Edited by Bà Còm in Wattpad

Tiết Thần cũng không muốn dính vào chuyện của Tĩnh tỷ nhi cùng hai thứ muội của nàng ta, rốt cuộc vẫn là cách một tầng quan hệ -- nàng là đích nữ Tiết gia còn các nàng đều họ Ngụy -- tuy nói ở chung dưới một mái hiên nhưng nàng đâu cần phải lo lắng việc đi quản các nàng.

May mắn, hai thứ muội kia tuy rằng lẳng lơ nhưng dù gì vẫn không dám ở trước mặt gây khó khăn cho Tĩnh tỷ nhi, ở sau lưng lại càng không dám ngáng chân. Sau này Tiết Thần mới biết được, hai thứ nữ kia đích xác không quá đơn giản, phụ thân Ngụy Thanh của bọn họ trước khi chết lại muốn Tiêu thị đáp ứng cho đôi tỷ muội này một nửa gia sản của Ngụy gia, hơn nữa di nguyện này sau khi được tộc lão làm chứng thì hắn mới yên tâm nhắm mắt xuôi tay.

Mà Tiêu thị sở dĩ đáp ứng Ngụy Thanh cũng vì có điều kiện, bà trực tiếp nói rõ mình sẽ không thủ tiết cho Ngụy Thanh, sau khi hiếu kỳ chấm dứt bà nhất định sẽ còn tái giá. Vì thế tộc nhân Ngụy gia liền quyết tâm muốn giành lại một nửa tài sản từ tay Tiêu thị, còn đưa ra lời đề nghị nếu Tiêu thị nguyện ý vì Ngụy Thanh thủ tiết mười năm, bọn họ liền suy xét không nhúng tay vào chuyện này. Thực hiển nhiên, Tiêu thị cự tuyệt.

Theo như Tiết Thần thấy, Tiêu thị làm như vậy cũng không quá phận, thậm chí quyết định cự tuyệt là rất chính xác! Xét theo thân phận của Tiêu thị lúc đó, Ngụy Thanh tuy chưa đến nỗi "diệt thê" nhưng "sủng thiếp" lại là thật sự, đến hơi thở cuối cùng cũng phải dàn xếp thật tốt cho đôi nữ nhi của ái thiếp, sợ Tiêu thị khắt khe với bọn họ. Tiết Thần cảm thấy nếu nàng là Tiêu thị thì đáy lòng sẽ có bao nhiêu uất ức, tuyệt đối sẽ không đem cảm tình đặt trên người loại nam nhân này, dựa vào gì phải thủ tiết cho một nam nhân như vậy? Đừng nói bản thân Tiêu thị là Huyện chủ có địa vị cao hơn hắn, cho dù chỉ là nữ nhân bình thường cũng sẽ không thiệt tình thực lòng muốn vì một trượng phu như vậy thủ tiết mười năm.

*Đăng tại Wattpad*

Tiết Tú và Hàn Ngọc tới chơi với Tiết Thần, mọi người ra ngoài vườn của Quan Ngư đình ngắm hoa. Tiết Thần và Ngụy Chỉ Tĩnh ngồi trong đình đọc sách, ngẫu nhiên Ngụy Chỉ Tĩnh sẽ tới nhờ Tiết Thần giải nghĩa một vài câu thơ, hoàn toàn xem Tiết Thần như tỷ tỷ trong nhà mà thân cận. Nhớ tới ngày ấy ở Quan Ngư đình Tiết Thần kêu thị vệ tới giải vây cho nàng ta, Ngụy Chỉ Tĩnh liền cực kỳ sùng bái Tiết Thần.

Tiết Tú chơi một lát rồi quay về đình, Hàn Ngọc cùng Ngụy Chỉ Lan và Ngụy Chỉ Cầm vẫn còn ở trong vườn đuổi bướm, tiếng cười rộn rã không ngừng.

Tiết Thần thấy Tiết Tú không có vẻ hứng thú liền buông sách trong tay xuống, đích thân rót một chén trà mơ đưa đến trước mặt Tiết Tú. Tiết Tú nói lời cảm tạ rồi uống một ngụm, sau đó liền sâu kín thở dài, Tiết Thần thấy thế hỏi: “Tỷ làm sao vậy? Thở ngắn than dài.”

Tiết Tú nhìn thoáng qua Ngụy Chỉ Tĩnh, hiển nhiên là có chuyện muốn nói nhưng lại ngại có nàng ta ở đây nên khó mở miệng. Ngụy Chỉ Tĩnh tâm tư mẫn cảm, lập tức đứng lên nói với Tiết Thần: “Hai vị tỷ tỷ cứ tâm sự, muội đi chơi với nhóm Lan tỷ nhi.”

Tiết Thần gật đầu, Ngụy Chỉ Tĩnh liền rời khỏi đình. Tiết Tú cảm thấy có chút ngượng ngùng nên chữa thẹn: “Ai nha, muội ấy đâu cần phải vậy, cũng quá cẩn thận rồi.”

Tiết Thần kéo người Tiết Tú qua nói: “Muội ấy ở đây thì tỷ không tiện nói chuyện, giữ lại trong lòng chẳng phải sẽ rất ấm ức? Muội ấy tính tình ôn hòa, không có việc gì đâu.”

Tiết Tú cũng không phải thật sự oán trách Tĩnh tỷ nhi, chỉ là trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, không biết bắt đầu từ đâu mà nói. Tiết Thần cũng không thúc giục, chỉ ngồi một bên lẳng lặng chờ. Một lúc sau Tiết Tú do dự xong, rốt cuộc hít sâu một hơi, quyết định thổ lộ với Tiết Thần: “Nguyên công tử... tựa hồ phải đính hôn.”

Thanh âm Tiết Tú cực thấp nhưng Tiết Thần vẫn nghe rõ ràng, Nguyên Khanh muốn đính hôn? Trách không được Tú tỷ nhi có dáng vẻ này! Tiết Thần tức khắc minh bạch tâm tư của Tiết Tú.

“Huynh ấy muốn đính hôn? Với ai?”

Tiết Thần nỗ lực nhớ lại đời trước, Thám Hoa lang Nguyên công tử của Thượng thư lệnh gia rõ ràng là cưới Tiết Tú mà, tại sao một đời này còn có thêm khúc nhạc đệm? Nếu thật sự không phải là nhạc đệm thì Tiết Tú phải làm gì bây giờ?

Tiết Tú cúi đầu cắn môi, sau đó mới phun ra mấy chữ: “Đích nữ Liễu Mân Tuyên của Quốc tử Tiến sĩ Liễu đại nhân."

“Đích nữ của Quốc tử Tiến sĩ gia?” Tiết Thần có chút khó tin -- Quốc tử Tiến sĩ bất quá chỉ là quan ngũ phẩm, Nguyên gia vì sao lại chịu cưới thấp như vậy? Nếu nữ nhi nhà quan ngũ phẩm mà Nguyên gia cũng chịu cưới về, phụ thân của Tiết Tú còn là tứ phẩm Bí thư Thiếu giám nữa kìa, vậy càng thêm không có vấn đề mới đúng chứ.

Tiết Thần nghi hoặc hỏi: “Tỷ làm sao biết được? Nguyên công tử cùng Liễu tiểu thư là lén lút thích nhau sao?”

Tiết Tú mặt hơi phiếm hồng, cúi đầu, thất vọng bất lực nói: “Chuyện này ta đâu thể nào biết, bọn họ...”

Tiết Thần là người ngoài cuộc nên tỉnh táo hơn, thấy Nguyên Khanh cũng không phải hạng người tuỳ tiện lỗ mãng, nếu Liễu tiểu thư không phải bắt được tâm của hắn, vậy tất nhiên là phải có nguyên nhân gì khác. Nhưng nguyên nhân này rốt cuộc là gì thì không ai biết.

Tiết Thần cũng không thể khổ sở thay Tiết Tú. Nhìn bộ dạng suy sụp tinh thần của nàng ta, Tiết Thần lại không biết cách nào an ủi, đâu thể nói, tương lai Nguyên Khanh nhất định sẽ cưới Tú tỷ nhi, cứ an tâm đừng lo lắng. Mà mấu chốt là, một đời này đã xảy ra quá nhiều biến hóa, ngay cả Tiết Thần cũng không thể nào dám xác định sự tình còn sẽ tiến triển giống đời trước hay không.

Hàn Ngọc cùng Lan tỷ nhi xinh đẹp động lòng người như hai con bướm nhỏ nhào vào đình. Lan tỷ nhi đi đến bên cạnh ôm lấy cánh tay Tiết Thần nũng nịu: “Trưởng tỷ, Ngọc tỷ nhi nói trong kinh có một tòa Phù dung viên, bên trong so với trong phủ chúng ta còn xinh đẹp hơn, tỷ dẫn bọn muội đi xem được không?”

Tiết Thần nhìn thoáng qua Hàn Ngọc, thấy nàng ta đang le lưỡi cười trộm, liền biết chủ ý này dĩ nhiên là của nàng ta. Sau đó lại thấy hai tỷ muội còn lại cũng trở về đình -- Cầm tỷ nhi với gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, kiều mị diễm lệ nói không nên lời, còn tuổi nhỏ mà dường như rất biết cách phô bày mỹ thái của mình; Tĩnh tỷ nhi thì an tĩnh đi sau lưng nàng ta, vào đình liền ngồi ở chỗ xa nhất bên cạnh lan can, như muốn tỏ ý "ta đây không quấy rầy các ngươi nói chuyện".

Tiết Thần âm thầm lắc đầu, thấy Cầm tỷ nhi cũng tiến đến làm nũng: “Trưởng tỷ, hãy dẫn bọn muội đi mở rộng tầm mắt nha. Ngọc tỷ nhi đem nơi đó miêu tả giống như chỉ có ở trên thiên đình, nói rằng bọn muội nên tới đó trải nghiệm một chút.”

Hàn Ngọc đứng bên cạnh gật đầu, bộ dáng "e sợ thiên hạ không loạn" chêm vào: “Đúng vậy đúng vậy, Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi cũng chưa đến Phù dung viên, từ trước đến giờ các nàng vẫn luôn ở Uyển Bình. Vườn hoa của Uyển Bình làm sao có thể so sánh với kinh thành, muội nói vậy nhưng các nàng lại không tin. Dù sao hôm nay cũng đúng dịp Phù dung viên mở cửa, chúng ta cùng đi dạo cũng tốt.”

Tiết Thần nghĩ nghĩ, hiện giờ mấy tỷ muội Ngụy gia đều tới Tiết gia, nàng là Tiết gia Đích trưởng nữ, nếu bọn họ muốn ra ngoài chơi thì phải xin phép nàng hoặc Tiêu thị. Tiết Thần hơi mỉm cười, quay ra sau hỏi Tĩnh tỷ nhi: “Tĩnh tỷ nhi, muội nói xem nên làm thế nào? Hai vị muội muội muốn ra ngoài xem hoa kìa.”

Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi cùng hướng ánh mắt về phía Tĩnh tỷ nhi. Tĩnh tỷ nhi cúi xuống hơi gật nhẹ đầu: “Muội không có ý kiến, bất quá vẫn phải nói với Thái thái một chút cho thỏa đáng.”

Tiết Thần đứng lên trả lời: “Dĩ nhiên là phải xin phép Thái thái! Nhiệm vụ này liền giao cho muội, chúng ta có thể ra ngoài chơi hay không hoàn toàn dựa vào muội.”

Đây là Tiết Thần cố ý nâng cao Tĩnh tỷ nhi, thuận tiện cảnh cáo Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi một chút -- nhà này tuy là họ Tiết, nhưng đương gia chủ mẫu Tiêu thị là thân mẫu của Tĩnh tỷ nhi.

Tĩnh tỷ nhi cũng biết Tiết Thần có chút phê phán nàng không được cứng rắn. Nhưng từ nhỏ đến lớn phụ thân sủng ái nhất đều là hai thứ muội, vì thế ngay từ nhỏ nàng không hề có uy trước mặt hai muội muội này, cho nên hiện tại kêu nàng lập tức thay đổi tựa hồ có chút khó khăn. Tĩnh tỷ nhi căng da đầu đứng lên, gật đầu nhận lời: “Được, để muội đi xin phép. Các tỷ muội chờ một chút.”

Nói xong liền cúi đầu ra khỏi đình. Cũng không biết Tĩnh tỷ nhi có hiểu dụng tâm của mình khi muốn nàng ta đi tìm Tiêu thị, thật ra nếu Tiết Thần muốn dẫn bọn muội muội đến Phù dung viên chơi đùa, không thông qua Tiêu thị cũng không phải không thể đi, Tiết Thần chỉ muốn cho Tĩnh tỷ nhi có cơ hội biểu hiện một chút mà thôi. Tiết Thần nhìn theo bóng dáng Tĩnh tỷ nhi cảm thấy có chút thất bại, Tiết Tú vỗ vai nàng, hai người trao đổi ánh mắt, Tiết Thần lắc lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

Tiêu thị không chỉ đồng ý cho các nàng cùng nhau ra ngoài chơi đùa, còn lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa, tổng cộng ba chiếc -- Tiết Thần, Tiết Tú và Tĩnh tỷ nhi một chiếc, Hàn Ngọc và Lan tỷ nhi cùng Cầm tỷ nhi một chiếc, còn có một chiếc cho nha hoàn và bà tử đi theo hầu hạ. Tiết Thần nói buổi trưa sẽ không trở lại ăn cơm, Tiêu thị cũng đồng ý, dặn dò vài câu trên đường cẩn thận rồi đưa các nàng lên xe ngựa.

Hiện giờ đúng là cuối tháng tư đầu tháng năm, là lúc khí hậu hợp lòng người nhất. Các cô nương giống như chim sổ lồng, dọc đường ríu rít không ngừng, đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi tới Phù dung viên.

Trong vườn cảnh sắc quả thực mỹ lệ như lời Hàn Ngọc miêu tả. Tính cách của Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi đều nhí nhảnh hoạt bát, vào vườn nhìn trái ngắm phải, cao hứng không kiềm được. Thấy các nàng sắp sửa thoát ly tầm mắt, Tiết Thần nhanh chóng sai nha hoàn và bà tử đuổi theo. Từ trước nàng ra cửa chưa bao giờ thích mang nha hoàn cùng bà tử hầu hạ, nhưng tỷ muội Ngụy gia coi bộ không thể thiếu người hầu hạ, Tiết Thần cũng không muốn bắt các nàng thay đổi thói quen sinh hoạt nên cứ để mặc.

Hàn Ngọc là người thích hoạt bát, dĩ nhiên gần gũi hơn với Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi, Tĩnh tỷ nhi tựa hồ cũng muốn hoà mình theo các nàng. Hàn Ngọc thấy vậy liền lôi Tĩnh tỷ nhi theo, trước khi đi còn chọc ghẹo Tiết Thần và Tiết Tú vài câu: “Tĩnh tỷ nhi cứ đi theo chúng ta, đến trưa tỷ dẫn muội đến Cảnh Thúy viên ăn một bữa ngon. Tú tỷ nhi và Thần tỷ nhi chơi không vui, hai người họ là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" chỉ thích hợp ở bên nhau.”

Nói xong cũng mặc kệ Tĩnh tỷ nhi có nguyện ý hay không liền lôi theo. Tiết Tú và Tiết Thần bất đắc dĩ liếc nhau, bỗng nhiên cảm giác hai người như là mẫu thân mang hài tử ra cửa du ngoạn, bị ghét bỏ không nói, còn phải trước sau chăm sóc.

Bất quá, trong lòng Tiết Tú vẫn đang chồng chất tâm sự, không quá nguyện ý theo mấy tiểu cô nương đi điên đi nháo. Ngày thường Tiết Tú thân cận nhất với Thần tỷ nhi, thời điểm tâm tình không tốt cũng hy vọng Thần tỷ nhi có thể bồi bên người. Tiết Thần nắm tay Tiết Tú đi tìm chỗ yên tĩnh dưới tàn cây ngồi xuống, chuẩn bị an ủi Tiết Tú.

Lúc này Tiết Tú cũng không phản đối, hai người cứ đi dọc theo bờ sông, quả thực tìm được một chỗ ngắm hoa tương đối yên lặng, trước mặt chính là một hồ nhỏ xanh biếc. Tiết Thần nhớ tới đêm đó Lâu Khánh Vân hẹn nàng tới đây, trên mặt hồ tràn ngập hoa đăng. Lúc đó buổi tối cũng không có nghĩ quá nhiều, chỉ là hiện giờ ban ngày nhìn lại mới cảm nhận được lúc ấy chàng thật sự phải tốn rất nhiều thời gian, có khả năng vì phải trang hoàng cả mặt hồ cho nên hôm đó chàng mặc quan phục gặp mặt, ngay cả y phục cũng chưa kịp thay.

Hai người ngồi dựa vào một gốc cây cổ thụ thật lớn tới mức che trời, thời gian trầm mặc chiếm đa số, chỉ nói câu được câu mất. Lúc hai người ở chung không nhất định phải lải nhải mới biểu hiện quan hệ hòa hợp, đôi khi trầm mặc làm bạn cũng là khảo nghiệm của sự ăn ý. Hai người ở bên nhau không cần nói lời nào, ngay cả lúc trầm mặc cũng không cảm thấy ngượng ngùng, chỉ cần thoải mái dễ chịu là được.

Bỗng nhiên phía sau cây cổ thụ truyền đến tiếng bước chân, Tiết Thần quay đầu nhìn thoáng qua Tiết Tú, chỉ thấy nàng ngồi dựa vào thân cây đang nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ không nghe thấy động tĩnh phía sau.

Tiết Thần cũng không muốn di chuyển, dù sao hai nàng đều là nữ hài nhi, cho dù bị người phát hiện tranh thủ thời gian ở bên nhau cũng sẽ không có hại gì đến danh tiết. Tiết Thần nghe tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, còn kèm theo tiếng khóc của nữ tử, sau lưng nàng ta tựa hồ có một nam nhân đang đuổi theo, giọng nói đè thấp kêu tên nữ tử: “Tuyên nhi, từ từ đợi ta với. Nàng đừng xúc động, nghe ta nói được không?”

Một nam một nữ tựa hồ dừng bước ở sau thân cây, Tiết Thần và Tiết Tú liếc nhau, đều minh bạch phía sau có thể là một đôi tình nhân. Hai nàng tránh ở sau thân cây cổ thụ nghe lén coi bộ có chút không quá phúc hậu, chỉ là lúc này nếu các nàng rời đi, chẳng phải càng sẽ bị người phát hiện hay sao? Dứt khoát bỏ mặc cho số phận, Tiết Thần đem ngón trỏ đặt ở trên môi, làm động tác ‘im lặng’ ra hiệu cho Tiết Tú. Hai người bèn cứ thế mà dựa vào thân cây, bắt đầu thực hiện theo từ "tai" trong câu "tai vách mạch rừng"!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play