Editor: Hồng Trúc

Hai gò má cứng ngắc của Đường Dĩ Phi cuối cùng cũng nâng lên một nụ cười khẽ.

Ồ, giả bộ không quen biết sao?

Được, vậy thì như anh mong muốn, từ nay về sau anh và cô sẽ là người dưng nước lã.

Trở lại phòng làm việc, Đường Dĩ Phi lại khôi phục thái độ làm việc trước sau như một của mình, cúi đầu nhìn bản thiết kế đồ, thỉnh thoảng nhíu mày suy tư, bắt đầu chuyển động bút máy trong tay.

Cô đúng thật là một người cuồng công việc.

Tiểu Cao đứng ngoài cửa nhìn bóng dáng cô cúi đầu làm việc qua tấm kính, đáy mắt mơ hồ hiện lên một chút kính trọng.

Lúc nào mình cũng có thể giống như quản lí Đường như vậy thì tốt biết bao.

Cốc, cốc!

“Mời vào!”

Giương mắt lên nhìn người vừa đi vào, Đường Dĩ Phi hơi nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”

Tiểu Cao bị cô nhìn lạnh nhạt, trong lòng cảm thấy sợ hãi, không kiểm soát được nói cà lăm: “Quản, quản lí, quản lí Đường, quản lí Bách Thịnh nói có chút chuyện muốn thảo luận cùng chị, anh ta đang trên đường đến đây.”

“Biết rồi, ra ngoài đi.”

Đường Dĩ Phi có chút lo lắng xoa xoa mi tâm, cũng không biết được trong lòng mình có chuyện gì phiền muộn, tóm lại cứ kiềm nén mà không nói ra được.

Chẳng lẽ cái người đã sớm chết trong lòng lại ảnh hưởng đến cô!

Trong ngăn kéo, điện thoại di động bỗng reo, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của cô.

Đường Dĩ Phi híp híp mắt, khiến tâm tư trở nên rõ ràng hơn, lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra, nhìn màn hình lúc này trong lòng mới trở nên vui vẻ.

“Anh hai?” Môi đỏ mọng nói một câu dứt khoát, cảm giác khó chịu từ từ vơi đi.

Bên đầu kia điện thoại, đầu tiên là truyền đến tiếng cười hi hi ha ha, sau đó mới có người nói chuyện: “Em gái, chừng nào thì em tan ca? Anh đi đón em.”

Quả nhiên là Đường Tuân Hựu!

“Anh về nước rồi à?” Đường Dĩ Phi kinh ngạc hỏi.

Năm năm nay thật sự có rất nhiều chuyện xảy ra, ngay cả cô cũng cảm thấy thật nặng nề.

Sau khi cô gặp chuyện không may không lau sau đó Đường Tuân Hựu đã chuyển ra nước ngoài sinh sống, đến bây giờ cô cũng không hiểu rõ nguyên nhân là gì.

Chẳng qua là lúc này nghe anh nói đã trở về, trong lòng hơi giật mình.

“Ừ, trở về làm một ít chuyện, còn phải đi nữa.”

Nghe nói như vậy, Đường Dĩ Phi vừa mới cảm thấy vui sướng, trong nháy mắt lại như bị một chậu nước lạnh dội xuống: “Còn phải đi à…”

“Được rồi em gái, anh bên này còn việc, buổi tối tan ca gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em.” Bên kia Đường Tuân Hựu có chút ầm ĩ, có lẽ là vừa mới xuống máy bay, đang cùng bạn bè ngồi cùng một chỗ.

“Không cần phiền phức vậy đâu, hôm nay em lái xe đi làm.”

“Vậy được rồi, buổi tối gặp.”

“Ừ, buổi tối gặp.”

Đường Dĩ Phi hơi lưu luyến cúp điện thoại, cơ thể thon gầy ngồi trên ghế, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.

Buổi sáng bầu trời vẫn còn quang đãng, đến lúc tan ca thì lại mây đen dày đặc.

Thắt lưng mơ hồ hơi đau đớn, Đường Dĩ Phi nhíu mày, thu dọn công việc rồi ra về.

Keng----

Thang máy xuống tới tầng đại sảnh, Đường Dĩ Phi đang cúi đầu suy nghĩ vài việc, cũng không chú ý đến tầng thang máy chuyên dụng bên cạnh đang có một đoàn người bước ra.

Thân hình cao lớn bọc cơ thể nhỏ yếu của cô lại, chút ánh sáng trên đỉnh đầu bị che khuất hoàn toàn, lúc này cô mới kinh ngạc ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai anh khí phi phàm của Long Thiếu Tôn.

“A!”

Đường Dĩ Phi bị dọa đến giật mình, không kìm lòng nổi chân lùi về sau một bước, giờ phút này cũng không biết giày cao gót đạp trúng cái gì đó, đột nhiên huỵch một cái, cơ thể lại không tự chủ được ngã về phía ngực của người kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play