Giọng điệu của anh vẫn thản nhiên như trước, có thể nhìn ra một chút thờ ơ dưới đáy mắt, giống như mình chỉ là người kể lại buổi nói chuyện này vậy, thái độ cao ngạo tựa như không liên quan gì tới mình.
Sắc mặt ông lão cứng đờ, âm thầm nắm chặt bàn tay bên hông, gân xanh trên mu bàn tay cũng mơ hồ nổi lên.
Ông nội tức giận, Long Thiếu Tôn đương nhiên biết, chỉ là vừa nghĩ tới cô gái ở thành phố Vân Dương kia, cô gái còn đang đợi mình về để cùng ăn mừng năm mới, thì cho dù thế nào anh cũng phải tranh thủ lấy lại tự do!
Long Chiến Tây thở một hơi thật dài, không thể làm gì khác hơn là nhìn Long Thiếu Tôn, nói: "Tại sao muốn đi Italy? Canada không được à?"
"Ông nội, con biết ông muốn báo đáp ân cứu mạng năm ấy, nhưng mà con không có chút tình cảm nào với Thẩm Tâm Vũ, con chỉ xem cô ấy như em gái thôi, không thể nào ra nước ngoài với cô ấy, càng là không thể cưới cô làm vợ! Còn về tập đoàn Vân Thiên, con cũng không có chút hứng thú! Người muốn ai tiếp quản cũng được, con không có chút ý kiến gì cả!"
"Con thật sự..." Long Chiến Tây bị anh từ chối tức đến lỗ tai cũng đỏ ửng, thiếu chút nữa huyết áp cũng tăng vọt.
"Không nên để ân oán đời trước liên lụy tới thể hệ con cháu, không phải sao ạ?" Hai tay Long Thiếu Tôn chống trên mặt bàn, gương mặt tuấn tú bỗng nhiên phóng đại, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại kia phút chốc tản ra khí thế vương giả không người nào có thể sánh kịp!
Lạnh rét đến tận xương tủy!
Long Chiến Tây hoàn toàn bị khí thế cường đại của anh làm khiếp sợ đến không nói ra lời, chỉ có thể mắt mở to nhìn anh cao ngạo rời đi trước mặt mình.
Ngoài cửa, người giúp việc lo lắng xông tới.
"Tôn thiếu gia, cậu không có sao chứ?"
Long Thiếu Tôn thản nhiên nhếch môi, vung tay lên, động tác tiêu sái không gì sánh được: "Không sao cả."
Ra cửa, nhân viên tùy tùng đã sớm chuẩn bị tốt đứng đợi ở đằng sau chiếc xe.
"Thiếu gia, đây là sáng nay nhà xưởng mới đưa tới, cậu xem xem cần sửa chỗ nào nữa không?"
Nhận lấy chiếc hộp màu xanh ngọc từ trong tay của nhân viên tùy tùng, Long Thiếu Tôn mở ra cẩn thận kiểm tra một phen, lúc này mới hài lòng nhếch môi: "Làm tốt lắm."
Cô bé ngốc kia nhìn thấy thì nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt đi?
Chỉ nghĩ như vậy thôi, khóe môi của Long Thiếu Tôn đã cong lên nụ cười rạng rỡ.
Cho nên mới nói, thiếu gia cũng không phải lãnh khốc như vẻ bề ngoài.
Hai người nhân viên tùy tùng liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục ăn ý nhìn nhau gật đầu cười.
"Các người cười cái gì?" Long Thiếu Tôn nhíu mày, từ nhỏ hai người đã đi theo anh, đã sớm không phải là cận vệ nữa rồi, bọn họ giống như anh em ruột với Long Thiếu Tôn vậy, hơi thở cũng hòa hợp.
"Không có gì không có gì!" Hai người đều nhất trí đắc ý rung đùi, suýt nữa một người trong đó đã phì cười ra tiếng, gắt gao hít một hơi.
"Thiếu gia, vé máy bay đã được đặt rồi, bây giờ có thể xuất phát!"
Long Thiếu Tôn liếc bọn họ một cái, trực tiếp lên xe.
Nhà họ Đường, người một nhà đang vây quanh bàn lớn để ăn bữa cơm đoàn viên.
"Dĩ Phi, cậu bé lần trước đến Minh Hồ Hiên với con là ai vậy?"
Đường Dĩ Phi đang vùi đầu ăn cơm chợt bị sặc vì câu hỏi này, thiếu chút nữa đã phun ngụm cơm tẻ trong miệng ra ngoài.
"Khụ khụ... Là một vị Học trưởng của con ạ."
Chỉ có thể ấp úng cúi đầu, mơ hồ suy đoán.
Cha Đường hơi nghiêng đầu, dĩ nhiên là không tin lời thoái thác của cô: "Nhìn qua thì hai con có vẻ rất thân thiết."
Thân thiết?!
Tâm trạng Đường Dĩ Phi có chút hồi hộp, khuôn mặt cũng lập tức đỏ ửng!
Trời ạ, ba ba đã thấy hết!
"Ba, đó là chuyện ở trường của em gái, ba hỏi nhiều như vậy làm gì?" Đường Tuân Hựu vừa gắp thức ăn, vừa tùy ý mở miệng giải vây cho cô.
"Học kỳ sau đã là năm hai rồi, một năm nữa thì phải thi đại học, lúc này không nên để một số việc làm đầu óc bị u mê!”
~ Hết chương 77~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT