Editor: Melodysoyani

Hiện tại, cô ta là gián điệp của Trương Viện Viện, luôn luôn chú ý tới hành vi của Đường Dĩ Phi, một khi cô bị Học Trưởng đá rồi, sẽ lập tức đi báo cáo!

Trải qua sự nhắc nhở của Lâm Khả, lúc này Đường Dĩ Phi mới ý thức được từ nơi sâu xa, ông trời đã đẩy cô bên cạnh vách núi đen.

Tiến thêm một bước, vạn kiếp bất phục.

Lùi một bước, cũng sẽ chết không có chỗ chôn.

Lâm Khả có thể nhìn thấy được vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra của cô, triệt để thua bởi chỉ số thông minh của cô rồi, trầm trọng thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai của cô: “Cậu hãy suy nghĩ thật kỹ đi, mặc kệ kết quả như thế nào, tớ đều sẽ đứng ở bên cạnh cậu.”

Đường Dĩ Phi trầm mặc gật đầu, áo não thở dài.

Tan học, bác Trương đã sớm đậu ở chỗ cũ, đợi được Đường Dĩ Phi lđi ra, cung cung kính kính xuống xe mở cửa xe cho cô.

“Tam tiểu thư.”

“ Ừ, làm phiền bác rồi bác Trương.”

Khách sáo đối thoại, ngồi trên chiếc xe của người làm, cả người Đường Dĩ Phi đều rất an tĩnh, gương mặt trầm mặc điềm tĩnh, đôi mắt xinh đẹp lẳng lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Xe lái vào một tòa nhà lớn kiểu Đức, Đường Dĩ Phi xuống xe, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.

Đi một vòng lớn rồi lại về đây, nhưng vẫn còn xa lạ như thế.

Có mấy người giúp việc đang tưới nước cho hoa ở trong sân, cô nhìn chung quanh một chút liền thấy được xe của Đường Tuân Hựu, trong lòng vui vẻ, bước chân cũng nhanh hơn.

Chỉ là còn chưa vào cửa đã nghe được tiếng cãi nhau.

“Mẹ, chuyện của con mẹ đừng quan tâm nữa!” Là tiếng của anh ba, nghiễm nhiên sự lộ ra bực mình.

Đường Dĩ Phi quay chốt cửa, đẩy cửa mà vào.

Đường Tuân Hựu đang đứng trong phòng, mẹ Đường đang ngồi trên ghế sa lon, mà Đường Tư cũng ở đây, cau mày đứng cách đó không xa.

Bầu không khí khẩn trương giằng co lập tức biến mất bởi vì Đường Dĩ Phi đột nhiên xông vào, chỉ là đáy mắt khinh thường của mẹ Đường lại chỉ tăng chứ không giảm.

“Mẹ, chị hai, anh ba, con trở về rồi.” Cô có lễ phép chào hỏi từng người, đổi lại là một chiếc dép lê quăng tới.

“Đây là xảy ra chuyện gì rồi hả?”

Mẹ Đường hừ lạnh một tiếng, đơn giản trực tiếp quăng ra lời ngoan độc: “Tuân Hữu, việc này không phải do con, mà là mẹ làm chủ!”

“Mẹ!” Sắc mặt Đường Tuân Hựu trắng nhợt, bàn tay đang buông lỏng đột nhiên nắm chặt lại, sau đó lại vô lực buông lỏng ra.

Mới hai mươi tuổi thôi, nhưng cũng đã đến thời kỳ thân bất do kỷ rồi.

“Được, chuyện này tạm không nói đến nữa, chờ ba con trở về bàn lại!” Mẹ Đường độc đoán vung tay lên, không cho bất kỳ chỗ trống nào để thương lượng.

Đường Dĩ Phi đứng ở một bên, nhìn cẩn thận từng li từng tí, cũng nhìn không ra trò, chỉ biết là ngày hôm nay người anh ba luôn luôn ôn hòa lại nổi giận, gương mặt âm trầm đáng sợ, cả người bị bao phủ bởi một luồng hơi thở hung ác.

Chứng kiến Đường Dĩ Phi đứng ở đây, mẹ Đường chỉ cảm thấy toàn bộ không khí ở phòng khách đều bị ô nhiễm, lạnh lùng đứng dậy lên lầu, Đường Tư cũng đi theo sau. (Melody: hai mẹ con bà mới ô nhiễm ý phi phi =.= Ta khinh)

“Anh ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cô đi tới, thoải mái vỗ vỗ cánh tay của anh.

“Không có việc gì.” Đường Tuân Hựu tâm phiền ý loạn, chỉ là khi thấy cặp mắt kia của cô lại không khỏi có một trận không đành lòng.

Sanh ở nhà họ Đường, lẽ nào cũng không chạy khỏi cái gọi là số mệnh nhà giàu có này sao?

Sau này có phải em gái cũng sẽ giống như anh hay không, ngay cả hôn nhân của mình đều không làm chủ được?

Là người nhà giàu có, thật sự có quá nhiều chuyện thân bất do kỷ!

Bị anh ánh mắt phức xem xét, Đường Dĩ Phi có chút không được tự nhiên, toét miệng cười cười: “Anh, anh từng nói, mẹ là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, cho nên nếu bà ấy khiến anh không vui, anh cũng đừng để ý, đừng để trong lòng.”

“...”

Không nghĩ tới tuần trước anh mới dùng lời này để trấn an cô, tuần này đã bị cô lấy nó để ứng nghiệm trên người mình.

Thật đúng là vật còn người mất!

~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play