Editor: Melodysoyani.

Nhìn thấy dáng vẻ giữ kín như bưng của anh, Đường Dĩ Phi buồn bực mím môi, chỉ là trong lòng lại vui mừng đến nở hoa.

Trong chốc lát điện thoại của  Long Thiếu Tôn  đã vang lên, Đường Dĩ Phi nhìn thấy trên điện thoại hiện lên một từ “mẹ”, lập tức nói: "Để em nghe hộ anh!"

" Được."

Long Thiếu Tôn cười đưa điện thoại di động cho cô, Đường Dĩ Phi nhấn vào phím kết nối nhưng lại không cẩn thận bật luôn loa ngoài,  thoáng chốc tiếng nói sốt ruột của quản gia họ Từ truyền tới từ một đầu khác của điện thoại.

"Thiếu gia, ngày hôm nay khí trời không tốt lắm, cậu về sớm một chút, chú ý thân thể!  Dù sao cũng không nên..."

Lời còn chưa nói hết đã bị Long Thiếu Tôn nhanh chóng cắt đứt, cũng không chút do dự tắt máy.

"Chuyện này..." Đường Dĩ Phi ngốc lăng nhìn tay trống trơn của mình, trong đầu nhớ lại giọng nói sốt ruột vừa rồi của quản gia họ Từ, còn có câu nói “dù sao cũng không nên” của bà, không nên gì chứ?

"Bảo chúng ta về sớm một chút. " Ánh mắt Long Thiếu Tôn thản nhiên: "Chẳng qua hôm nay là Valentine, sao chúng ta có thể về sớm được chứ?"

Anh cố ý nâng lên một nụ cười gian, dáng vẻ kia thật giống như hết thảy đều ở trong lòng bàn tay anh, Đường Dĩ Phi chỉ có một con đường  là phải chịu khổ trong lòng anh.

"Học Trưởng..." Đường Dĩ Phi ngượng ngùng cúi đầu,tự nhiên cũng ném tất cả lời nói của quản gia họ Từ lên chín tầng mây.

Tốc độ của xe thể thao rất nhanh, lộ trình vốn cần hơn một giờ mới tới được, giờ chỉ mới bốn mươi phút đã tới được đích.

Long Thiếu Tôn dừng xe ở trên đất bằng, khẽ nhướng mày, ý bảo cô xuống xe.

"Oa! Căn nhà này thật đẹp!"

Đường Dĩ Phi vừa mới xuống xe, một căn nhà phong cách kiểu Nhật đã đập vào mắt!

Mây mù lượn lờ dưới đỉnh núi, cả tòa nhà kiểu Nhật thật giống như một vườn địa đàn, làm cho người ta có một loại cảm giác bồng bềnh huyền ảo!

"Đây là đâu vậy?" Trước đây chưa từng nghe nói qua.

Đường Dĩ Phi vừa tò mò nhìn căn nhà lớn trước mắt, vừa lôi kéo  tay của Long Thiếu Tôn.

Ánh mắt Long Thiếu Tôn dịu dàng,  vuốt mái tóc dài của cô, sau đó rút tay ra, lấy một ít đồ đặt trong chiếc va li ở phía sau xe thể thao ra: "Đi thôi,  đây là căn cứ bí mật của anh."

Mỗi lần lúc tâm tình không tốt,  anh đều một mình lên đỉnh núi này, để cho mình tĩnh táo một chút.

Long Thiếu Tôn giương mắt nhìn trời không, dường như cảm giác đè nén trong lồng ngực đã tiêu tán không ít, chỉ là vì sao thỉnh thoảng mí mắt vẫn nhảy vài cái?

Căn cứ bí mật?

Đường Dĩ Phi nghi ngờ đuổi theo bước chân của anh.

Ở chỗ thay dép lê ngay cửa vào, Long Thiếu Tôn thuận tay bật đèn và điều hòa trong phòng lên.

Phòng ở rất lớn, dường như đồ dùng trong nhà đã được bài trí lâu rồi, chỉ là bên trong cũng không dính một hạt bụi, giống như là có người thường thường qua đây dọn dẹp.

Tất cả vật liệu gần như là bằng gỗ, sàn nhà, đồ trang trí trần nhà, cửa sổ, bàn ăn...

Đây không giống kiến trúc, mà giống một tác phẩm nghệ thuật hơn!

Đường Dĩ Phi nhìn những đồ vật mới mẻ trong phòng,  nhìn xem chỗ này rất mới lạ, nhìn xem chỗ kia cũng rất có ý tứ.

"Học muội, qua đây."

Sau khi Long Thiếu Tôn cất va li xong,  lập tức vẫy tay với cô, người sau bật người ngoan ngoãn chạy tới, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Học Trưởng, nơi đây chỉ có hai người chúng ta sao?"

Ngay cả người giúp việc cũng không nhìn thấy, chuyện này thật đúng là hiếm thấy!

"Đã nói là căn cứ bí mật rồi, sao còn có người khác được?" Long Thiếu Tôn khom người xuống, nhẹ nhàng thổi chóp mũi hồng hồng của cô.

"Sao lại có nơi như thế này?" Vừa rồi Đường Dĩ Phi vẫn đang nghĩ, đang êm đẹp,  sao lại có một căn nhà trên đỉnh núi vậy chứ?

"Ha hả..." Long Thiếu Tôn cười thản nhiên một tiếng, lôi kéo tay cô chạy vào bên trong:"Đi theo anh."

~ Hết chương 80~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play