Edited by Bà Còm in Wattpad

Tiết Thần sai người chuẩn bị một bàn đồ ăn kêu Lư Tinh và Lư Uyển ngồi xuống. Hai người coi bộ thật sắp đói lả, không biết đã phải nhịn bao lâu. Ăn ngấu nghiến một hồi, Lư Tinh mới buông đôi đũa ngượng ngùng gật đầu cảm ơn Tiết Thần.

Chờ bọn họ ăn xong, Tiết Thần mới đem bọn họ đưa tới trong thư phòng rồi hỏi: “Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Bọn đệ vì sao lại lưu lạc tới kinh thành? Cữu cữu đâu?”

Lư Tinh cúi đầu kể: “Cha đệ ở Đại Hưng bị bệnh lợi hại. Đệ và Uyển Nhi đã trốn ra khỏi nhà hơn hai tháng, cũng không biết cha đệ thế nào, không chừng cũng đã qua đời.”

Tiết Thần nghe thấy không đúng bèn hỏi: “Cha đệ bị bệnh, vì sao bọn đệ phải rời khỏi nhà?”

Lư gia chính là phú hộ số một số hai ở Đại Hưng, mặc kệ thế nào thì hài tử Lư gia cũng không đến mức thượng kinh giống như dân chạy nạn.

Lư Tinh liền một năm một mười thuật lại tất cả cho Tiết Thần: “Bọn đệ là bị kế mẫu ép không thở nổi đành phải trốn ra khỏi nhà. Biểu tỷ có khả năng không biết, mẫu thân đệ đã qua đời nhiều năm, cha mới cưới một kế mẫu vào cửa. Lúc đầu kế mẫu đối xử với đệ và Uyển Nhi cũng không đến nỗi, nhưng mấy năm nay sau khi cha bị bệnh, bà ta liền nắm hết toàn bộ kinh doanh của Lư gia, không hề đối tốt với chúng ta. Bà ta có hai nữ nhi với người trước, hiện giờ cũng bảy tám tuổi, ở nhà cắt xén chi phí ăn mặc của đệ và Uyển Nhi, không cho chúng ta chạm vào sản nghiệp và tiền bạc của Lư gia. Chuyện như vậy còn chưa hết, từ năm nay bà ta bắt đầu không chịu dùng dược quý báu cho cha đệ, sức khỏe của cha đệ càng ngày càng xuống dốc, nếu không được bổ dưỡng cho đàng hoàng thì chỉ sợ duy trì không bao lâu. Bà ta cấm đoán bọn đệ đi Uyển Bình tìm tổ mẫu cầu cứu. Từ Đại Hưng đi Uyển Bình chỉ có một con đường, mà trên lối vào con đường đó bà ta có hai quán trà, chỉ cần bọn đệ đi ngang qua đó về hướng Uyển Bình thì bà ta liền phái người bắt bọn đệ trở về, sau đó nhốt trong phòng chất củi. Đáng giận là từ nhỏ đệ chỉ biết học hành, không biết võ công, bị bà ta khống chế mà không cách gì phản kháng được. Vài tháng trước, bà ta muốn gả Uyển Nhi cho nhi tử ngốc nhà Viên ngoại lang mở cửa hàng bạc. Uyển Nhi mới mười lăm tuổi, nếu gả cho tên phì nộn ngốc tử kia thì chẳng khác nào huỷ hoại cả đời, bằng bất cứ giá nào đệ cũng không thể để Uyển Nhi gả như vậy. Chỉ là bọn đệ không thể đi Uyển Bình, nhưng ngoại trừ Uyển Bình thì bọn đệ không còn thân thích nào khác có thể thu lưu bọn đệ. Thân thích trong nhà đều nhận tiền của kế mẫu, căn bản mặc kệ chết sống của bọn đệ. Bọn đệ cũng không còn biện pháp nào, mới sực nhớ ra năm đó cô cô gả tới kinh thành cho Hàn Lâm Viện học sĩ Tiết gia. Thế là đệ liều mạng mang theo Uyển Nhi một đường xóc nảy tới kinh thành, hỏi thăm một phen mới biết được cô trượng cũng đã cưới kế thê, chỉ sợ cũng sẽ không dung chứa bọn đệ. Sau đó lại biết được biểu tỷ gả tới Vệ Quốc Công phủ, bọn đệ lúc này mới tìm đến nơi này, hy vọng biểu tỷ không cần đuổi bọn đệ đi, bọn đệ đã cùng đường rồi.”

Tiết Thần nghe Lư Tinh nói một hơi rất trật tự rõ ràng, đem sự tình đều kể ra rành mạch, liền biết hắn không phải bịa đặt, thật sự là người có học. Tiết Thần nhìn huynh muội hai người ăn mặc đồng phục của hạ nhân cũng không vừa người, có lẽ mặc vào để lén trốn khỏi Lư gia, bộ dáng này đâu có chỗ nào nhìn như công tử và tiểu thư nhà giàu, so với khất cái trên đường còn không bằng. Từ Đại Hưng đến kinh thành ít nhất cũng khoảng ba trăm dặm lộ trình, hai người dĩ nhiên chỉ dùng đôi chân đi tới, cũng khó trách giày trên chân đều mòn vẹt rách bươm, ngón chân cũng trầy sướt vết máu đã khô lại, Tiết Thần thấy vậy thật sự rất tội nghiệp bọn họ.

Lư Uyển thấy Tiết Thần bộ dáng vô cùng xinh đẹp, liền kết luận nàng là người thiện tâm, lại thấy nàng có chút do dự, liền bộp một tiếng quỳ gối trước mặt Tiết Thần dập đầu van xin: “Cầu biểu tỷ cứu muội với, muội không muốn gả cho tên ngốc tử phì nộn kia, tính tình hắn không tốt luôn luôn đánh người. Nếu phải gả cho hắn, muội tình nguyện chết quách cho xong.”

Tiết Thần tiến lên nâng Lư Uyển dậy. Lư Uyển sợ trên người mình dơ bẩn làm Tiết Thần ghét bỏ bèn rụt ra phía sau. Tiết Thần đuổi theo kéo tay nàng đứng lên, quay sang nói với Lư Tinh: “Nếu bọn đệ đã tìm được ta, ta sẽ không làm người bàng quan đứng nhìn. Bọn đệ tạm thời trụ lại đây, ta phái người đi Đại Hưng một chuyến nhìn xem tình huống hiện giờ thế nào. Nếu có thể thì trước tiên đón cữu cữu về kinh. Trong phủ ta không thiếu đại phu và dược liệu, đối với bệnh của cữu cữu có thể cứu được.”

Lư Tinh gật đầu, nghe Tiết Thần nói muốn đi Đại Hưng tìm hiểu cũng không kinh hoảng, xem ra lời hắn nói hẳn là xác thực nên cũng không sợ người đi điều tra, chỉ dặn thêm Tiết Thần: “Biểu tỷ phải bảo người được phái đi cẩn thận một chút, vừa rồi đệ quên nói với biểu tỷ, kế mẫu kia của bọn đệ là thân muội tử của Tri phủ Đại Hưng, trong tay nắm quan sai nên rất lợi hại. Biểu tỷ ngàn vạn lần phải dặn dò mọi người nên cẩn thận mới được.”

Tiết Thần có chút ngoài ý muốn: “Thân muội tử của Tri phủ Đại Hưng?”

Thân thích của quan gia, hèn chi có thể trong một thời gian ngắn nắm trọn Lư gia như tằm ăn rỗi, nếu không có hậu trường bối cảnh, đích xác rất khó làm được như vậy. Cho dù làm được cũng không có khả năng thu phục nhân tâm nhanh như thế, làm mọi người đồng loạt phản Lư Chu Bình.

“Đúng vậy. Tri phủ Đại Hưng tên là Tôn Như Nữu, bá tánh Đại Hưng đều kêu hắn Tôn Như Ngưu, làm quan rất kiêu ngạo. Lúc trước cha đệ không muốn cưới muội tử của hắn, là Tôn Như Ngưu dùng phương thức chặt đứt kinh doanh ở bến tàu của cha đệ để uy hiếp. Muội tử Tôn Như Cẩm của hắn tâm nhãn rất nhiều, trước kia đã từng gả cho người, sau đó ở phu gia đánh chết bà mẫu nên mới bị hưu bỏ. Tôn Như Ngưu nhìn trúng gia tài Lư gia chúng ta, mới bức bách cha đệ cưới Tôn Như Cẩm. Hiện giờ toàn bộ gia tài Lư gia đều vào tay Tôn gia, bọn họ cảm thấy cha đệ vô dụng nên không muốn lưu trữ cha và bọn đệ.”

Lư Tinh nói xong nước mắt lại muốn rơi xuống, Tiết Thần nhìn hắn như vậy thầm nghĩ, có lẽ hài tử này trải qua quá nhiều chuyện nên nhất thời cảm xúc mất khống chế, bèn mở miệng an ủi: “Đừng khóc, sự tình ta đã biết đại khái, chờ ta phái người đi Đại Hưng dò xét xong sẽ thương nghị đối sách. Ta kêu người dẫn bọn đệ đi xuống nghỉ ngơi tắm rửa đổi thân y phục, hãy nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày.”

Lư Tinh và Lư Uyển gật đầu, hai người lại quỳ lạy Tiết Thần xong mới đứng lên. Tiết Thần kêu Khâm Phượng và Chẩm Uyên dẫn huynh muội đi đến phòng cho khách của Thương Lan uyển nghỉ ngơi.

Bọn họ rời khỏi, Tiết Thần liền kêu Nghiêm Lạc Đông và Cố Siêu tiến đến, thuật lại đại khái tình huống cho hai người họ, sau đó liền phân phó hai người mang theo vài hộ vệ suốt đêm phi ngựa tới Đại Hưng thăm dò lời nói Lư Tinh có phải là thật hay không. Cũng không phải nàng không tin hai đứa nhỏ này, chẳng qua nên cẩn thận thì hơn, "biết người biết ta trăm trận trăm thắng".

Sau hai ngày điều tra, Nghiêm Lạc Đông trở về mang theo tin tức, trên cơ bản không khác gì so với lời kể của Lư Tinh. Bọn họ cũng lẻn vào Lư gia suốt đêm điều tra, Lư Chu Bình xác thật triền miên trên giường bệnh, tình huống không phải thực tốt. Hơn nữa, khi Lư Tinh và Lư Uyển trốn thoát khỏi Lư gia, Tôn Như Cẩm liền phái người đi Uyển Bình đón Lư lão phu nhân trở về Đại Hưng với mỹ danh là để tẫn hiếu, thật ra chính là sợ Lư Tinh và Lư Uyển trốn đi tìm Lư lão phu nhân, muốn đi trước một bước giam lỏng Lão phu nhân để bà không thể làm gì được.

Tiết Thần nghe xong trong lòng cũng phải thầm phục thủ đoạn của Tôn Như Cẩm nữ nhân này. Nếu không phải Lư Tinh và Lư Uyển liều mạng tới kinh thành tìm nàng, nàng thậm chí sẽ không biết Lư gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tâm tình Tiết Thần có chút phức tạp. Từ chuyện này có thể thấy được, sau khi Lư gia gả Lư thị tới kinh thành, không biết là có xích mích gì rất lớn với Tiết gia mà đến nỗi Lư gia gặp phải bất luận chuyện gì cũng đều không nghĩ đến tới kinh thành tìm Tiết gia hỗ trợ. Điểm này cũng quá mỉa mai, có lẽ dưới mắt Lư gia thì Lư thị gả đến Tiết gia nhất định là sống không tốt, mỗi khi khóc lóc hồi Uyển Bình thì càng làm Lư gia tuyệt vọng hơn về Tiết Vân Đào, biết cha nàng cũng không phải là người trọng tình trọng nghĩa, đối với Lư thị còn như thế thì huống chi đối với Lư gia. Mà trên thực tế, Tiết Vân Đào cũng xác thật chưa từng nghĩ tới muốn đề bạt Lư gia một chút nào. Tiết Thần không biết trên phương diện này còn có nguyên nhân ẩn hình nào mà nàng không biết hay không, nhưng dưới mắt người ngoài thì Tiết Vân Đào xác thật không có chút cảm tình nào với Lư gia.

*Edited by Bà Còm*

Tiết Thần vẫn luôn luyện chữ suốt một buổi chiều, từ sau giờ ngọ viết tới khi đèn lên rực rỡ, ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn. Lâu Khánh Vân ở bên ngoài xã giao trở về, nhìn thấy Tiết Thần còn ở thư phòng, sau khi hỏi Hạ Châu mới đại khái biết chút tình huống, liền tự mình bưng trà nóng đi thư phòng tìm Tiết Thần.

Tiết Thần ở phía sau án thư đứng cả một buổi chiều, không hề ngồi xuống một khắc nào, biểu tình vô cùng nghiêm túc. Lâu Khánh Vân dường như chưa bao giờ nhìn thấy Tiết Thần như vậy, bưng chén trà đi qua Tiết Thần cũng không có ngẩng đầu liếc hắn một cái. Hắn bèn rũ mắt nghĩ nghĩ, sau đó đem ấm trà đặt ở trên bàn, tự mình rót một chén trà đưa đến trước mắt Tiết Thần, làm bộ nũng nịu:“Vị tiểu nương tử này, có thể nể mặt uống một chén trà hay không?”

Tiết Thần viết xong nét bút cuối cùng, lúc này mới dừng tay giương mắt nhìn Lâu Khánh Vân đang nhoài người nằm trên một nửa cái bàn, buông bút tiếp nhận chén trà, rồi "vô thanh vô tức" rời khỏi án thư từ phía bên kia. Lâu Khánh Vân không hề ngại Tiết Thần mặt lạnh một chút nào, lúc trước hai người còn chưa quen biết mà chàng ta còn dám sán tới trêu chọc Tiết Thần, huống chi hiện tại bọn họ đã là phu thê?

Lâu Khánh Vân nhắm mắt theo đuôi Tiết Thần, cằm đặt trên vai của nàng, rất có kỹ xảo bất kỳ Tiết Thần cử động như thế nào vẫn có thể bướng bỉnh chiếm cứ hõm cổ Tiết Thần để tựa cằm, cũng không nói lời nào. Hai người cứ thế mà so tính nhẫn nại với nhau, cuối cùng vẫn là Tiết Thần bất đắc dĩ tước vũ khí đầu hàng, đột nhiên xoay người gắt: “Chàng làm gì thế?”

Lâu Khánh Vân bất khuất lại sán tới: “Nương tử không cao hứng thì ta cũng không cao hứng, nàng nói ta phải làm gì đây?”

Nhìn Lâu Khánh Vân bày ra bộ dáng ủy khuất, Tiết Thần không nhịn được phải bật cười, trừng mắt cho chàng ta một cái lườm xem thường thật dài, sau đó xoay người ngồi xuống một bên giường La Hán, uống một ngụm trà rồi thở hắt ra một hơi.

Lâu Khánh Vân qua đi trực tiếp ôm người lên, sau đó cũng xoay người ngồi xuống đặt Tiết Thần ngồi ở trên đùi hắn, lấy chén trà trong tay nàng uống một ngụm rồi mới nói: “Hiện tại ta thật muốn đem tất cả những gia hỏa chọc nương tử ta tức giận chém thành tám khối, thật là không muốn kiên nhẫn sống nữa rồi, ngay cả nương tử của Lâu Khánh Vân ta đây mà cũng dám đắc tội. Nương tử đừng khó chịu nữa, ngày mai ta sai Đại Lý Tự cùng thân muội Y Vệ đều xuất động, đem tên hỗn đản kia bắt đến kinh thành, tất cả khổ hình đều lần lượt sử dụng, bắt hắn dập đầu cho nàng kêu nàng nãi nãi, xem hắn còn dám kiêu ngạo nữa không.”

Tiết Thần dựa vào vai người nào đó, nhìn chằm chằm miệng người nào đó khép mở nói mê sảng không cần tiền, cuối cùng rốt cuộc nhịn không được duỗi tay bịt miệng người nào đó để biểu đạt thái độ của mình: “Đừng nói nữa.”

Lâu Khánh Vân biết nghe lời phải: “Hắc hắc, nương tử bảo ta không nói ta liền không nói. Bất quá cũng xác thật chuyện này không có bao lớn, không phải chỉ là một Đại Hưng thôi sao? Hiện tại nàng đã có thể hoành hành khắp kinh thành, huống chi chỉ là một vùng Đại Hưng nhỏ nhoi? Ngày mai nàng liền nghênh ngang phái người đi Lư gia, trực tiếp đón cữu cữu và ngoại tổ mẫu tới kinh thành. Nếu hai vị nguyện ý thì trụ lại nhà chúng ta, nếu không nguyện ý thì ta đưa thôn trang ở Tây Giao cho hai vị. Đâu có gì đáng để nàng tức giận.”

Tiết Thần ngẫm nghĩ một lúc mới lắc đầu: “Nếu đơn giản như vậy thì ta đã không buồn rầu. Hiện tại không phải chỉ cần đón ngoại tổ mẫu và cữu cữu tới đây liền xong việc. Tôn gia kia chiếm đoạt gia tài của Lư gia, nếu không đem gia tài đó lấy về lại thì chiêu bài của Lư gia ở Đại Hưng coi như bị huỷ hoại, đây chính là thanh danh mấy thế hệ Lư gia tích góp mới có. Lúc mẫu thân ta qua đời thì ta mới mười tuổi, khi đó tuy rằng cái gì cũng đều không biết, nhưng cũng đã hiểu sở dĩ nương có được hết thảy, cũng chính là gia tài nương truyền lại cho ta, tất cả đều đến từ Lư gia. Nếu không có Lư gia thì không có nương, càng thêm không có ta sống tốt như hiện giờ. Cho nên mặc kệ nói như thế nào, chuyện này của Lư gia ta nhất định phải giúp. Vì thế ta muốn -- -- ngày mai liền đích thân khởi hành đi Đại Hưng một chuyến."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play