Edited by Bà Còm in Wattpad

Bao nhiêu đại quan triều đình cùng người lãnh đạo trực tiếp đều hội tụ ở Tiết gia, đừng nói là mở rộng cửa chính, Tiết gia hận không thể phá luôn cả đại môn, cung cung kính kính thỉnh các tổ tông đại thần đi vào. Tất cả quan viên áo tím đều vào đại sảnh của Tiết gia, còn những rương được phủ hỉ lụa đỏ thắm thì tuôn vào sân viện Tiết gia như nước lũ. Đông phủ của Tiết gia là dinh thự Ngự tứ, vốn dĩ không phải rất lớn, một đống rương khiêng vào chỉ trong nháy mắt đã lấp đầy sân viện.

Tiết Vân Đào cũng không biết phải làm thế nào mới tốt, đưa mắt hỏi ý Tiết Kha, nhưng Tiết Kha cũng chưa từng trải qua trận nào như vậy. Tuy Tiết Kha là Chưởng viện học sĩ của Hàn Lâm Viện, là lão sư của thư sinh trong thiên hạ, nhưng hôm nay tới đây lại không phải thư sinh, những đại nhân này cho ông mặt mũi mới kêu ông một tiếng lão sư. Vì thế bây giờ cụ thể phải làm như thế nào, Tiết Kha cũng không biết chút gì.

Tiết Vân Đào đi đến bên cạnh Thường Sơn Vương, do dự nói một câu: “Này, chuyện này, còn phải thương lượng một chút đã.”

Thường Sơn Vương Bàng Tới là người cao lớn thô kệch, không có chút nào khí chất văn nhân, nghe Tiết Vân Đào nói như vậy trừng mắt cất giọng như chuông đồng hỏi một tràng: “Còn thương lượng? Thương lượng cái gì? Tiết đại nhân không đồng ý sao?”

Tiết Vân Đào bị giọng nói của ông ta khiến đầu óc ong ong, vội vàng xua tay: “Không không không, đồng ý, đồng ý! Như thế nào mà lại không đồng ý chứ. Chỉ là...”

Lau mồ hôi lạnh, Tiết Vân Đào cũng thật sự nghèo từ, đành phải căng da đầu thỉnh nhóm thủ trưởng lên ghế trên, tự mình cung cung kính kính mời trà. Bất quá kỳ quái nhất chính là, từ trước nhóm thủ trưởng đương nhiên nhận Tiết Vân Đào kính trà, hôm nay tập thể đều vô cùng khách khí, Tiết Vân Đào dâng lên một chén, thủ trưởng liền đứng lên tiếp nhận chén trà, miệng còn nói lời đa tạ.

Khách sáo như vậy càng làm cho Tiết Vân Đào cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, dâng trà xong liền bưng chén trà ngồi ở sau lưng Tiết Kha. Một phòng đầy người, nhưng không khí lại có chút xấu hổ, bởi vì mấy gia trưởng Tiết gia đều chưa hoàn toàn hồi phục phản ứng.

Thái Tử Thái sư Đỗ Tu là người làm công tác văn hoá, là thủ trưởng của Tiết Kha, lúc trước cũng từng nhậm chức ở Hàn Lâm Viện. Bởi vậy hai người "lấy văn kết bạn" nói vài câu khách sáo xong liền nói thẳng vào mục đích của ngày hôm nay.

Đỗ Tu nói: “Hôm nay Tiết công không nên trách tội chúng ta đường đột, chỉ là Vệ Quốc Công chính miệng phó thác, nói rằng Thế tử lại hơi có chút tuổi, sợ Tiết công không muốn nên phải mời ta tiến đến làm thuyết khách, cũng chứng tỏ Thế tử coi trọng lệnh ái như thế nào. Lễ hỏi trong viện đều do Quốc Công và Công chúa đích thân chuẩn bị. Hai vị đó đã chờ nhiều năm như vậy, cũng thực sự mong tức phụ một thời gian dài, một năm lại thêm một năm, lễ vật cũng tích trữ nhiều thêm. Bất quá, tất cả đều xem như lễ gặp mặt cho tân tức phụ, chung quy cũng vì Thế tử vô cùng coi trọng lệnh ái.”

Tiết Kha ngượng ngùng cười cười: “Quốc Công và Công chúa thật sự quá khách khí.” Nhìn về phía Tiết Vân Đào, dùng ánh mắt dò hỏi nhi tử có biết chuyện này hay không, Tiết Vân Đào âm thầm lắc đầu.

Tiết Kha thầm mắng nhi tử hồ đồ. Bất quá, Tiết Vân Đào tựa hồ nhớ lại buổi tối trước khi ông tục huyền, trong nhà làm ấm tiệc, Lâu Khánh Vân mạo muội tiến đến, nói sao cũng không chịu làm người tiếp tân cho ông... Lúc ấy ông nên nghĩ xa một chút, tiểu tử Lâu Khánh Vân có lẽ cũng đã nhìn trúng Thần tỷ nhi rồi.

Sau buổi lễ cầu hôn không hề giống "cầu" hôn chút nào, trong hoàn cảnh ngượng ngùng của chủ nhà, tân hỉ rốt cuộc cũng trải qua đầy đủ nghi thức, thẳng đến khi tiễn toàn bộ vị "tai to mặt lớn" rời phủ, Tiết Vân Đào vẫn còn cảm thấy không thể tưởng tượng được. Cùng Tiết Kha đi vào sân viện, Tiết Vân Đào ngây người nhìn rương được phủ lụa đỏ chất đầy trong viện. Người đến cầu hôn đã nói, hôm nay chỉ là đưa tới lễ hỏi, năm ngày sau, Quốc Công sẽ tự mình tới cửa trao đổi thiếp canh, sau đó là đính hôn gì đó.

Quốc Công phủ thật sự không câu nệ tiểu tiết, hoàn toàn chiếm cứ chủ đạo. Bất quá, với thực lực của bên cầu hôn đầy những vị thân phận cách xa như vậy, vốn dĩ Tiết gia không hề có hy vọng áp đảo.

*Đăng tại Wattpad*

Không khí bên trong đại sảnh bị đình trệ, tất cả gia trưởng của Tiết gia đều không nói một lời. Tiết Thần ngồi bên cạnh Ninh thị cũng không lên tiếng. Tiết Kha và Tiết Vân Đào đứng ở trước tấm bình phong, sau một lúc lâu, Tiết Vân Đào mới bảo Tiết Thần: “Của hồi môn của con, ta sẽ lén cho con thêm hai mươi gánh nữa. Phụ thân, ngài thấy thế nào?"

Tiết Kha vuốt chòm râu nhìn nhìn nhi tử, rồi lại nhìn nhìn Tiết Thần, sau đó mới gật đầu: “Ta và mẫu thân ngươi cũng ra thêm hai mươi gánh.”

Tiết Lâm là lão gia của Tây phủ, hiện giờ Tiết Thần đã sắp đính hôn với Vệ Quốc Công phủ Lâu gia, ông thân là thúc công tất nhiên cũng phải thêm một ít, vì thế đi theo Tiết Kha nói: “Ta cũng thêm mười gánh nữa. Thần tỷ nhi gả tốt là vinh quang của Tiết gia chúng ta.”

Ninh thị nghe mọi người nói như vậy, rốt cuộc cũng từ trong nỗi kinh ngạc khôi phục lại, lôi kéo tay Tiết Thần để nàng ngồi cạnh bên người nói với nàng: “Việc hôn nhân này thật là muốn cầu cũng cầu không được, ta lại lén đưa thêm mười gánh, chờ đến khi con xuất giá ta lại thêm trang cho con. Lần này cũng không thể tùy hứng được nữa, con chướng mắt Thế tử Trường Ninh Hầu phủ, vậy có thể coi trọng Thế tử Vệ Quốc Công chứ? Hai người kia chính là một trên trời một dưới đất, con đừng thấy Lâu Thế tử lớn tuổi một chút, thật ra là người có tiền đồ hiếm có đấy.”

Tiết Thần còn chưa nói gì thì Tiết Kha ở một bên liền nói tiếp: “Không tồi, Lâu thế tử này tiền đồ vô hạn lượng, cách đó không lâu vừa mới đạt được công tích lớn, nghe nói cuối năm sẽ được thăng thành Đại Lý Tự Khanh, đây chính là Đại Lý Tự Khanh trẻ tuổi nhất từ trước tới nay. Con chớ có hồ đồ nhé! Chuyện này tuy nói là hôn sự của con và Thế tử, nhưng trận cầu hôn hôm nay con cũng đã nhìn thấy, Tiết gia chúng ta không thể nói không. Ta chỉ hy vọng con học quản gia chăm chỉ một chút, gia thế của chúng ta so ra kém Lâu gia, nhưng phong phạm của đích trưởng nữ Tiết gia tất cả ở trên người của con, biết không?”

Trong lòng Tiết Thần vẫn còn đang tính toán vấn đề đáp lễ, nghe Ninh thị và Tiết Kha nói những lời này, chợt cảm giác tâm tình ngũ vị tạp trần, không biết nên nói như thế nào. Trong lòng mang theo một chút ngọt ngào, lại thêm một chút lo sợ, nhưng rốt cuộc nàng lo sợ điều gì, ngay cả bản thân nàng cũng không biết.

Tiết Thần chỉ cảm thấy sự tình tới quá đột nhiên, quá nhanh chóng. Nàng, nàng bất quá chỉ kêu Nghiêm Lạc Đông đi nói cho Lâu Khánh Vân một tiếng, nhưng hai ngày sau chàng ta liền đưa đến một trận cầu hôn khoa trương như vậy, làm cho nàng trở tay không kịp, không có một tia hòa hoãn, tóm lại tâm tình của nàng hiện giờ có chút phức tạp.

*Đăng tại Wattpad*

Vào thời điểm này Tín Quốc Công cũng vừa hạ triều trở về, vừa vào cửa liền hỏi phu nhân ở nơi nào, người gác cổng nói phu nhân ở chủ viện. Tín Quốc Công "ngựa không ngừng vó" đi thẳng đến chủ viện, qua cửa thuỳ hoa, cũng không nói lời nào liền trực tiếp dùng roi ngựa đẩy ra hoa tượng chắn trước cửa, thiếu chút nữa đập xuống một roi cho hả giận.

Đẩy cửa ra liền thấy Tằng thị đang cùng nha hoàn xem mẫu thêu, rốt cuộc nhịn không nổi rống lên: “Tất cả đều đi ra ngoài!” Một tiếng rống lôi đình khiến cho hạ nhân trong phòng sợ tới mức vội vàng cúi đầu lui ra ngoài. Tằng thị không hiểu chuyện gì nhìn trượng phu nhà mình, tiến lên dìu ông ta hòa khí hỏi: “Ủa, đây là làm sao vậy? Đang êm đẹp, bộ trên triều xảy ra chuyện gì sao? Tới tới, mau uống chén trà.”

Tằng thị vừa nói chuyện vừa rót một chén trà đưa tới trước mặt Tín Quốc Công, lại bị Tín Quốc Công hất tay một cái, chén trà rơi xuống đất vỡ tan tành. Tằng thị lúc này mới cảm giác được sự tình nghiêm trọng bèn gắt gỏng: “Đây là làm sao vậy? Trở về liền trưng ra bộ dáng này? Ở triều bị chọc giận thì đi tìm tiểu thiếp mà phát tiết, tới chỗ ta nổi điên cái nỗi gì?”

Tằng thị cũng xuất thân là thiên kim Hầu phủ, không phải thuộc loại nhút nhát không bao giờ biết giận. Tín Quốc Công cùng Tằng thị là phu thê nhiều năm, hai người ngoại trừ thời gian đầu khi vừa mới thành thân từng có khắc khẩu lớn bởi vì vấn đề thiếp thị; nhưng sau khi Tằng thị đồng ý cho trượng phu nạp thiếp, vấn đề này cũng liền giải quyết, phu thê tôn trọng nhau như khách qua bao nhiêu năm. Tín Quốc Công đã nhiều năm qua chưa từng nổi giận như vậy với Tằng thị, làm sao Tằng thị có thể chịu nổi, lập tức liền gắt gỏng một cách mỉa mai.

Một cái tát liền in trên mặt Tằng thị, Tín Quốc Công giận tím mặt: “Bộ dáng này của ta còn không phải đều do ngươi ban tặng! Ngươi rảnh rỗi quá nên muốn thay người ta đi làm mối hả? Sao? Dựa vào năng lực của ngươi phải không? Hôm nay cả triều văn võ đều đang nhìn ta chê cười, ngươi vừa lòng chưa?”

Tằng thị lúc này đầu óc mới phát ngốc, rũ xuống mí mắt, ngập ngừng nói: “Cái, cái gì chứ! Cái gì làm mai mối cho người ta? Ta làm mai mối thì có quan hệ gì đến triều đình?”

Tin quốc công thấy Tằng thị vẫn không biết bản thân làm sai chuyện gì, dứt khoát không để Tằng thị giả bộ ngớ ngẩn để lừa cho qua, hét lên: “Ta hỏi ngươi, ngươi đến nhà ai làm mối? Có phải Tiết gia hay không?”

Tằng thị vừa nghe quả nhiên là chuyện này, cãi lại: “Đúng. Ta là thay Trường Ninh Hầu phủ đi Tiết gia cầu hôn, làm sao vậy? Thế tử của Trường Ninh Hầu phủ, còn không xứng với một tiểu thư của Tiết gia sao? Đáng giá cho ông nổi cơn thịnh nộ như vậy không? Không biết còn tưởng rằng ông coi trọng Tiết gia tiểu thư kia đấy. Như thế nào, còn muốn tìm thêm một thiếp thị tiến vào hầu hạ ông hả?”

Tín Quốc Công nghe Tằng thị nói chuyện càng ngày càng không cam lòng, lại nâng tay lên. Tằng thị đâu thể để bị đánh thêm cái nữa. Tín Quốc Công dậm chân, chỉ vào Tằng thị mắng: “Ngươi thật là "được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều"! Hiện giờ đắc tội Lâu gia, ta xem ngươi làm thế nào để giải quyết!”

Từng thị nghe xong lời này, càng khó hiểu: “Chuyện này có quan hệ gì đến Lâu gia? Bộ Lâu Chiến cũng muốn nạp thiếp sao? Tiết gia tiểu thư kia bị Lâu Chiến nhìn trúng à?”

Tín Quốc Công quả thực hết chỗ nói với nữ nhân này rồi, quật roi ngựa trên chiếc ghế bên cạnh gầm lên: “Ngươi là cái đồ nữ nhân nông cạn! Toàn bộ đầu óc chỉ biết đến thiếp thị! Ta nói cho ngươi, hôm nay Lâu gia Thế tử đi Tiết gia cầu hôn, còn Lâu Chiến thì ở trên triều trực tiếp chỉa vào ta, nói ta muốn tranh đoạt tức phụ của hắn, nói ngươi muốn đem nữ tử mà Thế tử nhìn trúng gả cho một Hầu phủ không lên nổi mặt bàn! Ta đã sớm kêu ngươi không cần dây dưa với đám tam lưu hạ đẳng Hầu phủ kia, Hiện giờ tốt rồi, bọn họ hồ đồ, ngươi cũng hồ đồ theo sao? Vì người như vậy mà đắc tội với Vệ Quốc Công phủ, bộ ngươi không biết Vệ Quốc Công có quan hệ gì với Hoàng Thượng sao? Hả? Đó là tiểu cữu tử của Hoàng Thượng đấy!”

Tằng thị nghe xong Tín Quốc Công rít gào, thế mới biết sự tình nghiêm trọng đến độ nào. Nhà họ tuy rằng là Công phủ, nhưng không hề cùng một cấp bậc với Vệ Quốc Công phủ. Vệ Quốc Công phủ là Hoàng thân quốc thích chân chính, hai phụ tử đều nắm quyền lực trong tay; còn Tín Quốc Công danh xưng tuy dễ nghe, nhưng trên trên thực tế quyền lực trong tay còn không bằng một quan tam phẩm. Tằng thị đâu thể ngờ muốn ra mặt cho Úc thị lại có thể gây ra một vấn đề lớn như vậy? Tiết gia cô nương kia... là tức phụ Lâu gia nhìn trúng?

Nhưng, nhưng Tằng thị cũng không nghe Úc thị nhắc tới! Úc thị chẳng lẽ đã sớm biết chuyện này, cố ý gạt bà nhờ bà ra mặt?

“Lão gia, ta... ta cũng không biết, là Úc thị, Úc thị đã gạt ta. Nếu ta sớm biết Tiết gia Đại tiểu thư là người Lâu gia Thế tử nhìn trúng, có cho ta mười tám lá gan ta cũng không dám đi đoạt người với nhà bọn họ. Ta...”

Tằng thị thật sự là cảm thấy rất oan uổng, trong lòng lôi Úc thị ra mắng máu chó phun đầy đầu, biết ngay nữ nhân kia tới tìm mình không phải chuyện gì tốt!

Tín Quốc Công lạnh lùng trừng mắt lườm Tằng thị, roi ngựa trong tay lại đập xuống trên mặt bàn phát ra tiếng vang lớn, sau đó hừ một tiếng thật mạnh, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Tằng thị thất hồn lạc phách ngã ngồi trên ghế, sau một lúc lâu cũng chưa hồi phục lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play