Editor: Hồng Trúc

Quản lí đúng là nổi tiếng với danh hiệu nữ hoàng băng giá của Vân Thiên, mặc dù có rất nhiều người hâm mộ, nhưng chưa từng có người nào can đảm chủ động ra trận.

Đường Dĩ Phi sững sờ, hoa hồng đỏ?

Là ai đã gửi?

Không phải là tên khốn Mạc Duẫn Sâm đó chứ?

Đường Dĩ Phi nghĩ vậy liền cảm thấy phiền muộn, bỗng nhiên lại đưa đến công ty, vì vậy cô cũng không thèm nhìn bó hoa, lạnh lùng nói: "Để ở bàn làm việc của mỗi người hai bông."

"Dạ?" Tiểu Cao bị dọa đến giật mình, bó hoa này cô còn chưa xem như thế nào đã đưa cho bọn họ?

"Ra ngoài đi!" Giọng nói của Đường Dĩ Phi nhàn nhạt, không hề nhút nhít.

Không còn cách nào khác, Tiểu Cao đành phải đi ra ngoài, nghe theo lời quản lí phát cho mỗi người hai bông.

"Trời ạ, có đúng 99 bông! Không biết là vị soái ca đó tuyệt vời đến như thế nào mới chu đáo đến vậy!"

Tiểu Cao vừa phát vừa đếm, khi đến bông hoa cuối cùng mới phát hiện đúng là 99 bông, hơn nữa, phía dưới cùng còn có một lá thư nhỏ.

Người tặng hoa này cũng thật là kỳ quái, thư không để ở trên, ngược lại đặt dưới cùng.

Tiểu Cao cầm bức thư một lần nữa chạy vào phòng làm việc của quản lí.

"Lại có chuyện gì nữa?" Đường Dĩ Phi có hơi mất kiên nhẫn, khi xem bản thiết kế ghét nhất là bị người khác quấy rầy, ngày hôm nay không biết đây đã là lần thứ mấy.

Tiểu Cao bị ánh mắt của cô làm cho sợ hãi, vội vã đưa bức thư trong tay ra, nơm nớp lo sợ nói: "Đây là bức thư đặt ở dưới bó hoa."

Đường Dĩ Phi cầm lấy, hơi ngạc nhiên, ai lại bỏ thư ở dưới, đến khi mở ra nhìn dòng chữ quen thuộc kia liền kinh ngạc nói không nên lời. --

-- Học muội, thích không?

Học muội, thích không?

Trước đây, anh cũng đã từng hỏi cô như vậy, suy nghĩ của Đường Dĩ Phi có hơi trống rỗng.

Khi anh trang trí nhà trọ Ngữ Cảnh theo cách cô thích, khi anh tặng cô bức tranh thêu Tô Châu cùng với lời thề bất ngờ, khi thấy hoa hồng đỏ cắm trong bình thủy tinh, khi thấy cả một vùng trời hoa bỉ ngạn anh cũng vẫn hỏi cô một câu như vậy: Học muội, thích không?

Thật đúng là nực cười!

Hiện tại, anh ta dựa vào cái gì mà làm như vậy?!

Đường Dĩ Phi cười ngang bướng, tiện tay xé nát bức thư thành từng mảnh, hung hăng vứt vào thùng rác.

Tiểu Cao bị hành động này của cô làm cho sợ hãi đến mức thất thần tại chỗ, không biết phải làm sao.

Rốt cuộc là người nào đã tặng hoa khiến quản lí giận tím mặt đến như vậy?!

"Đi ra ngoài!" Đường Dĩ Phi cau mày lại, xưa nay cô là người công tư rõ ràng, nhưng hôm nay cô không thể nào kiềm chế được bực tức trong lòng, lập tức trở nên lạnh lùng.

Tiểu Cao hoảng sợ, không dám nhiều lời, nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

Cũng không còn tâm trạng để làm việc, đầu cô bây giờ toàn là hình ảnh buổi tối ôm trước anh đè cô ở nhà vệ sinh.

Anh muốn cô làm bạn gái của anh?

Điều này sao có thể?!

Anh nói sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện đồng ý?

Anh cho mình là ai?!

Đường Dĩ Phi bực mình không chịu được, hất hết tài liệu xuống sàn, tách trà cũng rơi theo, loảng xoảng, tiếng vỡ vụn vang lên.

Cách, tiếng mở cửa cũng cùng lúc xuất hiện, Tiểu Cao đứng ngoài cửa sắc mặt trắng bệch.

"Quản lí, chị định đi đâu?" Ánh mắt thoáng nhìn qua căn phòng đầy bừa bộn, lần này Tiểu Cao lại càng không dám thở mạnh.

"Kêu người qua đây dọn dẹp, chị đi qua phòng tài liệu một lát."

Cô cần phải bình tĩnh lại, nói xong cũng không quay đầu lại mà đi thẳng đến phòng tài liệu, chỉ là đi tới chỗ rẽ lại nhanh chóng quẹo vào khu cầu thang khẩn cấp, đi vào thang máy lên tầng trên.

Cô nắm chặt mảnh giấy vụn trong lòng bàn tay, Đường Dĩ Phi nhếch miệng, cô muốn lên chất vấn anh ta!

~Hết chương 144~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play