“Vậy phải xem cô gái kia thích gì, nếu như thích hoa thì mỗi ngày tặng hoa cho cô, nếu như thích búp bê, vậy mua búp bê cho cô, nếu như thích đồ trang sức, vậy mua trang sức cho cô, chỉ cần là cô thích, thì người anh em của anh sẽ có hi vọng!”
“Vậy em thích gì?”
Long Thiếu Tôn thốt ra, sau đó bản thân cũng lập tức sửng sốt.
Làm sao lại vô ý thức hỏi ra như vậy?
Thật đúng là buồn cười.
“À...” Đường Dĩ Phi ngượng ngùng gãi đầu: “Thực ra em cũng không biết.”
“...”
Đi ngang qua một cửa tiệm trang sức, Long Thiếu Tôn bỗng dưng dừng bước lại: “Học muội, chúng ta vào xem một chút đi!”
“Muốn mua trang sức cho em gái à?”
“Ừm.”
Vừa vào cửa, thì có người bán hàng nhiệt tình chào đón, vài nữ nhân viên vừa thấy khuôn mặt Long Thiếu Tôn thì lập tức đỏ mặt, càng thêm tranh giành tiến đến giới thiệu cho anh.
Trời ạ, làm sao có thể có người đàn ông hoàn mĩ như vậy!
Không, nói xác thực là một chàng trai trẻ, gương mặt đó vẫn mang nét trẻ con, còn hiện ra một chút ưu nhã lạnh nhạt, thành thục đến làm cho không người nào có thể chống cự, nhưng lại cứ cao quý đến nỗi người khác không thể chạm tới!
“Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?”
Hai mắt vị nhân viên nhỏ sáng lên, cảm ơn trời đất, mình không có cắn vào đầu lưỡi.
Đường Dĩ Phi len lén liếc nhìn Long Thiếu Tôn một cái, khóe miệng chua xót mím lại.
Thật đúng là tỏa sáng, vẫy gọi ong bướm khắp nơi!
“Học muội. em cảm thấy vòng tay hay là dây chuyền đẹp hơn?” Long Thiếu Tôn cười nhạt, lôi kéo tay cô đi tới trước một cái quầy thủy tinh.
“Hmm... Vòng tay đi!”
Ánh mắt Đường Dĩ Phi híp lại một cái, nhìn vào một cái lắc tay bằng thạch anh tím, rồi chợt cực kỳ hưng phấn lắc lắc tay anh: “Cái này đẹp thật!”
Theo phương hướng ngón tay của cô, dưới ánh đèn rực rỡ, chiếc lắc tay bằng thạch anh được thiết kế hình cỏ bốn lá cực kỳ lóa mắt, chói lọi.
“Ánh mắt của vị tiểu thư này thật tốt, đây là vòng tay được thiết kế đặc biệt, là một trong những chiếc có lượng tiêu thụ tốt nhất!”
“Lấy ra thử xem.” Giọng Long Thiếu Tôn trầm thấp giống như thanh huyền, sóng động lòng người.
“Ôi chao? Học Trưởng? Sao em có thể...”
“Vũ Mặc không có ở nơi này, nên tạm thời nhờ em thử để xem kết quả thôi.” Anh thành khẩn nói, khiến người ta không đành lòng từ chối.
Vì vậy Đường Dĩ Phi ở giữa ánh mắt hâm mộ của mọi người, chậm rãi, được Long Thiếu Tôn đeo vòng tay vào.
Vòng tay màu tím làm cánh tay trắng nõn của cô càng thêm nổi bật, thiết kế cỏ bốn lá là tượng trưng giấc mơ tốt đẹp của thiếu nữ, Long Thiếu Tôn thoả mãn gật đầu, không chút keo kiệt khen ngợi: “Thật là đẹp mắt.”
Đường Dĩ Phi cũng biết thật đẹp mắt, chỉ là khi nhìn giá cả kia thì trong lòng liền bỏ đi dự định muốn mua.
Đáy mắt cô có chút chần chờ, mà dĩ nhiên anh cũng không có bỏ qua.
“Phiền phức thật, gói cái này đi, ngoài ra còn có cái này.” Long Thiếu Tôn chỉ chỉ vào cái vòng hồng ngọc bên cạnh, rồi dặn dò nhân viên bán hàng.
“ Được, tiên sinh ngài là cà thẻ hay dùng tiền mặt?”
“Cà thẻ.”
“ Được, mời đi theo tôi.”
Đường Dĩ Phi ngây tại chỗ không cách nào lấy lại tinh thần, thẳng đến anh trả tiền xong đi tới.
“Học Trưởng, làm sao anh lại mua hai cái vòng tay vậy? Muốn tặng em gái anh hai món quà à?”
Dĩ nhiên trong tư tưởng còn có một cái suy nghĩ khác, thế nhưng Đường Dĩ Phi không dám đi tin tưởng, một cái vòng tay là tặng cho cô!
Làm sao có thể?
Hết ngày hôm nay bọn họ sẽ mỗi người đi một ngả, tội gì anh phải tốn kém vì cô.
Dưới đáy lòng Đường Dĩ Phi nhận định đó là tặng cho em gái anh, cho nên trên gương mặt cũng không có quá nhiều chờ mong và kinh ngạc.
~ Hết chương 56~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT