Editor: Hồng Trúc - Diễn đàn

Thậm chí cô còn đứng gần mép sân thượng hơn ông ta!

Đường Dĩ Phi nhìn xuống dưới chân tòa nhà này, trong lòng hơi sợ hãi, điều này làm cô nhớ đến cái đêm trên đỉnh núi Victoria năm năm trước.

"Cô muốn làm gì?" Hoàng Thủ Nghị kinh ngạc đến ngây người, nhìn cô với vẻ mặt đề phòng.

"Hoàng tiên sinh có cảm thấy cuộc sống này quá mệt mỏi không?" Cô thử thăm dò, nhấc chân phải lên một bước, mọi người ai cũng sợ che mắt không dám nhìn!

Hoàng Thủ Nghị gật đầu kinh ngạc, đúng vậy, cuộc sống này thật sự là quá mệt mỏi, sự nghiệp mà mình liều mạng bảo vệ đã mất, không còn nữa.

Tất cả mọi chuyện đều phải trách người kia!

"Cô bớt nói nhảm với tôi đi! Tôi muốn gặp Long Thiếu Tôn! Cô là cái quái gì?!"

Đường Dĩ Phi nghe anh ta nói như vậy cũng không tức giận, khóe miệng nâng lên một nét cười giễu: "Thật ra thì tôi cũng cảm thấy cuộc sống này quá mệt mỏi!"

Hoàng Thủ Nghị cả kinh, không tin được nhìn cô.

Chung quy thì nhìn thân thể gầy yếu như vậy giống như cô đã từng trải qua những chuyện khó có thể tưởng tượng được, cho nên cô mới bình tĩnh đối mặt với chuyện này.

"Vì sao cô lại nói như vậy?" Hoàng Thủ Nghị vô cùng ngạc nhiên, thậm chí mọi người còn bối rối hơn.

Tuổi còn trẻ mà đã leo lên được chức quản lý, hưởng thụ cuộc sống mà người khác không có, cô còn có cái gì mà mệt mỏi?

Cô lại còn là thiên kim tiểu thư của Đường thị!

Ngoài ra còn có quan hệ mờ ám với cậu chủ của tập đoàn Bách Thịnh!

Đường Dĩ Phi cười khẽ, rút chân đang lơ lửng trên không trung xuống, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ông có biết nếu ông nhảy xuống báo chí sẽ viết gì về ông không?"

Thấy vẻ mặt ông ta không hiểu, Đường Dĩ Phi giơ tay lên lau nước mưa trên mặt, tiếp tục nói: "Ông chủ công ty Hoa Vũ không chấp nhận việc công ty mình phá sản nên bị trầm cảm, lên sân thượng của tập đoàn Vân Thiên nhảy lầu, gây phiền toái cho xã hội."

"Chuyện này sẽ được xét xử là vụ án tự sát, cùng lắm thì Vân Thiên bồi thường ít tiền, mà ông," bỗng nhiên cô dừng lại, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, "mạng thì mất, nhưng lại không có được gì, điều này có đáng giá không?"

Nhìn cô rõ ràng là còn rất trẻ tuổi, Hoàng Thủ Nghị cả kinh nói không ra lời!

Cô nói không sai, bộ phận PR của tập đoàn Vân Thiên có thể nói là thét tiếng khắp thành phố, đen cũng có thể nói thành trắng, như vậy cái chết của anh sẽ không có ý nghĩa nào.

"Nhưng tôi không cam lòng! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Long Thiếu Tôn cậu ta muốn thu mua Hoa Vũ, không chiếm được liền giở thủ đoạn phía sau?!" Vẻ mặt Hoàng Thủ Nghị bi thương, hai tay nắm chặt lan can.

Có thể nói, những lời nói của cô gái này đã xác định rõ ý định ban đầu của mình, hôm nay nhất định phải nghe được một lời giải thích từ Long Thiếu Tôn!

"Hoàng tiên sinh!" Bỗng nhiên, Đường Dĩ Phi hạ giọng, vừa đúng lúc mưa lớn hơn, những người khác đều đứng khá xa, cũng không nghe được cô nói gì, "Cẩn thận khi nói chuyện, để người khác nghe thấy, không chừng bị mang tiếng xấu!"

"Cô..."

Tay chân Hoàng Thủ Nghị nhất thời luống cuống, ông lại bị cô nói một câu không thể nào phản bác lại!

"Hoàng tiên sinh không ngại giữ lại cái mạng này một lần nữa để chấn chỉnh lại công ty của mình, làm lại từ đầu, ông cũng biết, chiến lược kinh doanh của công ty Hoa Vũ đã cũ, rất nhiều chính sách đã không theo kịp thời đại, tại sao lại không mượn cớ này để đóng cửa nghiên cứu, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, sẽ cho mọi người thấy một Hoa Vũ khác?"

Cô nói một tràn đạo lí rõ ràng, thậm chí ngay cả ông hoạt động của công ty như thế nào cũng đều nắm rõ, khuôn mặt già nua của Hoàng Thủ Nghị hiện lên một chiều sâu không lường được, hai mắt nhíu lại, cũng đã nắm chắc cho mình một ý tưởng!

"Còn muốn nhảy sao?"

Sau khi nghe cô nói như vậy, Hoàng Thủ Nghị đã bình tĩnh trở lại, vốn đã không có ý định tự sát, bây giờ làm sao có thể nhảy lầu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play