Chẳng qua cả người anh lại tản mát ra khí lạnh làm cho người ta không khỏi rét run.
"Học Trưởng..."
Đường Dĩ Phi vô cùng quấn quýt, khóe môi giật giật nhưng lại không biết nên giải thích thế nào.
"Phía sau chỗ ngồi có khăn tay."
Mắt anh vẫn không nhìn đi nơi khác, giọng nói lạnh lùng không cho phép chống cự lại.
Đường Dĩ Phi ngơ ngẩn, nhưng chỉ chốc lát lại phản ứng kịp, quả nhiên Học Trưởng đã thấy.
Chắc chắn Học Trưởng đang tức giận!
"Học Trưởng, em có thể giải thích!"
Cô bỗng nhiên lấy dũng khí, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, kiên định nhìn anh.
Lại là dáng vẻ quật cường này, rất giống cô ấy! Rốt cuộc, không hiểu sao Long Thiếu Tôn cũng ngui lửa giận.
"Nói một chút xem."
"Không phải như những gì anh nhìn thấy đâu, em và Mạc Duẫn Sâm thật sự không có gì! Mới vừa rồi là cậu ta, là cậu ta..."
Cô thật sự thấy ngại khi phải nói do anh cường hôn cô.
Gương mặt cực kỳ quẫn bách, Long Thiếu Tôn vẫn vân đạm phong khinh như cũ, dường như rất để ý, mà cũng rất giống như không đế ý chút nào vậy.
Xe chạy rất nhanh, chưa tới mười phút đã chạy tới khu nhà trọ.
"Xuống xe." Anh nói một cách lạnh lùng, Đường Dĩ Phi có chút sợ khi thấy anh như vậy, trong đôi mắt to chứa đầy sợ hãi.
Thấy cô rụt đầu lại, lo lắng đề phòng nhìn mình, Long Thiếu Tôn chỉ cảm thấy buồn bực vô cớ như địa khí* (khí hậu thất thường, thay đổi theo từng khu vực)!
Đưa tay ra lấy hộp khăn giấy ở phía sau chỗ ngồi, rút ra hai tờ, bá đạo lau lên môi của cô!
Khí lực của anh rất lớn, Đường Dĩ Phi bị đau nên hơi né người sang một bên, nhưng một cánh tay cường tráng lại bỗng dưng nắm lấy cổ của cô không cho phép cô tránh né.
Anh lau chùi môi của cô rất nhiều lần, một lát sau, trước khi cánh môi phấn nộn trở nên sưng đỏ!
Một ngọn lửa không tên chợt chạy qua toàn thân, đôi mắt Long Thiếu Tôn bỗng dưng híp chặt lại, ném khăn tay trong tay đi, bá đạo áp lên môi của cô!
Mềm mại như vậy, mát rượi như vậy, nhưng lại bị người khác cướp đoạt!
Chết tiệt!
Long Thiếu Tôn hôn rất mạnh mẽ, khí thế hung hăng, dòng nước điên cuồng chảy ra như muốn rửa sạch hết toàn bộ phẫn nộ!
Đường Dĩ Phi bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, mãi đến khi trong ngực sắp hết dưỡng khí, anh mới buông cô ra.
Chỉ là, anh vẫn không vui như trước.
Thật giống như thuở bé khi đồ chơi của mình bị người khác chạm vào vậy, cực kỳ khó chịu!
"Lần sau không được để chuyện này xảy ra nữa đấy." Bỏ lại những lời này, anh xuống xe trước.
Đường Dĩ Phi sững sờ vài giây, sau đó cũng theo vào nhà trọ.
Đã là ngày thứ ba.
Học Trưởng lại có thể chiến tranh lạnh với cô ba ngày!
Tuy là mỗi ngày anh đều sẽ đến trường học đón cô, nhưng bọn họ không còn nói chuyện nhiều nữa!
Sáng sớm, Đường Dĩ Phi ngồi tại chỗ, tâm trạng không yên.
"Chậc! Các cậu có nghe gì chưa, bạn học Mạc, cậu ấy chuyển trường rồi!"
"A, vì sao vậy? Sao cậu ấy lại chuyển trường chứ?"
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Đường Dĩ Phi liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh, ba ngày này Mạc Duẫn Sâm cũng không có tới, vậy mà chuyển trường rồi ư? -_-
Chẳng lẽ là vì ngày đó mình quá nặng lời sao?
Đường Dĩ Phi có chút áo não lắc đầu, phiền càng thêm phiền!
"Bạn học Mạc đã chuyển đến trường nào vậy?"
" Trung Học Úy Hải."
Trung Học Úy Hải, là một trường học quý tộc lớn ở thành phố Vân Dương! Gần như tất cả con em nhà giàu đều học ở đó!
Tỉ lệ lên lớp ở Úy Hải là một trăm phần trăm, lại có nhiều học sinh được cử đi nước ngoài du học, đã sớm trở thành một huyền thoại của thành phố Vân Dương!
Trước kia ba Đường cũng từng hỏi qua ý kiến của cô, vì dù sao anh trai và chị đều tốt nghiệp ở đó, nhưng mà tính cách của Đường Dĩ Phi vốn khiêm tốn. Vì vậy đã lựa chọn Ngọc Hòa.
Trung Học Úy Hải...
Ah, quả nhiên là nơi nhị thế tổ như Mạc Duẫn Sâm nên tới.
"Người thường đi chỗ cao, gia thế của bạn học Mạc tốt như vậy dĩ nhiên cậu ấy sẽ lựa chọn cao hơn, sau này, không biết chúng ta có thể gọi bạn học Mạc là bạn học nữa được không đây!!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT