hấp dẫn của anh.

Thấy cô suy nghĩ mãi không chịu ra mà thang may đang muốn đóng lại anh đưa tay chặn một bên cửa nhưng vẫn không lên tiếng để mặc cô suy nghĩ. Thấy hành động của anh cô chỉ cười gượng rồi đi ra.

" cô có vẻ mệt rồi nhỉ, có thể làm xong công việc của mình không " thấy bộ giáng thấy thần của cô anh chỉ lặng lẽ đi theo sau hỏi.

Nhưng An Nhiên bỗng dừng lại cả thân thể bắt đầu chao đảo. Cô cảm thấ thực sự mọi chuyện không còn ổn, đầu óc quay cuồng mờ ảo. Cô chỉ cảm thấy ai đó đang nhấc bổng mình lên, sau khi ngồi yên trên ghế sofa trong phòng anh lúc lâu cô mới có chút tỉnh táo lại.

Cô thấy anh đang áp tay lên trán mình tuy vẫn toát ra vẻ bình tĩnh nhưng trong ánh mắt lại vô cùng lo lắng. Nhưng đáng tiếc cô không cảm nhận thấy nó.

Trước nay Mạnh Khôi Vĩ rất không thích động chạm vào cơ thể phụ cũng như phụ động chạm vào mình. Bình thường trường hợp vừa rồi anh sẽ để người đó ngã nhưng không hkều sao lúc thấy cô như vậy anh lại không nghĩ gì chỉ muốn đỡ lấy cô. Đó là một căn bệnh tâm lý từ khi anh 15 tuổi. Ngày đó anh chuyển đến sống cùng ba và mẹ kế. Bà ta rất quan tâm chăm sóc anh tuy nhiên bà ta là một kẻ biến thái... người đàn bà đó luôn tìm cách để có thể động chạm vào anh tuy chưa bao giờ đi quá giới hạn nhưng đã gây chấn động tâm lý cho một đứa trẻ. Vì thế Năm 16 tuổi anh đã đi du học và đến năm 20 tuổi mới trở bề tuy nhiên anh chưa từng đặt chân về ngôi nhà đó.

An Nhiên cảm thây cơ thể như vô lực cổ họng khô rát khiến cô khó khắn lắm mới cất tiếng: " anh có kẹo không.... đường huyết của tôi rất thấp "

Thấy cô không phải bị sốt nghe thấy câu này mới hiểu ra vấn đề " không có, tôi sẽ pha cho cô một ly nước đường nhé. Đợi một chút "

Thấy anh đã đi ra ngoài cô mới ngửa đầu ra sau cố gắng hít thở bình ổn lại. Mạnh Khôi vĩ rất nhanh bước vào đưa nước đường cho cô. Nhắm mắt uống hết một lượt An Nhiên cảm thấy cơ thể nhanh chóng hồi phục một cách nhanh chóng.

Thấy sắc mặt cô hồng hào trở lại anh mợ hỏi:" cô biết bệnh tại sao không chuẩn bị sẵn "

An Nhiên lắc đầu " tôi không thích đồ ngọt, không ăn nổi. Nhìn thấy cũng cảm thấy khó rồi " ly nước đường tuy làm cô hồi phục nhưng khiến bụng cô vô cùng khó chịu.

" cần có nhưng có không muốn dùng " Mạnh Khôi Vĩ nói xong thì quay lại bàn làm việc lấy một tập hồ sơ đưa cho cô " bên Nhật đã đồng ý để đoàn phim có thể sang đó quay, vé máy bay nhà nghỉ và các chi phí tôi đã chuẩn bị đầy đủ. Chuyến đi 6 ngày 6 đêm. "

Nhận lấy hồ sơ An Nhiên đọc qua một lượt rồi gật đầu đồng ý " ngày kia sẽ đi sao, vậy bây giờ tôi sẽ về thông báo cho mọi người " chống tay cảm thấy cơ thể có thể đứng vững An Nhiên mới bước đi ra cửa.

Biết cô muốn tự mình bước đi anh cũng không cản chỉ nhìn theo đến lúc bóng lưng cô khuất dần. Quen nhau chưa lâu nhưng Mạnh Khôi Vĩ luôn cảm thấy cô có gì đó rất thân thuộc phải chăng cô rất giỏi khiến anh rất hài lòng. Bỗng nhiên anh cảm nhận được mùi hương rất lạ là mùi hoa sen hình như là mùi nước hoa của An Nhiên. Anh cảm thấy có một chút lưu luyến.... Rất lâu rồi mới thấy nó

------------------------------------------------------------

An Nhiên trở lại Nhà Hát thấy phó đạo diễn đang quay một số cảnh nhỏ của nhân vật phụ trong nhiên. An Nhiên cũng yên lặng xem. Sau khi hô cắt cô mới đứng lên nói " ngày kia chúng ta sẽ đi Nhật trong vòng 6 ngày vậy nên lúc về chúng ta chỉ còn 5 ngày để hoàn thành tất cả tất cả các cảnh còn lại. Mong mọi người dốc hết sức mình. Hôm nay mọi người có thể về sớm"

Nghe xong ai nấy đều nhanh chóng thu dọn đồ dùng các diễn viên cũng ra về theo quản lý của họ. Thiên Ngôn cùng An Nhiên đi ra bãi đỗ xe thấy mãi cô không lên tiếng anh mới cất tiếng hỏi: " em không khỏe ở đâu sao "

An nhiên mím môi choài lắ đầu " không sao, hôm nay anh cứ về đi nhà củ em đã hoàn thiện rồi em sẽ sang đó một chút". Đúng lúc đó thì xe của anh cũng tới nơi anh nhanh chóng bước lêm xe chỉ nói lại một câu " nhớ ngủ sớm "

--------------------------------------------------

An Nhiên mua một căn biệt thự ở ngoại thành, đây là một khu phố khá yên tĩnh không khí lại trong lành dễ chịu An Nhiên đã bỏ hơn một nửa số trièn trước nay để mua nhà và cánh đồng ở phía sau nhà. Cô đã thuê một người quen ở mỹ để thiết kế nhà, người này từng làm việc trong đoàn phim của cô nên rấ biết rõ tính cách mình.

An Nhiên bấm nút điều khiển ở trong xe cánh cổng lớn từ từ mở ra. Phía trước nhà à một khu vườn rộng lớn với đầy đủ các loại hoa nở quanh năm còn có một hồ sen trắng tinh khiết tỏa hương ngào ngạt. Đó là mùi hương mà An Nhiên thích nhất. Đỗ xe vào gara xongAn Nhiên đi ra mở cửa chính đi vào nhà. Cô vừa bước vào đèn ở khắp phòng khách lập tức sáng lên, nội thất bên trong chủ yếu là màu trắng trên tường vẽ một cánh đồng hoa hồng rực rỡ nổi bật giữa bầu trời xanh. Những bông hoa hết sức sinh động như thật. Mở cửa phòng ngủ An Nhiên càng trở nên thán phục và thích thú bên dưới sàn nhà là bức tranh mặt biển xanh trong với những đợt sóng lăn tăn có thể thấy những chú cá đang bơi lội, những con sao biển xinh đẹp. Rèm cửa giường hầu hết là màu xanh dương nhạt. Ban cồng từ phòng cô nhìn ra được che chắn bằng một vòm kính lớn bên dưới trông rất nhiều cây xanh còn có một vài bình hoa sen trắng, hồng. Vẫn còn 2 phòng nữa nhưng hiện tại An nhiên thấy cơ thể rất mệt mỏi chỉ muốn đượn nằm xuống nghỉ ngơi. Nằm trong căn phòng rộng lớn mát mẻ nhìn ra ngoài bầu trời An Nhiên dần dần chìm vào giấc ngủ.

Đã lâu rồi cô không mệt như vậy, chỉ muốn nằm xuống và ngủ một giấc thật sâu.....

-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play