Editor: Hồng Trúc

Anh im tiếng đúng lúc, đôi mắt sâu không lường được nhìn như vô hại lại giấu diếm sự cuộn trào mãnh liệt, ánh mắt sáng quắc lên nhìn chằm chằm gò má của cô, lúc này mới phát hiện sắc mặt của cô ửng hồng không bình thường.

“Cô bị bệnh?” Giọng nói của Long Thiếu Tôn bỗng trở nên khẩn trương, đôi chân thon dài vượt qua ghế ngồi, thân hình cao lớn lập tức bao cô lại.

Người đàn ông khom người xuống theo thói quen, giơ tay lên vừa muốn đặt lên cái trán của cô, đã bị cô lạnh lùng né tránh.

“Về việc Muse giao cho tôi thu xếp, nếu không còn chuyện gì nữa tôi xin đi trước.” Cô bỗng nhiên dịch người, lướt qua thân thể của anh liền muốn rời đi.

Chỉ là…

Chỗ cỗ tay căng thẳng, cả người không kịp phòng bị, bất ngờ bị anh tóm trở lại một lần nữa.

“Có bệnh thì phải trị!” Trong con mắt đen của người đàn ông nhuộm một nét không rõ tức giận. Thấy vậy, Đường Dĩ Phi muốn cười. 

“Tôi biết, cám ơn tổng giám đốc quan tâm.”

Cô nhàn nhạt liếc anh một cái, muốn rút tay của mình ra khỏi tay anh, không ngờ anh lại càng nắm chặt, Đường Dĩ Phi bị đau, nhíu mày: “Tôi còn phải làm việc, sẽ không quấy rầy ngài.”

Thấy cô chống cự chính mình, Long Thiếu Tôn trở nên tức giận, bỗng nhiên bá đạo nắm chặt tay, đưa thân thể nhỏ yếu của cô ôm vào trong lòng.

Sự việc xảy ra đột ngột khiến cô trở tay không kịp, phải mất mấy giây sau đó Đường Dĩ Phi mới dùng toàn lực giãy dụa, mà lúc này Long Thiếu Tôn nói một câu giống như tiếng sấm lại khiến cho Đường Dĩ Phi thịt nát xương tan một lần nữa.

“Học muội, đừng làm rộn.”

Giọng nói của anh cưng chiều, thậm chí mang theo một vẻ không rõ đau thương, trong nháy mắt thời gian phảng phất đều yên tĩnh, giọng nói quen thuộc như vậy, cái ôm quen thuộc như vậy lại khiến trái tim đang đóng băng của Đường Dĩ Phi xuất hiện một khe hở.

Nhưng cũng là trong nháy mắt, lập tức đầu trở nên tỉnh táo, cô cơ hồ là theo bản năng, dùng toàn bộ sức lực đẩy anh ra.

Long Thiếu Tôn không ngờ tới cô sẽ có động tác này, chưa gì là đã bị cô đẩy qua một bên, mà cô cũng thừa dịp này tông cửa ra ngoài.

Rốt cuộc cô bị làm sao vậy?

Chẳng lẽ là trách mình năm đó đi không từ biệt?

Nhưng anh cũng là có nỗi khổ bất đắc dĩ, sau này đợi thời cơ chín muồi rồi, sẽ giải thích cho cô nghe.

Long Thiếu Tôn nhìn cánh cửa lớn bị đóng sầm lại, cảm thấy giống như tấm lòng chân thành của mình bị giẫm đạp vậy, ánh mắt khó khăn lắm mới trở nên ôn hòa, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo không gì sánh được, thậm chí càng lạnh lẽo hơn trước đây.

Như vậy cũng tốt, anh cũng không cần cảm thấy mắc nợ người nào!

Đã định là Đường Dĩ Phi phải thiết kế trang sức, nên việc này cũng khiến cô trở nên bận rộn hơn.

Đầu tiên là gọi điện thoại cho Lâm Khả, để cho cô giải quyết Muse, tiếp theo liền lấy bản thiết kế mà mình đã làm mấy tháng ra chỉnh sửa lại.

“Quản lí Đường, chị uống chút trà gừng ấm áp cơ thể đi!” Tiểu Cao thấy sắc mặt của cô mới vừa rồi không tốt lắm, cố ý chạy ra bên ngoài mua một ly trà gừng.

Đường Dĩ Phi ngửi được mùi gừng và sữa, mi tâm đang nhíu chặt bỗng dưng thả lỏng ra, gật đầu, liền buông bản thảo thiết kế trong tay xuống.

“Cám ơn, đã làm phiền em rồi.”

“Có gì đâu! Quản lí Đường, chị đối với em tốt như vậy, em có thể thực tập ngay lúc gặp được người tốt như chị thật sự là may mắn ba đời!"

Xưa nay Tiểu Cao luôn rất chân thật, nghĩ cái gì thì liền nói cái đó.

“Em thật là dẻo miệng.” Đường Dĩ Phi cười, thuận tay lấy một tờ báo trên bàn, ánh mắt dừng ở đầu mục tin tức hôm nay, nhất thời khiếp sợ.

Công ty Hoa Vũ tuyên bố phá sản, tổng giám đốc Hoàng tiên sinh dắt vợ con đi nhảy lầu!

Không phải đây nằm trong dự án thu mua vào mấy ngày trước của tập đoàn Vân Thiên à?

Thế nhưng lại thất bại?

Đối phương tình nguyện tuyên bố phá sản chứ không chịu bị thu mua?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play