Edited by Bà Còm in Wattpad

Lâu Khánh Vân từ trong cung đi ra, định đến nha sở Đại Lý Tự thay đổi quan phục rồi về nhà, không ngờ ở Trúc uyển lại gặp Nguyên Khanh, thấy hắn đứng trước rừng trúc, biểu tình dường như đang để hồn phách nơi nào. Lâu Khánh Vân đi qua đập lên vai hắn một cái hắn mới giật mình quay lại.

"Ngươi chờ ta à?" Lâu Khánh Vân hỏi Nguyên Khanh.

Trên mặt Nguyên Khanh có chút xấu hổ, gật đầu: "Phải, chờ huynh. Có chuyện muốn nhờ huynh hỗ trợ."

Lâu Khánh Vân nheo mắt nhìn hắn, sau đó mới chỉ về hướng nội đường ra hiệu cho hắn đi vào nói chuyện. Sau khi đi vào Nguyên Khanh cũng không ngồi xuống, cứ đứng như vậy ở cửa ngăn nội gian chờ Lâu Khánh Vân thay quan bào. Thanh âm của Lâu Khánh Vân từ bên trong truyền ra: "Nói đi, chuyện gì?"

Nguyên Khanh nhất thời lại không biết mở miệng từ đâu, do dự một hồi lâu, chờ đến khi Lâu Khánh Vân đổi thường phục xong hắn cũng chưa thể nói ra mục đích tới đây. Lâu Khánh Vân đi ra thấy thần sắc hắn có điểm kỳ lạ, lúc này mới vỗ lưng hắn nói: "Đi về phủ ta nhé, để tẩu tử ngươi hâm nóng bầu rượu, hai ta uống một chén được chứ?"

Lâu Khánh Vân đề nghị như vậy làm mắt Nguyên Khanh sáng lên, nhưng lại ngập ngừng nói: "Nếu là ngày thường dĩ nhiên là tốt, chỉ là hôm nay lại có chút không tiện. Tẩu tử chưa chắc hoan nghênh đệ đâu."

"Như thế nào lại không tiện? Ta thấy ngươi hôm nay bị làm sao vậy? Có việc thì cứ nói ra, ta cũng không phải là nữ nhân của ngươi mà nguyện ý đoán tâm tư ngươi."

Nguyên Khanh cười khổ một chút, lúc này mới ngồi xuống ghế thái sư trong sảnh, chờ Lâu Khánh Vân cũng ngồi xuống bên cạnh, sau đó đem sự tình phát sinh trong thời gian qua một năm một mười đều kể cho Lâu Khánh Vân. Lâu Khánh Vân nghe được cũng không khỏi nheo mắt lại: "Ngươi nói chỉ trong vòng mấy ngày mà ngươi đã trải qua loại chuyện khiến nhân sinh hồi hộp như thế, hơn nữa thê tử của ngươi hiện giờ đang ở trong viện của ta?"

Nguyên Khanh liếc mắt nhìn Lâu Khánh Vân một cái, chỉ cảm thấy câu cuối cùng của hắn sao nghe có vẻ không được tự nhiên, nhịn không được phản bác: "Thê tử đệ là đường tỷ của tẩu tử, nàng ở nhà huynh thì có gì mà kỳ quái?"

Lâu Khánh Vân ngẫm lại cũng đúng, nhìn Nguyên Khanh hỏi: "Vậy ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?"

Nguyên Khanh lập tức nói: "Đệ muốn nhờ huynh trở về giúp đệ khuyên nhủ nàng, để nàng chịu gặp mặt đệ, cho đệ một cơ hội giải thích."

"Giải thích?" Lâu Khánh Vân hồ nghi nhìn Nguyên Khanh hỏi: "Ngươi thiệt tình muốn giải thích với nàng, hay chỉ vì không muốn để sự tình gây lớn?"

Từ khi nghe Nguyên Khanh thuật lại từ đầu tới đuôi, Lâu Khánh Vân có thể khẳng định trong vụ này có bút tích của lão bà nhà mình. Cho nên hắn cảm thấy vẫn phải hỏi cho rõ ràng thái độ của Nguyên Khanh, sau đó mới có thể quyết định chuyện này có nên giúp đỡ hắn hay không?

Nguyên Khanh trầm ngâm một lát mới nói: "Đệ nói như thế này có lẽ huynh sẽ không tin tưởng, nhưng ngay tại thời điểm phát sinh chuyện đó, điều mà đệ suy nghĩ lạ thay lại không phải làm sao để giải quyết vấn đề rắc rối, mà lúc ấy chỉ nghĩ tìm cách nào để có thể mau chóng lấy được sự tha thứ của nàng. Huynh biết đệ mà, đệ chưa từng vì tương lai của bản thân tranh thủ bất cứ cái gì -- trong nhà bảo đệ học hành để khảo trúng Trạng Nguyên, đệ liền học; trong nhà muốn đệ cưới một nữ nhân bọn họ nhìn trúng, đệ liền cưới. Ngay từ đầu đệ đích xác chỉ nghĩ cùng nàng sống chung cả đời "tôn trọng nhau như khách" là được, chỉ là sau đó đệ lại phát hiện nàng có rất nhiều điểm thú vị, tỷ như đệ chơi cờ kém như vậy nhưng lần nào nàng cũng vui vẻ bồi đệ hết ván này đến ván khác, chẳng sợ đệ hạ cờ lâu thế nào cũng không nói một câu. Nếu không phát sinh chuyện này, đệ đã tính toán sống thật tốt với nàng cả đời. Chỉ là khi chuyện này xảy ra, nàng không hề thương lượng với đệ liền xử lý chuyện này, đệ cảm thấy hình tượng của nàng trong lòng đệ hình như có chút chuyển biến, ở trong ấn tượng của đệ nàng cũng không phải là người có tâm tàn nhẫn như vậy. Chuyện này di nương làm sai đệ dĩ nhiên sẽ xử lý, căn bản không cần nàng động thủ mà."

"Đệ cảm thấy có lẽ đệ bị bệnh, bằng không vì sao lại ngồi ở chỗ này tâm sự với huynh thật nhiều như vậy? Kí Minh, huynh hãy cho đệ biết, nếu chuyện này phát sinh trên người của huynh, huynh sẽ giải quyết như thế nào? Huynh sẽ làm sao để nàng có thể hồi tâm chuyển ý?"

Nguyên Khanh hỏi Lâu Khánh Vân như vậy, Lâu Khánh Vân nghiêm túc nghĩ ngợi, sau đó buông tay trả lời: "Vấn đề này ta không có cách gì trả lời ngươi, bởi vì nếu ta làm ra chuyện giống như ngươi thì căn bản ngay cả cơ hội vãn hồi ta cũng không có. Ngươi không biết đâu, tẩu tử ngươi không giống nữ nhân khác, cảm tình của ta đối với nàng thâm hậu hơn so với cảm tình nàng đối với ta, cho nên ta làm chuyện gì đều không dám mạo hiểm giống như ngươi, bởi vì ta không dám gánh vác hậu quả của sự mạo hiểm đó."

Nguyên Khanh dường như có chút minh bạch lời nói của Lâu Khánh Vân, cúi đầu ngẫm nghĩ rồi nói: "Hiện tại đệ tựa hồ có thể cảm nhận được ý tứ trong những lời này của huynh. Chỉ là rốt cuộc đệ hiểu được những đạo lý này muộn hơn huynh, vì vậy cho tới hôm nay sắp mất đi thì mới ở chỗ này bó tay không biết phải làm như thế nào."

Lâu Khánh Vân nhìn bộ dáng của hắn không khỏi tội nghiệp: "Ta có thể đem ngươi về phủ, chẳng qua... ta không dám bảo đảm nàng nhất định hội kiến ngươi."

Nguyên Khanh đột nhiên lắc đầu: "Không được, đệ nghĩ thông suốt rồi, cho dù là đệ đi theo huynh về cũng vô dụng. Đệ đã gây nên thương tổn cho nàng, dù được gặp mặt thì nàng cũng sẽ không nghe đệ giải thích, sẽ không tin tưởng đệ."

"Vậy ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?" Lâu Khánh Vân hỏi.

Nguyên Khanh thất hồn lạc phách lắc đầu, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Không biết phải làm sao bây giờ? Không biết phải làm thế nào mới có thể khiến nàng chịu gặp đệ, khiến nàng bình tĩnh ngồi xuống nghe đệ xin lỗi."

Nhìn bóng dáng Nguyên Khanh dường như gầy đi rất nhiều, Lâu Khánh Vân bất đắc dĩ thở dài, quyết định vẫn không nên tự tiện làm chủ lo chuyện bao đồng, trở về hỏi qua lão bà rồi tính sau, xem chuyện này phải làm sao bây giờ?

*Edited by Bà Còm*

Về đến nhà, Tiết Thần đang ở trong sân viện trồng hoa chiết cây, Lâu Khánh Vân đi qua tiếp nhận xẻng nhỏ trong tay nàng giao cho nha hoàn bên cạnh, lôi kéo tay nàng đi đến đình hóng gió trong vườn. Trên tay Tiết Thần có bùn đất nên nàng rút ra tránh thoát: "Có chuyện gì vậy?"

Lâu Khánh Vân nhìn tiểu thê tử trước mắt, chỉ cảm thấy ngắm thế nào cũng không đủ, nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Đường tỷ của nàng còn ở trong phủ sao?"

Tiết Thần lắc đầu: "Không còn nữa, buổi sáng được Tiết gia đón về rồi. Như thế nào, Nguyên Khanh tìm chàng?"

Biết chuyện gì cũng không thể gạt được nàng, mà bản thân Lâu Khánh Vân cũng không tính giấu giếm, gật đầu nói: "Đúng vậy, hắn tới tìm ta khóc lóc cầu xin ta dẫn hắn về phủ. Ta không chịu, nghĩ chuyện này phải xin phép nàng mới được."

Tiết Thần nghe chàng ta phóng đại làm cho bật cười, lườm Lâu Khánh Vân một cái mắng yêu: "Miệng chàng thật biết nói ngọt."

Lâu Khánh Vân cười hắc hắc, sau đó mới hỏi: "Chuyện này nàng tính xử lý thế nào? Ta lắng nghe chỉ thị, đỡ phải đến lúc đó gây thêm phiền cho nàng."

Tiết Thần rút khăn lau tay: "Cái gì mà chỉ thị chứ! Đương nhiên ta cũng hy vọng Tú tỷ nhi và Nguyên Khanh có thể hòa hảo. Chẳng qua chàng nói cho Nguyên Khanh biết, đây với điều kiện là hắn có thể bảo đảm sau này sẽ không bạc đãi Tú tỷ nhi dưới bất cứ tình huống nào. Nếu lần tới hắn còn dám bạc đãi Tú tỷ nhi, ta cũng không phải chỉ động đến di nương của hắn thôi đâu."

Nghe xong lời tuyên bố bá đạo chắc như đinh đóng cột của thê tử, Lâu Khánh Vân tức khắc "chân chó": "Được được được, nhất định sẽ truyền đạt."

Đôi phu thê lúc này mới ôm nhau trở về phòng.

*Đăng tại Wattpad*

Tiết Tú ngồi ở dưới đèn thất thần may thêu, vài ngày này Niếp Niếp đều để cho Triệu thị chăm sóc. Tiết Tú tự biết thể lực và tinh thần của mình không thể nào theo kịp, cho nên cũng không miễn cưỡng đem Niếp Niếp về phòng cùng nàng ở bên nhau.

Trong phòng chỉ có một mình nàng, ở ngay lúc này nàng không hy vọng bên cạnh có người để có thể bắt gặp sự yếu ớt của nàng. Phía ngoài cửa sổ phòng đột nhiên truyền tới động tĩnh, Tiết Tú tưởng gió thổi làm cửa sổ mở ra bèn buông kim chỉ đứng dậy đi đóng lại, ai ngờ bị một người đang cố hết sức leo qua bệ cửa sổ làm cho kinh hoảng, vừa định kêu to lại nhìn thấy mặt của người nọ, thế là cố nuốt tiếng kêu trở về trong bụng.

Nguyên Khanh gồng người bò qua bệ cửa sổ vào phòng, ngẩng đầu thấy Tiết Tú thì trên mặt liền treo lên nụ cười lấy lòng. Sau khi thân người hoàn toàn nhảy vào trong, hắn mới quay đầu lại nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, người lúc trước đưa hắn lên hình như đã biến mất. Hắn xoay người đóng cửa sổ cẩn thận, sau đó mới quay lại rụt rè nhìn Tiết Tú.

Tiết Tú thật sự không hiểu được, phòng của nàng ở lầu hai, Nguyên Khanh không biết võ công, hắn làm thế nào mà bò lên tới trên đây, hơn nữa chiêu này là ai dạy hắn?

Chẳng qua, hiện tại nàng vẫn không muốn cùng hắn nói chuyện. Tiết Tú xoay người liền đi về hướng nội gian, lại bị Nguyên Khanh phóng tới ngay lập tức ôm chặt vào lòng. Nàng giãy giụa nhưng Nguyên Khanh ôm càng chặt, hai người giằng co một đoạn thời gian thật dài Tiết Tú mới dường như nhận mệnh không giãy nữa. Nguyên Khanh ở bên tai nàng nhẹ giọng lẩm bẩm: "Tú à, thực xin lỗi! Ta sai rồi, nàng tha thứ cho ta được không?"

Tiết Tú kiên cường nhiều ngày như vậy, rốt cuộc đầu hàng bởi câu này của Nguyên Khanh, tất cả sự kiên trì vào thời khắc này đều muốn hóa thành bọt nước. Nguyên Khanh cảm giác được thê tử đang khóc, vội vàng buông lỏng vòng tay luống cuống cúi người xuống lau nước mắt cho nàng, bộ dạng tựa như hài tử phạm lỗi. Tiết Tú xem xét bộ dáng của hắn, mấy ngày này dường như hắn không nghỉ ngơi, trên người trên mặt đều lôi thôi luộm thuộm, râu mọc lún phún trên cằm làm hắn thoạt nhìn càng thêm nhếch nhác, không còn một chút nào bộ dáng phong lưu phóng khoáng ngày thường.

Lại nhìn hắn cúi người ở trước mặt mình với bộ dạng bó tay không biết phải làm thế nào, bỗng nhiên nàng lại muốn cười. Không khỏi nhận thấy nếu mình cười ra thì quá không nghiêm túc, Tiết Tú vội vàng xoay người đi về hướng nội gian, bộ điệu như không muốn lại cùng hắn nói chuyện.

Nguyên Khanh có chút bất an, bỗng nhiên nhớ tới người nào đó đã dạy hắn: Nàng chỉ cần không lớn tiếng kêu người vậy thì ngươi liền có cơ hội, nhất định không cần từ bỏ, cứ theo sau ôm chặt lấy nàng, đừng có hành động gì khác, chỉ lo vùi đầu xin lỗi là được.

Tuy rằng đối với giáo thụ của người nào đó tỏ vẻ hoài nghi, nhưng thời khắc này Nguyên Khanh đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, cho dù cọp có phóng nhanh đến cỡ nào hắn cũng không muốn buông tay, bằng không đúng như lời dạy của người nào đó, thời gian kéo càng dài thì khả năng thê tử rời ngươi đi sẽ càng lớn. Vì để vãn hồi con tim của thê tử, Nguyên Khanh muốn bỏ ra bất cứ giá nào, hình tượng quý công tử nhiều năm qua tất cả đều ném xuống chân rồi giẫm đạp lên trên mà đi, theo vào nội thất dựa vào lời chỉ dạy của danh sư lại ôm chặt lấy Tiết Tú. Sau một phen dây dưa hai người thế nhưng bất tri bất giác ngã xuống trên giường đệm.

Chuyện giữa phu thê chỉ cần không phải vấn đề giết người phóng hỏa, ngoài ra đều có thể giải quyết trên giường, mà lúc này, da mặt của nam nhân dày bao nhiêu liền quyết định hết thảy -- -- trích từ cẩm nang thụ giáo từ người nào đó.

Nguyên Khanh đem những lời này quán triệt trước sau, thật vất vả mới lừa được thê tử tới trên giường, nếu hắn còn không thể mượn cơ hội này để giải hòa, hắn cũng uổng làm một đấng nam nhân.

Tiết Tú quả thực hoài nghi người nam nhân trước mặt rốt cuộc có phải Nguyên Khanh hay không? Trong ấn tượng của nàng, Nguyên Khanh trước nay đều phong độ nhẹ nhàng nho nhã lễ độ, cho dù khi làm chuyện thân mật trong phòng cũng chưa bao giờ từng có biểu hiện cực nóng như vậy. Trước nay cách thức hai người ở chung đều không phải loại "bạch tuộc tám chân" dây dưa thế này, mà là bao giờ cũng là kiểu "phát sinh từ tình cảm, dừng lại trong lễ nghĩa". Cho nên với tình huống giữ lễ như cũ thì Tiết Tú luôn luôn có thể ứng đối, nhưng một khi hắn thay đổi phương thức thì nàng thật sự có điểm luống cuống tay chân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play