Ở trong mắt tất cả mọi người, bọn họ đã đăng kí kết hôn ở nước ngoài, nhưng sự thật thì rất ít ai hiểu rõ được.
Chẳng qua là nhìn dáng dấp ôn nhu, khéo léo, Đường Dĩ Phi hơi tức giận.
“Anh à, anh lại không chịu trách nhiệm, tâm nguyện lớn nhất cuộc đời của người phụ nữ đó chính là được mặc áo cưới một lần, gả cho người mình yêu nhất…”
Đường Dĩ Phi không kìm lòng nổi lên tiếng.
Mà sắc mặt cô cũng ngày càng trở nên khó coi.
Đường Tuân Hựu lại có thể so với Quan Công.
Lúc này, hầu như ánh mắt mọi người đều nhìn thấy có gì đó không thích hợp, mà Đường Dĩ Phi cũng nhìn ra được mánh khóe, vì thế nên im bặt, không thèm nói chuyện.
Lúc này, Mạc Duẫn Sâm bước ra giải hòa, tay không đàng hoàng để trên vai cô, vẻ mặt cười tà tứ: “Em nói nhiều như vậy không phải là đang hận anh ta chứ?”
Lời vừa nói ra, mọi người cười ha ha, bầu không khí căng thẳng trước đó không cánh mà bay, Đường Dĩ Phi lạnh lùng liếc mắt anh ta: “Anh mới hận anh ấy.”
Ai ngờ cái tên Mạc Duẫn Sâm này thật đúng là không quan tâm đến mặt mũi, cợt nhả đi đến một bên gò má cô, vẻ mặt thản nhiên: “Anh thật sự là hận anh ta!”
“Anh thật là không biết xấu hổ!”
“Đó là cái gì, có thể ăn sao?”
“…”
“Thôi thôi, đừng làm ồn nữa, ăn cơm!” Ba Đường lắc đầu, ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều ngồi vào bàn ăn đàng hoàng.
Xưa nay lễ nghi của bàn ăn nhà Đường đều rất nghiêm túc, một bàn người xếp theo thứ tự từng người một từ già đến trẻ.
Đám người làm dọn cơm nước lên bàn, ba Đường ngồi ở ghế trên, nói một tiếng ăn cơm, lúc này mọi người mới động đũa.
Đường Dĩ Phi ngồi ôn nhu bên tay trái, Mạc Duẫn Sâm ngồi bên tay phải.
Cảm giác gia đình đoàn viên như vậy thật là tốt, tâm trạng Đường Dĩ Phi từ từ thoải mái hơn.
“Em ăn nhiều một chút, nhìn xem em gầy không giống ai hết!” Lúc này, Mạc Duẫn Sâm bỗng nhiên gắp vào bát cô một cái đùi gà, oán giận nói.
Cô vốn là người chỉ có xương cốt, không bao giờ thấy béo, trải qua quãng thời gian năm năm, dường như cô càng thêm gầy yếu, nhìn thân thể ấy, cảm giác như gió thổi qua sẽ liền ngã xuống ngay.
“Biết rồi, nói nhiều quá…” Đường Dĩ Phi nhỏ tiếng thì thầm mấy câu, cũng rất nghe lời mà ăn cái đùi gà ấy.
Sự việc vừa diễn ra cả nhà đương nhiên ai cũng nhìn thấy, ba Đường gật đầu thỏa mãn, nhưng nghĩ đến xế chiều chạm mặt người kia ở Hồ Hiên, mặt ông bỗng nhiên lạnh sắc.
Không thể nào ngờ tới, tập đoàn Vân Thiên chính là sản nghiệp của nhà họ Long!
Mà Long Thiếu Tôn lại chính là con trai của Long Vân Thiên.
Năm đó thực sự là sơ sót!
Chuyện đó bản thân nên nghĩ đến sớm hơn, tập đoàn Vân Thiên, Vân Thiên, không phải năm đó kêu lên sẽ xây dựng sự nghiệp sao!
Thật không ngờ tới con trai của Long Vân Thiên vậy mà lại cùng con gái mình dây dưa không rõ.
Việc này thật sự là quá buồn cười!
Đôi mắt ba Đường ngưng trọng lại, đột nhiên nhìn qua mẹ Đường đang dùng cơm, lại rất nhanh chuyển qua thái độ ôn hòa, cười hỏi cô con gái: “Dĩ Phi à, lúc nào thì trở về công ty ba quản lý?”
Đường thị giao thiệp với nhiều lĩnh vực, trong đó chủ yếu nhất chính là ẩm thực, hầu như thực phẩm của toàn thành phố Vân Dương đều do Đường thị sản xuất.
Chẳng qua là Đường Tuân Hựu không biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, xem như người không liên quan, không muốn tiếp nhận Đường thị, mà Đường Tư Nhiên lại lấy chồng nước ngoài, càng không thể nào xử lí chuyện của công ti.
Chỉ có đứa con gái này, sau khi tốt nghiệp đã được tập đoàn Vân Thiên nhận vào làm việc, trong khoảng thời gian ngắn cũng đã leo lên được vị trí quản lí của bộ phận thiết kế, thật đúng là thiên phú trời ban!
“Đúng vậy, xương cốt của ba con cũng không còn cường tráng, khỏe mạnh như trước đây, con hãy về công ti quản lí công việc đi!”
Mẹ Đường tuy nói chỉ hi vọng con gái mình có nhân cách tốt, nhưng đối với Đường Dĩ Phi lại đặt kì vọng cao hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT