Editor: Hồng Trúc

Người đàn ông lấy chìa khóa, mở cửa ra, một đống bụi xộc vào mũi, khiến anh nhíu mày lại theo bản năng.

"Boss, hay là ngày mai cho người tới dọn dẹp nơi này nữa đi!"

La Sâm có hơi đau lòng, tiến lên định ngăn cản anh, không ngờ lại bị ánh mắt lạnh lùng của anh ngăn lại, cả người cứng đờ, nhất thời đứng im tại chỗ không dám lại gần.

Anh chính là muốn tới đây!

Nhớ lại, đáy lòng Long Thiếu Tôn lại có hơi bướng bỉnh, bỗng nhiên bước chân vào nhà trọ, mùi bụi xen lẫn mùi vị quen thuộc xộc vào mũi, lại khiến cho lồng ngực anh đau đớn.

Người đàn ông nheo mắt lại, giơ tay xoa xoa mi tâm, muốn cho mình tỉnh táo một chút, vì thế liền lên cầu thang vào phòng ngủ.

Anh biết, phía trên là phòng của cô.

Gần như là mở cửa phòng cô theo thói quen, trong nháy mắt ngọn đèn ngoài cửa sổ chiếu vào, anh như thấy cô đang ngồi trên bàn sách chăm chú vẽ bản thiết kế!

Huyệt thái dương có hơi đau đớn, anh chậm rãi đi lại bàn sách, ngón tay chạm vào mặt bàn lạnh buốt, nhìn lên tường liền thấy bức tranh thêu to lớn.

Trong nháy mắt trái tim băng lạnh của Long Thiếu Tôn như tìm được phương hướng, anh quật cường nhếch môi, đi lại cái bàn kế bên mở ngăn kéo lấy ra một tấm ảnh mà năm đó chụp tại quán Hải Dương.

Đó là một bức ảnh chụp trong tít tắt, vẫn còn nằm trong điện thoại của Long Thiếu Tôn, sau này anh nhờ người đi rửa ảnh, đặc biệt đóng khung lại, đặt ở phòng này...

"Boss, bên Mỹ gọi tới."

Lúc này, La Sâm không định quấy rầy Long Thiếu Tôn, chẳng qua là nghe bên kia nói hình như có việc gấp, đành phải làm liều đi vào.

"...Ừ." Long Thiếu Tôn khẽ đáp lại, dường như bây giờ đã tỉnh táo trở lại, cuối cùng nhìn qua trang trí trong phòng, xoay người khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước.

Nghe điện thoại xong, Long Thiếu Tôn im lặng, La Sâm đi tới: "Boss, lão thái gia bên kia có chuyện gì sao?"

Long Thiếu Tôn yên lặng, đáy mắt hiện lên vẻ nham hiểm, chẳng qua là chớp mắt một cái: "Chuẩn bị đi ngày mai chúng ta sẽ tham gia dạ hội từ thiện Forbes."

"Được." La Sâm nhanh chóng đáp ứng, chỉ là trong lòng không khỏi tò mò.

Tham gia dạ hội từ thiện Forbes, sáng sớm nay anh cũng đã nói qua với Boss, chẳng qua là lúc ấy anh nói tạm thời Vân Thiên không cần phải tham gia dạ hội từ thiện để xây dựng hình ảnh, vậy tại sao bây giờ lại kêu anh chuẩn bị?

Chẳng lẽ là lão thái gia bên kia có hành động gì?

...

Hôm sau, sáng sớm Mạc Duẫn Sâm liền kêu người đem lễ phục đến.

Đó là một chiếc váy màu trắng tinh khiết, trên ngực áo có đính một bông hoa oải hương, hai bên váy được may theo hình lá sen, nhìn qua rất khiêm tốn nhưng lại không kém phần quyến rũ.

Không thiết kế hở hang, cũng không lập dị, chỉ cần là một bộ váy trắng dài đến mắc cá, là Đường Dĩ Phi thịc vô cùng.

Chỉ có Mạc Duẫn Sâm là biết, cô thực sự thích cái gì.

Khiêm tốn, bình tĩnh, yên bình, hạnh phúc.

"Tam tiểu thư, cô thật là đẹp!"

Từ lúc 4 giờ chiều khi cô thay quần áo đến giờ, người làm liên tục khen cô không ngừng.

Dưới ánh mặt trời, làn da trắng nõn của cô gái trở nên đẹp mắt vô cùng, những người hầu gần như là phải nheo mắt lại, mới có thể thấy rõ hình dáng của cô.

"Con gái của tôi đương nhiên là đẹp."

Lúc này, bỗng nhiên Đường Kim Hải đột ngột đẩy cửa đi vào, mẹ Đường cũng đi theo sau, cầm theo một chiếc hộp nhung xanh trên tay.

"Ba, mẹ, sao hai người lại vào đây?"

"Mẹ con muốn đưa con vài món đồ trang sức, thừa dịp lúc này con còn đang ở nhà liền lôi ba vào theo."

~Hết chương 134~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play