Edit:Thảo My

Anh ôn nhu ôm cô, gần như quyến luyến ngửi mùi hương trên tóc của cô, anh nhàn nhạt nheo đôi mắt lại: "Học muội, anh trở về."

Đúng, anh đã trở về.

Rời nhau sáu ngày, rốt cục anh cũng trở về.

Không biết tại sao, nghe được những lời này của anh, Đường Dĩ Phi xúc động muốn khóc.

Cô ngước mắt lên, muốn dồn nén chua xót trong hốc mắt xuống phía dưới, không ngờ anh chợt cúi người chiếm lấy môi của cô, hôn thật sâu.

Vừa hôn xong, sắc mặt lại càng ửng đỏ khó có thể khống chế.

Đường Dĩ Phi cúi đầu, ánh mắt thẳng tắp theo dõi đôi dép lê màu xám của anh, có chút chưa thích ứng.

Vóc dáng Long Thiếu Tôn rất cao, đứng ở trước mặt cô vô hình như có một loại áp bức mãnh liệt.

Kỳ thực học trường tức giận vẫn là rất đáng sợ, bây giờ thấy anh lại giống như trước vậy, xem ra bực bội đã tiêu tan?

"Học Trưởng, anh đã ăn chưa?"

Đường Dĩ Phi cười híp mắt ngẩng đầu, một bộ dáng nịnh nọt.

"Ừm." Anh gật đầu, con mắt lại không chịu bỏ qua mỗi một biểu cảm sinh động của cô, dường như làm sao cũng nhìn không đủ.

"Vậy anh nghỉ ngơi một chút, em đi chuẩn bị nước tắm." Đường Dĩ Phi quăng câu nói xuống, nhanh như chớp chạy đi.

Trong phòng khách, Long Thiếu Tôn chậm rãi cởi áo khoác ngoài ném lên trên ghế sofa, thuận tay lấy cái cốc màu hồng trên bàn trà, có chút nước uống.

Đó là cái cốc của cô, anh biết, chỉ nhấp một cái là anh có thể ngửi được một cỗ trong veo, mùi hương gần gũi lưu lại.

Một lúc nữa, Từ quản gia từ trên lầu chậm rãi đi xuống, nhìn thấy Long Thiếu Tôn, trên mặt tràn đầy ý cười đi đến.

"Cháu trai!"

"Bà Từ, chúng cháu ầm ĩ đến bà?" Long Thiếu Tôn đứng dậy, đi tới bên người bà, rất là kính cẩn đỡ bà đến sô pha bên này.

"Cháu nha!" Từ quản gia vẻ mặt hiền lành, cười không khép miệng, giơ ngón tay lên gõ gõ trán cháu trai: "Có vợ quên mẹ!"

"..."

"Bà xem tính tính của nha đầu kia khá tốt, cháu cũng không nhìn lầm, nhất định phải biết quý trọng, nếu không bà sẽ không tha cho cháu!" Bà làm bộ vung vung nắm đấm đến chỗ anh.

"Mới có vài ngày mà cô ấy đã thu mua được bà?" Long Thiếu Tôn nhíu mày.

Nếu nói Long gia rất nhiều quản gia trung chúc thì Từ quản gia là người già nhất, nhìn cách cư xử của người cũng cực kỳ sắc bén, sẽ không có nguyên tắc giúp đỡ một người mới ở chung bảy ngày.

"Đi đi đi, sao lại nói chuyện như vậy? Bà còn không phải vì con? Nhiều năm phiêu bạt những ngày bất định như vậy, cũng đến lúc nên buông tay yêu một lần rồi."

Trong lời nói của bà chứa đầy hàm ý, Long Thiếu Tôn sao lại nghe không ra?

Từ nhỏ Từ quản gia đã đi theo anh, cho nên khi anh ở cô nhi viện gặp được bé gái kia phát sinh đủ loại chuyện bà đều biết, nhiều năm như vậy, Long Thiếu Tôn một mực tìm kiếm giấc mộng lúc nhỏ, thế nhưng ai nào biết tương lai sẽ như thế nào?

Sợ rằng cô đã sớm mất.

Sợ rằng cô đã sớm quên anh.

Vì vậy, Long Thiếu Tôn, buông thôi, quý trọng người trước mắt.

"Cháu biết." Anh gật đầu, như chính mình ra một quyết định quan trọng, không cho lùi bước.

"Học Trưởng! Nước..." Đường Dĩ Phi hưng phấn từ phòng vệ sinh chạy đến, đã thấy Từ quản gia một bộ dáng hiền hậu nhìn Long Thiếu Tôn ân cần dạy bảo, lập tức không lên tiếng.

Chớp đôi mắt to: "Oa, Từ quản gia bà còn chưa đi ngủ sao?"

"Cái này còn không phải bởi vì người nào đó cho rằng Học Trưởng của mình gặp phải kẻ xấu điện thoại di động bị cướp, lo lắng Học Trưởng của mình bị người khác ức hiếp, vội vội vàng vàng đánh người già này nha ~ "

Mở miệng một tiếng Học Trưởng của mình...

Từ quản gia thật đúng là chỉ sợ cho thiên hạ không loạn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play