Đường Dĩ Phi bất ngờ mở to hai mắt, đây đã là lần thứ hai cô bị anh cưỡng hôn!
Nụ hôn của anh vẫn bá đạo như cũ, tràn đầy sự xâm chiếm, cô cố gắng giãy dụa, nhưng lại phát hiện càng phản kháng, anh lại hôn càng hung hăng!
Nụ hôn thô bạo từ từ trở nên dịu dàng, lý trí cũng từ từ trở lại, trong lòng ngẩn ra, anh vậy mà lại không khống chế được bản thân mình?
Nếu đổi lại là trước đây, Long Thiếu Tôn nhất định sẽ xin lỗi rồi buông cô ra, chẳng qua là bây giờ, anh tuyệt đối sẽ không làm vậy!
Bởi vì... Thật sự nếu anh không làm gì hết, cô sẽ bị người khác cướp mất!
"Anh thật là..." Cô dồn sức đẩy anh ra, hít một hơi dài, vừa định chạy đi, không ngờ anh lại nhanh hơn tiến lên một bước, lần này cả người cô đều bị anh giam giữ cạnh bồn rửa tay!
Tư thế như vậy khiến người khác suy nghĩ lung tung!
Long Thiếu Tôn nhìn vẻ mặt hoảng sợ muốn bỏ chạy của cô, trong lòng liền xuất hiện chút tức giận, lực hôn từ nhẹ nhàng thương tiếc dần trở nên nóng nảy!
Anh muốn đoạt lại tất cả những điều tốt đẹp nhất của cô!
Ti__
Đầu lưỡi đau rát, người đàn ông mở to hai mắt.
Cô vậy mà lại cắn anh?
Long Thiếu Tôn không vì một hành động nhỏ này mà buông cô ra, ngược lại càng ôm cô chặt hơn, bàn tay dùng sức bóp chặt eo nhỏ đang kháng cự của cô, Đường Dĩ Phi bị đau nheo mắt lại.
Đáng chết! Tại sao anh lại trở nên như vậy?!
Trước kia anh không bao giờ ép buộc cô như vậy!
Nụ hôn này quả thật dài như một thế kỉ, nói chung chỉ đến khi Đường Dĩ Phi sắp hít thở không thông, lúc này người đàn ông mới buông cô ra, chỉ là tư thế vẫn không thay đổi.
Chóp mũi của anh gần như là chạm vào chóp mũi của cô!
"Làm bạn gái anh!"
Đường Dĩ Phi không ngờ anh lại nói một câu như vậy, ngay cả chính Long Thiếu Tôn cũng không nghĩ đến, đó là do trong tiềm thức đã sớm nhận định, anh căn bản là không có thời gian suy nghĩ nhiều liền nói ra.
Tối hôm qua, anh thật sự rất nhớ cô!
"Không thể!" Đường Dĩ Phi nhanh chóng từ chối, vẻ mặt đầy dứt khoát.
Sắc mặt Long Thiếu Tôn liền trầm xuống, bước chân về phía trước, đứng gần cô thêm một chút, anh gần như muốn nhét cô vào trong thân thể mình, như vậy cô có muốn cũng trốn không thoát!
"Vì sao từ chối anh?" Giọng nói của anh đầy lạnh lẽo, trợn mắt trừng trừng.
Đường Dĩ Phi cười lạnh, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào ngực của anh, gằn từng chữ: "Long tiên sinh, dựa vào cái gì mà tôi phải chấp nhận anh?"
Trước đây nhẫn tâm đẩy tôi xuống vách núi, bây giờ muốn tạ lỗi sao?
Ah, ngại quá, muộn rồi!
Long Thiếu Tôn có chút khó tin, cô gái lạnh lùng dứt khoát này là người anh biết hay sao?
Tại sao trong mắt cô lại tràn đầy hận thù như vậy?
"Anh sẽ khiến em cam tâm tình nguyện theo anh." Người đàn ông trầm mặc trong giây lát, bỗng nhiên chắc chắn nói.
Đường Dĩ Phi lạnh lùng liếc anh một cái, thừa lúc anh không chú ý liền kéo cánh tay anh xuống chạy ra ngoài.
Lần thứ hai trở lại hội trường, màn đấu giá cũng đến lúc cao trào, Mạc Duẫn Sâm nhìn sắc mặt có hơi tái nhợt của cô liền hỏi: "Sao lại đi lâu như vậy? Cái kia tới trong người rất khó chịu sao?"
Đường Dĩ Phi không ngờ anh lại nói trắng ra như vậy, mặt đỏ lên, xấu hổ gật đầu.
Cảnh tượng này đều bị Long Thiếu Tôn từ trong nhà vệ sinh đi ra thu hết vào mắt, đôi mắt chim ưng sắt bén lại hiện lên vẻ thâm trầm, tiếp tục xoải bước về chỗ ngồi của mình.
"Bây giờ giá đã lên đến 30 tỷ..."
"35 tỷ!" Mạc Duẫn Sâm nãy giờ vẫn trầm mặt cuối cùng cũng giơ tấm bảng trong tay.
"Trời ạ! 35 tỷ!"
~Hết chương 139~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT