Edited by Bà Còm in Wattpad

Thanh Dương Công chúa đập bàn đứng bật dậy, giận dữ hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”

Vương ma ma cũng vô cùng nôn nóng hối thúc: “Công chúa hãy mau đến đó đi, nô tỳ cảm thấy Thế tử không giống như đang nói giỡn.”

Một vị phu nhân ngồi gần nhất biết xem ánh mắt, vội vàng đứng lên an ủi Thanh Dương Công chúa: “Công chúa, có phải xảy ra chuyện gì hay không? Ngài mau quay trở lại, đừng trì hoãn.”

Thanh Dương Công chúa nhìn bà ta, cũng không nói gì chỉ vội vàng theo Vương ma ma rời đi.

Chờ sau khi Công chúa rời khỏi, các phu nhân mới châu đầu ghé tai thảo luận: “Ai nha, vừa rồi ta nghe nói Thế tử và Hầu gia xảy ra tranh chấp, Thế tử còn muốn giết Hầu gia nữa.”

Lúc nãy vị phu nhân này ngồi gần nhất, cho nên nghe được lời nói của Vương ma ma và Thanh Dương. Vài vị phu nhân tức khắc tỉnh táo tinh thần, ghé vào cùng nhau mồm năm miệng mười bàn luận.

“Thế tử và phò mã có thể tranh chấp chuyện gì đấy nhỉ? Ta thấy trước giờ phò mã và mấy nam kỹ của nàng ta đâu có xảy ra xung đột gì đâu, bị đội nón xanh nhiều năm như vậy. Nếu là ta đó hả, ta đã sớm lôi đám nam sủng ra giết sạch! Còn giữ bọn chúng trong phủ làm gì cho chướng mắt.”

“Ai da, nhưng ta nghe nói vị phò mã Hầu gia kia cũng chẳng tốt lành gì, vốn dĩ là một thiếu gia nhà quan, không học vấn không nghề nghiệp, vớ được tiện nghi nên có cái chức Hầu gia, cả ngày ở bên ngoài "hái hoa ngắt cỏ" chọi gà nuôi chó, một trăm phần trăm là kẻ ăn chơi trác táng.”

“Nam nhân phong lưu chút cũng không có gì, nhưng các vị có ai nhìn thấy nữ nhân phong lưu chưa? Còn không phải bị nàng ta ép bức quá sao?.”

“Các vị đừng nói nữa, ta thấy nhất định có một cái nón xanh to đùng xảy ra trong hậu viện. Các vị đây có biện pháp gì tìm hiểu được không?”

Vài vị phu nhân hai mặt nhìn nhau, tức khắc đều im lặng nghe ngóng.

*Đăng tại Wattpad*

Thanh Dương đi đến hậu viện liền thấy Thế tử Triệu Cần đang cầm trường kiếm truy đuổi phò mã. Uy Viễn Hầu một thân chật vật, đầu tóc tán loạn, y phục tả tơi vì bị chém trúng vài chỗ, vừa chạy vừa chửi: “Tiểu tử thúi, ta, ta là phụ thân của ngươi! Ngươi muốn giết ta, coi chừng thiên địa khó dung.”

Thế tử Triệu Cần hừ một tiếng khinh miệt: “Ta nhổ vào! Ngươi cũng xứng làm phụ thân ta hay sao? Thật là lòng dạ chó má, hôm nay ta liền giết ngươi, để xem trên trời có thể hạ sấm đánh chết ta được không?”

Uy Viễn Hầu chật vật bất kham tránh né mũi kiếm trong tay nhi tử, vấp chân một cái bèn té sấp xuống đất với tư thế chó ăn phân, mặt suýt chạm vào một đôi giày thêu vừa mới xuất hiện. Uy Viễn Hầu ngẩng đầu nhìn lên thấy gương mặt âm trầm của Thanh Dương, tức khắc rụt đầu lại. Thanh Dương nhìn bộ dáng mềm oặt của hắn, hai má đỏ phừng phừng, tất nhiên là vừa uống rượu hoặc là nuốt thuốc kích thích, coi bộ thần trí không rõ.

Uy Viễn Hầu nhìn thấy Công chúa liền bò tới ôm chân sợ hãi cáo trạng: “Ngươi, ngươi tới vừa đúng lúc, ngươi sinh một nhi tử thật tốt, hiện giờ hắn muốn giết ta kìa!”

Thanh Dương nhìn thấy làn váy bị đôi tay đầy bụi đất của hắn làm dơ, nâng lên một chân đạp hắn ra khỏi người, ghét bỏ phủi phủi váy, mắng Triệu Cần: “Ngươi nổi điên gì thế? Hôm nay là ngày nào? Tiệc rượu trăng tròn của khuê nữ nhà mình mà ngươi muốn phá đám hay sao? Cái đồ không biết tính toán!”

Triệu Cần là trưởng tử của Thanh Dương, năm nay hai mươi tuổi, dung mạo và tính tình hoàn toàn kế tục Uy Viễn Hầu -- tuấn tú có thừa, nam tính không đủ, động tác thậm chí có chút ẻo lả. Tuy rằng Thanh Dương nhìn hắn không vừa mắt, nhưng rốt cuộc cũng từ trong bụng mình bò ra, nói chung không thể ghét bỏ giống như phò mã. Triệu Cần muốn nói lại thôi, nghẹn đỏ mặt, Thanh Dương "hận rèn sắt không thành thép" gắt lên: “Thu hồi thanh kiếm lại, để người ta nhìn thấy thì còn ra thể thống gì?”

Triệu Cần hiếm khi kiên cường một lần, chỉ vào Uy Viễn Hầu la to: “Ta không buông! Hôm nay ta không giết hắn mới gọi là thiên lý khó dung! Nương, ngài không biết hắn làm chuyện gì đâu, đừng cản ta!”

Nói xong liền xông lên phía trước nhưng bị Vương ma ma bên người Thanh Dương ngăn cản. Minh Tương từ bên trong chạy ra kêu to: “Không xong, Thiếu phu nhân muốn thắt cổ.” Lúc nãy Minh Tương an bài nàng ta sẽ ở trong phòng canh chừng Thiếu phu nhân còn Vương ma ma thì đi báo tin cho Thanh Dương Công chúa. Nhưng hiện tại Thiếu phu nhân muốn thắt cổ, tuy không biết thật giả nhưng cũng không thể làm như không biết, mắt thấy coi bộ không khống chế được bèn chạy nhanh ra ngoài thông bảo.

Thanh Dương nhíu mày giận dữ: “Chuyện  này là sao vậy? Có còn để cho thiên hạ được sống yên hay không? Tất cả đều vào nội gian cho ta! Đừng ở bên ngoài làm chuyện mất mặt xấu hổ!”

Trực giác cho Thanh Dương biết là có đại sự xảy ra, phò mã mê sắc thành tánh, nhi tử bạo nộ, tức phụ muốn thắt cổ, khẳng định là phò mã không kiềm chế hành vi, loại chuyện công công chọc ghẹo nhi tức thì không thể cho người khác biết, đây cũng không phải chuyện sáng sủa gì, cho nên phản ứng đầu tiên của Thanh Dương chính là muốn vào phòng đóng cửa nói chuyện.

Ai ngờ Triệu Cần lại không chịu, thẹn quá thành giận la lên: “Để cho ả chết! Để cho ả chết quách đi! Ai dám ngăn cản! Sớm muộn gì hôm nay ả cũng phải chết, để ta giết tên chó má kia xong rồi sẽ nhất định bắt ả chết trong tay ta!”

Trong lòng Thanh Dương càng thêm chắc chắn, đưa mắt ra hiệu cho Vương ma ma và Minh Tương, hai người liền tiến lên lôi kéo Triệu Cần đi vào nội gian. Thanh Dương đi vài bước thì phát hiện Uy Viễn Hầu không đuổi theo mà đang lén lút dịch chuyển ra ngoài muốn bỏ chạy. Thanh Dương chỉ tay ra hiệu cho các hộ vệ trong viện, các hộ vệ liền túm tay xốc nách phò mã lôi vào phòng trong.

Phò mã còn một đường hùng hùng hổ hổ: “Bỏ cái tay chó của các ngươi ra! Làm càn!”

Các hộ vệ chỉ nghe theo mệnh lệnh của Thanh Dương Công chúa nói, xách hắn đẩy mạnh vào trong phòng, sau đó dẫn tất cả nha hoàn trong phòng lui ra ngoài, chỉ để lại hai nha hoàn tâm phúc của Công chúa là Minh Tương và Vương ma gia ở trong phòng hầu hạ. Bởi vì hai người được coi như rất biết điều cho nên Thanh Dương Công chúa cũng không kiêng dè.

*Edited by Bà Còm*

Ngồi ở ghế chủ vị, Thanh Dương liếc một cái về phía nhi tức mặt đầy nước mắt, trên cổ xác thật vẫn còn dấu vết đỏ hồng. Sau đó ánh mắt Thanh Dương lướt qua nhìn nhi tử trong mắt hằn lên ánh lửa; còn có một gã bất chấp tất cả bị người quẳng từ ngoài vào, ngay cả ghế dựa hắn cũng không thèm, dứt khoát ôm ngực ngồi xếp bằng mặt đất, đưa lưng về phía mọi người.

Đến lúc này thì làm sao Thanh Dương Công chúa còn không rõ đã xảy ra chuyện gì -- nhi tức mới vừa sinh hài tử đúng là bộ dáng rất hấp dẫn; phò mã tới nhìn thấy nàng ta liền trêu chọc vài câu vừa lúc bị nhi tử nhìn thấy; nhi tử cảm thấy phụ thân gạ gẫm thê tử của hắn liền nổi giận; nhi tức xấu hổ và giận dữ nên muốn thắt cổ tự sát.

Ở trong lòng Thanh Dương Công chúa cho rằng mình đã rõ rành rành sự tình vừa phát sinh. Cũng không phải bà ta bênh vực phò mã, chẳng qua gặp chuyện kiểu này thì chỉ cần lén giải quyết là được rồi, mắng vài câu, đánh vài cái cũng đủ, làm gì có đạo lý nào mà nhi tử rút kiếm đòi giết lão tử? Huống chi hôm nay là tiệc mừng trăng tròn của tôn nữ, trong phủ có rất nhiều khách khứa.

Đây không phải là từ chuyện bé xé ra to hay sao? Khiến cho người ta nhìn rồi chê cười, đây mới là điều Thanh Dương Công chúa để ý nhất.

“Có chuyện gì thì ở trong phòng nói rõ ràng. Cần Nhi ngươi yên tâm, nếu cha ngươi trêu ghẹo nương tử của ngươi, ta thay hắn hướng các ngươi bồi tội.”

Sắc mặt Triệu Cần đỏ lên, chỉ vào Uy Viễn Hầu một hồi lâu sau đó mới căm giận dậm chân nói với Thanh Dương Công chúa: “Nương, ngài không biết chuyện thì đừng xen vào! Hôm nay nếu ta không giết đôi gian phu dâm phụ này thì ta, ta, ta uổng kiếp làm người!”

“Hỗn trướng!” Thanh Dương Công chúa hét lớn: “Cái gì mà kêu uổng kiếp làm người? Cha ngươi dù cho có hành vi thất đức thì hắn cũng là cha ngươi, nương tử của ngươi mới vừa sinh hài tử cho ngươi, thân mình còn yếu ớt. Ngươi muốn giết ai? Giết ai ngươi còn có lý?”

Thanh Dương Công chúa không đề cập tới hài tử còn đỡ, vừa nhắc tới hài tử thì lửa giận của Triệu Cần  hơi chút dập tắt lại hừng hực bốc lên. Lần này hắn không thèm bận tâm gì nữa, quát to với Thanh Dương Công chúa:“Nương! Đừng nói đến hài tử! Hài tử kia... không phải của ta! Nếu là hài tử của ta thì sao sớm như vậy đã sinh ra? Đại phu nói rõ ràng đây là sinh đủ tháng, thế nhưng lại ra sớm hơn dự định nửa tháng! Nửa tháng đó ta không ở nhà, làm sao có thể cùng ả ta có hài tử? Huống chi, huống chi, ngài biết vừa rồi bọn họ ở trong phòng làm gì không? Ngài biết bọn họ ở trên giường nói ta ra sao không? Nói ta là con rùa rụt đầu! Ta CMN chính là con rùa rụt đầu! Được phụ thân cùng nữ nhân của mình đội cho một cái nón xanh rờn vĩ đại như vậy, thế mà còn vô cùng cao hứng tổ chức tiệc rượu trăng tròn cho tiện chủng của bọn họ! Ta thật là kẻ vô đức, thiếu tâm nhãn!”

Đầu óc Thanh Dương Công chúa kêu ong ong, sững sờ ngồi lặng một hồi lâu, sau đó mới ngơ ngác nhìn về phía Phùng thị đang cúi đầu khóc thút thít, thấy cổ áo nàng ta còn mở ra, bên trong thậm chí còn không mặc yếm, sữa tràn ra thấm ướt hai mảnh trước ngực, búi tóc hỗn độn tán loạn -- buổi sáng Thanh Dương nhớ rõ Phùng thị ra cữ, vẫn là bà ta đã phái Minh Tương dẫn người tới tắm rửa và chải tóc cho Phùng thị, hiện giờ lại rối tung.

Lời nói của nhi tử như búa tạ đập vào trước ngực, Thanh Dương khó có thể tin nhìn Uy Viễn Hầu tỉnh bơ ngồi dưới đất -- phò mã tốt của mình! Thanh Dương xông tới chộp lấy vạt áo trước của hắn, lập tức cho hắn mấy cái tát bôm bốp! Phò mã cũng không né, cứ vậy mà để bà ta đánh, chờ Thanh Dương đánh mệt mỏi, phò mã mới hộc ra một búng máu loãng. Thanh Dương chỉ vào hắn giận dữ mắng xối xả: “Ngươi, ngươi có còn nhân tính hay không? Làm sao có thể gây ra chuyện ác đức này? Nàng ta là nhi tức của ngươi mà! Ngươi ăn quàng trên chính đầu nhi tử của mình! Ngươi có lương tâm hay không? Hổ độc cũng không ăn thịt con, còn ngươi thì sao? Ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng!”

Phò mã bị Thanh Dương đánh mặt đầy dấu tay, tóc cũng loạn thành cái ổ gà, nhưng biểu tình vẫn thản nhiên, lạnh lùng nhìn lướt qua Công chúa: “Ta không bằng súc sinh à? Đúng vậy, ta chính là súc sinh đấy, ta chơi nhi tức của mình, ta cho nhi tử đội nón xanh, vậy thì sao nào? Còn không phải do ngươi dạy ta à? Ngươi không cho ta nạp thiếp nhưng bản thân thì lại dưỡng  nhiều tiểu bạch kiểm như vậy, còn công khai dưỡng ở trong phủ. Hạ thân của ngươi chịu không nổi tịch mịch, phần dưới của ta cũng giống thế thôi. Nha hoàn trong phủ  ta chơi hết rồi, nhi tức thật là tươi mới đấy nhé, ở trên giường biết cách uốn éo hơn ngươi nhiều.”

Thanh Dương Công chúa thấy hắn đã không thèm để ý đến liêm sỉ, lúc trước những từ giường chiếu thô tục này hắn ở trong phòng cũng đã nói qua, chỉ là bị trấn áp nên cũng không dám nói nữa. Không ngờ hắn sớm không phát bệnh, muộn không phát bệnh, lại cố tình phát bệnh ngay đúng lúc này, còn ở trước mặt  nhi tử dùng ô ngôn uế ngữ như vậy mà mỉa mai mình. Thanh Dương Công chúa sao có thể chịu đựng nổi, lại nhấc chân đá một cái vào mặt của hắn.

Uy Viễn Hầu máu me đầy mặt nhưng vẫn giữ bộ dáng bất cần đời, thản nhiên châm biếm: “Như thế nào? Chịu không nổi ta nói sự thật? Ta bảo cho ngươi biết, với cái bộ dáng này của ngươi nếu xuất thân từ nhà bình thường thì đã sớm bị hưu tám trăm lần rồi! Ngươi cho rằng người bên ngoài nịnh bợ ngươi là thật coi trọng ngươi sao? Ta nhổ vào! Bọn họ ở sau lưng nói ta như thế nào thì ở sau lưng cũng nói ngươi giống y như vậy! Ngươi biết bọn họ nói ngươi như thế nào không? Nói ngươi lăng loàn, nói ngươi dâm đãng! Ta là một nam nhân, ngươi có từng suy xét qua cảm thụ của ta bao giờ chưa? Ta biến thành giống ngày hôm nay tất cả đều vì ngươi bức đấy! Ta trèo lên người nhi tức đó, vậy thì thế nào? Trong phủ này có nữ nhân nào chưa nằm dưới thân ta? Ngươi cho rằng Minh Tương bên cạnh ngươi là sạch sẽ sao? Hừ, không phải cũng là bị ta phá thân rồi mới gả cho quản sự? Ngươi hỏi nàng ta một chút coi! Minh Tương, còn nhớ rõ lão gia không? Lão gia so với phu quân của ngươi thế nào? Cường hơn hắn chứ nhỉ?”

Minh Tương sắc mặt như tro tàn vội vàng quỳ xuống. Thanh Dương Công chúa khó có thể tin nhìn nàng ta, tức khắc có một loại cảm giác bị tất cả mọi người bên cạnh phản bội -- phò mã ăn nằm với nhi tức, tôn nữ biến thành thứ nữ, nhi tử bị đội nón xanh thành con rùa rụt đầu, mà kẻ cho hắn đội nón xanh lại chính là phụ thân của hắn! Trách không được lúc nãy hắn muốn rút kiếm giết người! Những lời này của phò mã giống như dao nhỏ xẻo vào tim Thanh Dương, bà ta cố nuốt xuống một ngụm ngọt tanh trong cổ họng, cầm lấy thanh kiếm trên án kỉ, đi tới  trước mặt Uy Viễn Hầu, nhưng không giết hắn mà đâm một nhát vào giữa hai chân của hắn. Máu tràn ra như suối.

Máu tươi trào ra giữa kẽ ngón của bàn tay Uy Viễn Hầu đang bịt lại phần giữa hai chân, hắn bị đau đến mức gương mặt hoàn toàn biến dạng.

Một tiếng kêu thảm thiết đột phá phía chân trời, xé rách màng tai mọi người, ngay cả khách khứa ở tiền viện đều có thể nghe được thanh âm tru lên thật rõ ràng. Mọi người vội vàng dừng ngay động tác trong tay, ào ào chạy về hướng thanh âm xem xét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play