Long Thiếu Tôn nheo mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy nếu như cô (KK) trở thành bạn tốt của Đường Dĩ Phi, khẳng định là sau này sẽ không có ai dám khi dễ cô(Đ D P) nữa.

“Này, bạn học Khả Khả à, việc của ngày hôm này cậu đừng nói ra nha, bây giờ chúng tôi chỉ đang ở giai đoạn gặp gỡ, cậu hiểu….” Vẻ mặt Đường Dĩ Phi khó xử, cô cũng không muốn chết!

“Vì sao? Tôi không hiểu.” Lâm Khả chớp mắt to, vẻ mắt mờ mịt.

Cô không hiểu?

Một người là chuyên gia bát quái ( =.= nôm na ý nói bả nhiều chuyện ý :v) như cô mà không hiểu sao?

“Thông tin mới mẽ như vậy mà bán cho báo chí, thì nhất định sẽ thu được một khoản thu nhập khá lớn đấy!

“Tôi mua thông tin mới này của cậu được không?” Đường Dĩ Phi vô lực chống đỡ, nhấc tay đầu hàng.

“Được rồi được rồi, cùng học chung một trường, tôi sẽ giữa bí mật, chẳng qua nếu như sau này cậu có thành với học trưởng, thì nhất định phải mời tôi ăn một bữa tiệc thật lớn!”

Đường Dĩ Phi suy nghĩ một hồi, có thể được sao? Nhất định phải trải qua cảm giác chia tay!

“Không thành vấn đề!”

Ngoài miệng thì đáp lại một cách phóng khoáng như trước, Đường Dĩ Phi phát huy đủ tinh thần một ngày làm hòa thượng.

Lâm Khả liếc trộm Long Thiểu Tôn một cái, tiếp tục cười cười, cúi đầu ăn mì.

“Mượn một chút, ôi chao, a~~”

“Cẩn thận.”

Lông Thiếu Tôn nhìn thấy chân của người bán hàng đang lảo đảo, những cái mâm từ Đông Tây tất cả đều bay về hướng người của Đường Dĩ Phi, bất chấp tất cả trong nháy mắt, cả người nhào qua!

Mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, Đường Dĩ Phi còn chưa kịp phản ứng, bản thân đã đuộc vây bởi một cái ôm ấm áp, mùi hương chanh quen thuộc và dễ ngửi.

Trong hỗn độn, cô nghe được một tiếng kêu rên trầm thấp.

Nước canh nóng bỏng không thưa một giọt nào mà tất cả đều đỗ vào phía sau lưng của Long Thiểu Tôn! (TT_TT Tội anh quá)

Mà dĩ nhiên chuyện ngoài ý muốn này không ảnh hưởng đến cô chút nào.

“A! Người đi đường nào vậy?”

“Học trưởng! Anh không sao chứ?”

Đường Dĩ Phi đã bị chuyện bất ngờ này dọa sợ, trong mắt chứa đầy nước mắt, hai cánh tay nhỏ bất an soa trên người Long Thiếu Tôn.

“Tôi không sao, em có sao không?”

Giọng của Long Thiếu Tôn cũng bị biến đổi, chẳng qua vẫn thủy chung mang một nụ cười ôn nhu trên mặt, tất cả mọi người đều bị một màn trở tay không kịp này dọa sợ, chờ sau cái đụng kia hơn nửa phút thì người phục vụ viên kia mới phản ứng được.

“Xin lỗi xin lỗi!”

Long Thiểu Tôn khoát tay, ánh mắt tinh nhuệ lạnh như băng khẽ đảo qua hai cô gái đang ngồi ở bên trái và bên phải, sau đó bất động như thánh sắt mà thu tầm mắt lại, cúi đầu lần xác nhận lại lần thứ hai rằng Đường Dĩ Phi không có bị phỏng.

Ông chủ của quán mì nhỏ nghe được ồn ào lấp tức vội vàng chạy tới, nhìn Long Thiếu Tôn chật vật đến không thể chịu nổi, sững sờ đến nổi một câu cũng không nói được.

Nước vừa mới nấu xong, tất cả canh đều đỗ trên người anh, khẳng định là sẽ bị phỏng ở sau lưng!

“Còn ngây ngốc ở đó làm cái gì? Nhanh đưa tới bệnh viện!” Lâm Khả hoàn hồn hét lớn một tiếng với ông chủ quán, người sau mới chợt hiểu ra, vội vội vàng vàng chạy đi gọi người.

Đường Dĩ Phi chăm chú lôi kéo tay anh, nước mắt không thể không chế được mà tuôn ra ở viền mắt, cô cắn chặt môi dưới, nỗ lực đè nén xuống nghẹn ngào ở cỗ họng.

Anh đã nhanh chóng cởi bỏ áo khoác đồng phục, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chẳng qua áo sơ mi trắng vì bị dính nước canh mà đã bị bẩn ở phía sau.

Anh cao cao tại thượng như vậy, là nhân vật không dính một hạt bụi, lại vì cô mà trở thành nhân vật hết sức chật vật.

Nếu một màn của hôm nay mà bị truyền ra, chỉ sợ là hình tượng thiếu gia tốt đẹp của anh sẽ bị phá hủy!

Chỉ trong chốc lát sau xe cứu thương lập tức đến, Long Thiếu Tôn cùng Đường Dĩ Phi và Lâm Khả đứng dậy, vì hi vọng mãnh liệt của ông chủ, rốt cuộc cũng đưa anh đến bệnh viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play