Editor: Hồng Trúc

Trước đây khi mình còn ở cô nhi viện cho dù là bị bệnh cũng không được đến bệnh viện lớn, bây giờ trở về nhà, thế nhưng thân phận của cô cũng không cho phép cô tùy tiện đến bệnh viện.

Thật đúng là buồn cười!

Đường Dĩ Phi ngồi ở phòng chờ khám bệnh, người giúp việc ngồi bên cạnh cô, những người khác ở phòng chờ khám bệnh thỉnh thoảng cũng nhìn sang bên này với ánh mắt đầy kinh ngạc, dù sao, dáng dấp của cô gái này cũng chói mắt quá mức.

"Cô ở chỗ này xếp hàng đợi, tôi đi toilet một chút."

Một lát sau, Đường Dĩ Phi tùy tiện tìm một cái cớ, chuẩn bị trốn ra.

"Không được, tôi đi cùng cô."

Người giúp việc cũng xảo quyệt không kém, nghe cô nói như vậy đã biết được ý định của cô.

"Tôi sẽ lập tức trở lại, cô phải đứng chỗ này xếp hàng, nếu không lại bị người khác chen vào dẫn số."

Đường Dĩ Phi nghiêm giọng nói, người giúp việc bị ánh mắt chân thành của cô lừa dối làm cho sửng sốt, vì vậy ngây ngốc gật đầu.

Cô ấy cũng không suy nghĩ một chút, mình cũng đã nói là đã hẹn trước với bác sĩ Âu Dương, sao có thể ở phòng chờ khám bệnh này xếp hàng lấy số?

Đường Dĩ Phi cong khóe môi nở nụ cười xấu xa, tiện tay cầm túi của mình rồi đi ra ngoài.

Chỉ tiếc, trời không chiều lòng người, vốn định là mình sẽ trốn ra Long Đàm, nhưng không ngờ chỉ mới ra tới cổng chính của bệnh viện lại rơi vào hang hổ!

"A! Muse ở đây! Nhanh lên, nhanh lên!"

Đường Dĩ Phi còn chưa đứng vững, đã bị một người đàn ông vọt tới đụng trúng bả vai, cánh tay đang bị thương liền đau nhói lên.

Người đàn ông đội nón lưỡi trai, ngay cả cái nón áo khoác cũng che gần hết khuôn mặt hắn, chẳng qua là Đường Dĩ Phi ngẩng đầu trong chớp mắt, thấy rõ ràng khuôn mặt làm điên đảo biết bao nhiêu người của Muse.

"Không ngờ lại là anh!" Đường Dĩ Phi cả kinh, người đàn ông cũng vô cùng kinh ngạc, chẳng qua là lúc này làm gì có thời gian để nói những lời vô ích?

Nhanh chóng nắm tay cô, nhấc chân bỏ chạy!

"Này! Anh lôi tôi đi làm cái gì? Buông ra!"

Đường Dĩ Phi bị anh ta lôi liều mạng chạy về phía trước, đằng sau một đám người hâm mộ không biết tuôn ra từ khi nào, tay cầm máy chụp hình giơ lên cao, điên cuồng đuổi theo.

Đường Dĩ Phi mang giày cao gót, căn bản là không chạy nhanh được, lại bị Muse xách tay chạy ở lối đi bộ, bên tai toàn nghe tiếng gió gào thét, ánh mắt trời chói chang chiếu vào làn da nhợt nhạt của cô.

"Anh đừng chạy nữa, muốn chạy thì buông tay tôi ra!" Đường Dĩ Phi giùng giằng, mà tay của người đó càng lúc càng nắm chặt, nhất định không chịu buông tha cho cô.

Thật là tổn thọ 8 năm!

Đường Dĩ Phi thầm than trong lòng, hai chân khập khiễng theo sát, lâu lâu quay đầu lại xem đám người hâm mộ điên cuồng kia.

"Haizz, làm minh tinh thật sự rất vất vả!" Cô chợt nói lớn tiếng vào tai anh ta.

Muse kinh ngạc, bất quá cũng chỉ nhíu mày, lật đật lôi cô chạy vào một hẻm nhỏ, cũng nhanh chóng kéo cô lên chiếc xe thể thao.

"Này! Anh có thể buông tay rồi chứ?"

Người đàn ông một tay bóp chặt cổ tay cô, một tay chuyển tay lái, chiếc xe liền như mũi tên rời cung vèo một phát liền nhanh chóng rời đi.

Nhìn đám người hâm mộ ngày càng xa trong kính chiếu hậu, lúc này người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm.

"Dừng xe lại!"

Đường Dĩ Phi bị anh ta lôi kéo cổ tay đến mức đau rát, tức giận kêu.

Cả người Muse chạy toàn mồ hôi, lúc này tháo chiếc nón lưỡi trai ra, đeo kính mát, cả người phát ra ánh sáng chói mắt, làn da trắng hơn phụ nữ càng thêm lôi cuốn.

Nghe được giọng của cô, lúc này Muse mới miễn cưỡng nâng mí mắt lên quan sát cô gái trước mặt.

Không ngờ là cô!

Không nghĩ tới mình lại tình cờ gặp được người quen quan trọng!

~Hết chương 120~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play