Trên đường đưa Lâu Ánh Yên và Giang Chi Đạo ra khỏi thành, Tiết Thần hỏi Lâu Khánh Vân: “Lúc trước vì sao Yên tỷ nhi gả cho Nhữ Nam Vương?” Dựa theo tính cách yêu thương nữ nhi của Công chúa, vì Lâu Ánh Hàn mà phá lệ tìm một tế tử dòng dõi thư hương, nhưng đối với Đại nữ nhi lại đồng ý một cuộc liên hôn chính trị?
Lâu Khánh Vân nâng màn nhìn thoáng ra bên ngoài: “Nàng cũng nhận thấy bọn họ ở chung không hợp?” Buông màn xe, Lâu Khánh Vân thở dài: “Hôn sự của bọn họ là do Lão Quốc Công làm chủ, Lão Quốc Công và Lão Nhữ Nam Vương là sinh tử chi giao, thời trẻ đã ước định để trưởng tôn và trưởng tôn nữ của hai người kết hợp với nhau. Lúc đó Giang Chi Đạo kiệt lực phản đối, chỉ là không lay chuyển được Lão Nhữ Nam Vương ép hắn tới cầu hôn.”
Tiết Thần gật đầu, quả nhiên cũng chỉ có loại khả năng đính hôn từ khi chưa sinh ra, bất quá, điều nàng không ngờ được chính là giữa Lâu Ánh Yên và Giang Chi Đạo còn đó một đoạn hôn sự trắc trở như vậy. Lâu Khánh Vân kể cho nàng, trước khi Giang Chi Đạo bị Lão Nhữ Nam Vương ép tới cầu hôn thật ra đã có một người trong lòng, chỉ là người hắn yêu thân phận thấp kém, căn bản không vào được Nhữ Nam Vương phủ làm Vương phi; Lão Nhữ Nam Vương giấu Giang Chi Đạo ngầm xử trí nữ tử kia, sau đó mới ép Giang Chi Đạo tới kinh thành; Lâu gia ngay từ đầu cũng không biết chuyện này, chỉ là sau khi thành thân Giang Chi Đạo vẫn luôn lạnh nhạt với Yên tỷ nhi, Yên tỷ nhi hồi Lâu gia khóc lóc kể lể nên Lâu Khánh Vân phái người đi Nhữ Nam tra xét một phen mới biết.
Sau đó Lâu Khánh Vân tự mình đi Nhữ Nam nói chuyện với Giang Chi Đạo hai ngày hai đêm, khiến Giang Chi Đạo thoáng cởi bỏ tâm phòng bị, đối xử với Yên tỷ nhi hơi tốt hơn chút. Nhưng sự việc như thế làm quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn có một hố ngăn cách thật sâu, không phải một ngày hai ngày có thể hoàn toàn hóa giải.
Tiễn tới Thập Lí Đình ngoài thành, Giang Chi Đạo mới dừng xe ngựa đi xuống đến trước xe ngựa của Công chúa và Lâu Ánh Yên nói: “Nhạc mẫu, các vị đưa đến nơi này là được rồi, không nên đi quá xa. Tết năm nay tế tử sẽ mang theo Yên tỷ nhi trở lại kinh thành.”
Lâu Ánh Yên xốc lên màn xe, vịn tay Giang Chi Đạo đi xuống, cùng Giang Chi Đạo quỳ xuống hành lễ cáo biệt với Công chúa. Công chúa đôi mắt hồng hồng, rất là không nỡ rời xa nhưng cũng không có cách nào, dặn dò bọn họ ăn tết nhất định phải trở về. Giang Chi Đạo gật đầu đáp ứng.
Lâu Khánh Vân và Tiết Thần đi ra phía trước, Giang Chi Đạo chắp tay cáo biệt với Lâu Khánh Vân, lại gật đầu chào Tiết Thần: “Đại ca Đại tẩu cũng trở về đi.”
Tiết Thần và Lâu Ánh Yên tay cầm tay đứng ở bên nhau. Cảm giác được tay Yên tỷ nhi có chút lạnh lẽo, Tiết Thần nhỏ giọng dặn dò: “Chăm sóc bản thân cho tốt.”
Lâu Ánh Yên nhìn Đại tẩu tuổi tuy còn nhỏ nhưng làm việc cực kỳ ổn thỏa, đưa mắt nhìn Giang Chi Đạo gật đầu trả lời: “Muội biết. Hiện tại chàng đối với muội khá tốt. Đại tẩu có rảnh xin bồi mẫu thân nhiều một chút, mẫu thân quá đa sầu đa cảm, gặp chuyện dễ dàng không suy nghĩ thông suốt.”
Tiết Thần dĩ nhiên đáp ứng: “Yên tâm đi. Muội có chuyện gì nhớ truyền tin trở về.”
Giang Chi Đạo và Lâu Khánh Vân đứng ở một bên chờ hai tẩu cô cáo biệt. Lâu Ánh Yên cuối cùng lại nhìn thoáng qua Trưởng Công chúa ngồi ở trong xe ngựa không ra, rốt cuộc vẫn cố nén quay đầu sóng vai với Giang Chi Đạo đi về hướng xe ngựa đậu ở phía trước.
Nhìn bóng dáng Lâu Ánh Yên rời đi, Tiết Thần chỉ cảm thấy cô nương này thật là kiên cường, tuy rằng nàng ấy không phải là người mạnh mẽ, nhưng phần kiên cường này rất nhiều nữ tử đều học không được. Thử hỏi nếu chuyện của Nhữ Nam Vương phát sinh ở trên người nàng, gả qua mới phát hiện mình không được hoan nghênh, vậy thì nàng sẽ đối ứng như thế nào? Có thể làm được giống Lâu Ánh Yên lấy đại cục làm trọng hay không? Mà càng thêm đáng quý chính là, môi trường trưởng thành của Lâu Ánh Yên và nàng không giống nhau -- từ nhỏ nàng không có người yêu thương cho nên đã biết cách phải kiên cường, nhưng Lâu Ánh Yên trước khi xuất giá dựa vào thân phận Lâu gia đích trưởng nữ nên dĩ nhiên luôn được người coi trọng và nuông chiều, vậy mà khi Lâu Ánh Yên gả đến chỗ xa lạ trong một hoàn cảnh không được tốt lắm, nàng ấy cũng có thể cứ như vậy mà chống đỡ. Nếu hôn nhân của Lâu Ánh Yên và Giang Chi Đạo vô pháp giải trừ, vậy thì cả đời này hai người đều phải buộc chặt ở bên nhau, nếu không có tình cảm thì cả đời sẽ sống buồn tẻ nhạt nhẽo biết bao nhiêu.
“Suy nghĩ gì thế?” Lâu Khánh Vân thấy Tiết Thần tiễn Lâu Ánh Yên xong, trên xe ngựa quay về vẫn luôn rầu rĩ không vui bèn hỏi.
Tiết Thần nhìn phu quân lắc đầu không nói gì, Lâu Khánh Vân nhìn nàng, bỗng nhiên cúi đầu ghé sát tai Tiết Thần thì thầm một câu, Tiết Thần liền trừng lớn hai mắt khó có thể tin, thật lâu sau mới hỏi: “Thật vậy chăng? Yên tỷ nhi có thai?”
Lâu Khánh Vân gật đầu: “Bản thân muội ấy cũng không biết, Giang Chi Đạo lén mời đại phu chẩn bệnh, mới vừa một tháng. Cho nên ta nghĩ Giang Chi Đạo đối với Yên tỷ nhi chưa chắc hoàn toàn không có cảm tình, nếu như không phải thì hắn làm thế nào sẽ phát giác chuyện này nhanh hơn Yên tỷ nhi chứ?”
Nếu hắn thật sự không để ý Yên tỷ nhi như hắn biểu hiện ra ngoài, đích xác không có khả năng còn sớm biết phu nhân mình có thai trước cả đương sự, hơn nữa còn đem chuyện này báo cho Lâu Khánh Vân, đủ để chứng minh hắn đối với thai này vẫn rất coi trọng.
Tiết Thần đột nhiên ngồi thẳng lưng, có chút lo lắng nói: “Ai nha, nữ nhân mang thai trong ba tháng đầu không ổn định, nếu chàng đã biết thì tại sao không lưu Yên tỷ nhi trong kinh cho qua thời gian này, đúng ra phải chờ ba tháng sau mới để bọn họ rời đi.”
Lâu Khánh Vân thấy nàng khẩn trương không khỏi trấn an: “Nàng yên tâm đi, Giang Chi Đạo sẽ chiếu cố Yên tỷ nhi thật tốt. Xe ngựa của bọn họ có nhuyễn tháp rất thoải mái, đâu thể nào để Yên tỷ nhi bị xốc nảy! Chuyện lớn như vậy cũng muốn mang Yên tỷ nhi về, đem tin vui nói cho lão thái phi biết, lão thái phi mong đích trưởng tôn này đã lâu rồi. Hơn nữa, Giang Chi Đạo là Nhữ Nam Vương, nếu trong một thời lâu không ở trong thành Nhữ Nam thì không được.”
Tiết Thần cũng biết thân phận của Giang Chi Đạo đặc thù, phiên Vương ở vùng biên giới đích xác không thể giống người thường tùy ý đi lại; Yên tỷ nhi và Giang Chi Đạo thành thân năm sáu năm mà đến nay mới hoài hài tử, Nhữ Nam lão thái phi nhất định sốt ruột chờ, dĩ nhiên là hy vọng tức phụ có thể dưỡng thai trong Nhữ Nam Vương phủ mới yên tam.
Lâu Khánh Vân thấy nàng thoáng dịu xuống mới ôm nàng vào trong lòng. Trong lòng Tiết Thần trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhân lúc ở trong hoàn cảnh yên tĩnh này thấp giọng hỏi Lâu Khánh Vân: “Chàng nói coi, hai ta thành thân đã hai năm, tại sao ta lại chưa hoài thân mình?”
Lâu Khánh Vân cúi đầu nhìn nàng một cái cười nói: “Chuyện này sao có thể gấp được, hài tử đều do ông trời ban cho.”
Trong lòng Tiết Thần lại có chút lo lắng. Nếu đôi phu thê thân thể đều khoẻ mạnh, chỉ cần không phải có ngăn cách hay quan hệ không tốt giống như Giang Chi Đạo và Yên tỷ nhi, thường thường chỉ cần mấy tháng hoặc nhiều nhất là một năm cũng liền có thai. Chỉ là nàng và Lâu Khánh Vân đã thành thân ước chừng hai năm, bụng nàng vẫn như cũ không có phản ứng gì làm nàng không khỏi hoài nghi -- có phải bởi vì nàng trùng sinh nên nghịch thiên mệnh, dựa theo Thiên Đạo mà nói thì nàng và Lâu Khánh Vân đều không phải là người còn sống trên đời này, cho nên hai người phải chăng không có khả năng có hài tử?
Trong lúc miên man suy nghĩ thì đoàn xe đã đưa người về tới Vệ Quốc Công phủ.
Qua một tháng sau, Giang Chi Đạo từ Nhữ Nam gửi phong thư đến kinh thành, báo tin ngày hai mươi tám bọn họ bình an đến Nhữ Nam thành, sau đó ở trong thư báo tin Yên tỷ nhi mang thai. Lão thái quân và Công chúa đều cao hứng cực kỳ, lập tức khiến trong phủ chuẩn bị đồ sản phụ cần dùng, còn có một ít dược liệu trân quý, chất đầy hai xe phái người đưa đến Nhữ Nam.
*Edited by Bà Còm*
Vào cuối tháng năm, mâu thuẫn của Tiết Tú và Nguyên Khanh trở nên gay gắt thêm một bước, nói là Sở gia phái người đến cửa Tiết gia làm ầm ĩ, Nguyên gia không chỉ không ngăn cản mà còn thay Sở gia nói chuyện. Triệu thị tự mình tới cửa thỉnh Tiết Thần cùng đi Nguyên gia thăm Tiết Tú.
Đi đến Nguyên gia, Nguyên Khanh tuy ra chào hỏi Triệu thị nhưng biểu tình và thái độ đều không đúng, hành lễ xong liền trở về thư phòng, không bước vào chủ viện của Tiết Tú một bước.
Hai người chạy tới trong viện Tiết Tú, thấy Tiết Tú vừa mới tưới hoa xong, thấy hai người tới Tiết Tú liền buông bình nước ra đón, sắc mặt cũng không thấy có vẻ gì không tốt, hoàn toàn đối lập với thái độ của Nguyên Khanh.
Ba người ngồi ở đình đài trong sân, Tiết Tú sai nha hoàn dâng trà bánh. Sau khi nha hoàn đều lui ra, Triệu thị mới gấp không chờ nổi hỏi: “Này, rốt cuộc sao lại thế này? Sở gia nói con hại chết hài tử nhà hắn, này, này, việc này từ đâu mà nói thành như vậy, thật là oan uổng muốn chết! Con từ nhỏ ngay cả giết gà cũng không dám xem, sao có thể giết hài tử của Sở gia bọn họ chứ?”
Tiết Tú cười lạnh một tiếng: “Nghiêm túc mà nói, là con giết.”
Triệu thị hoàn toàn há hốc mồm, Tiết Tú lúc này mới giải thích: “Sở di nương lén ngừng dược, có thai nghiệt chủng, con là chính thất, xử trí thai này thì có vấn đề gì?”
Tiết Thần cùng Triệu thị thế mới biết ngọn nguồn sự tình -- Sở di nương nếu là di nương, vậy thì khi chưa được cho phép thì đích xác không thể mang thai, nhưng Sở di nương ỷ vào Nguyên Khanh thiện lương dễ nói chuyện liền lén ngừng dược tránh thai, lén lút có mang hài tử, thẳng đến hai tháng không có kinh nguyệt mới bị Tiết Tú phát giác, bèn rót cho một liều thuốc phá thai, xoá sạch hài tử hơn hai tháng trong bụng Sở di nương.
Sở di nương ngày ngày bám lấy Nguyên Khanh khóc lóc kể lể. Nguyên Khanh thật xót hài tử, tuy hắn nghe nói Sở di nương mang thai cũng thực kinh ngạc, nhưng rốt cuộc đó là cốt nhục của mình, cũng không nghĩ tới chuyện bắt phá đi, chỉ nghĩ sẽ thương lượng với Tiết Tú, chờ hài tử sinh hạ thì sẽ gửi nuôi dưới danh nghĩa Tiết Tú dưỡng như đích tử. Hắn nghĩ rất tốt đẹp, khổ nỗi Tiết Tú không phối hợp, sau khi biết chuyện không mấy ngày, liền ngay lúc Nguyên Khanh không ở nhà sai người đi ép Sở di nương uống thuốc phá thai. Nguyên Khanh trở về phát hiện hài tử không còn, Sở di nương thì vừa suy yếu lại đáng thương, lập tức liền cùng Tiết Tú gây ầm ĩ.
Biết "tiền căn hậu quả" xong, Triệu thị nhất thời cũng không có chủ ý gì, nữ nhi của mình xác thật đã phá rớt nhi tử thừa tự của người ta, Sở gia làm ầm ĩ tới cửa Tiết gia cũng không phải không có đạo lý. Triệu thị hoang mang lo sợ, oán trách Tiết Tú: “Ai da, nha đầu này, tại sao lại xúc động như vậy? Đó dù sao cũng là một cái mệnh mà, con, con cứ như thế... Ôi...”
Triệu thị đứng lên dạo bước ở trong đình, nôn nóng không thể kiềm được. Tiết Tú thật ra bình tĩnh nhất trong số ba người: “Nương, ngài muốn nói "lòng con tàn nhẫn tay con cay độc" sao? Con không cảm thấy như vậy! Chuyện này nếu là nuông chiều thì trong tương lai các di nương khác đều noi theo, vậy thì vị trí chủ mẫu này làm sao con có thể ngồi ổn?”
Triệu thị lại đi đến trước mặt Tiết Tú: “Con, ai nha, chuyện này không giống như những chuyện khác, dù sao cũng là hài tử của Nguyên gia mà. Bà mẫu của con nói như thế nào?”
Triệu thị mới vừa hỏi ra vấn đề này, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nha hoàn tới báo là Nguyên phu nhân nghe nói thông gia tới bèn đích thân lại đây gặp nhau. Triệu thị vừa nghe vội vàng ra ngoài đình nghênh đón, chỉ chốc lát sau, hai người cùng vào sân. Tiết Thần cảm thấy thân mình Tiết Tú rõ ràng cứng lại, liền biết chuyện này Nguyên phu nhân có thái độ gì, bà ta dĩ nhiên cũng đau lòng cho tử tôn của Nguyên gia, đối với cách làm này của Tiết Tú nhất định không tán thành.
Cầm tay Tiết Tú, Tiết Thần không tiếng động an ủi nàng, Tiết Tú nhìn thoáng qua Tiết Thần, trong mắt rốt cuộc nhịn không được tràn đầy chua xót. Tiết Thần thấy thế thiệt tình thương nàng, đã từng là một nữ tử vì tình yêu mà cố gắng hết sức, vốn tưởng rằng được như ý nguyện, nhưng không ngờ hôn nhân đã làm cho tình yêu của nàng trở nên khô héo tuyệt vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT