Từ ngày dọn vào ở nhà trọ, Hạ Minh Hiên chưa bao giờ ngủ trên giường của mình, tối nào cũng chen chúc cùng Kiều Tử Tích một chỗ. Buổi tối lúc đi ngủ, Hạ Minh Hiên nói. “Tử Tích, tôi quyết định từ bây giờ phải rèn luyện bản thân, sau khi tốt nghiệp phải nhanh chóng tìm được việc làm ổn định, sau đó nuôi cậu”.

Kiều Tử Tích nói. “Bằng vào tài năng của cậu không dựa vào cha mẹ mà có thể tự nuôi sống mình đã là tốt lắm rồi”.

“Kỳ vọng của cậu với tôi chỉ có mỗi tí như vậy?”

“Bằng không, cậu cảm thấy cậu có thể nuôi tôi?”

“Đương nhiên! Tôi không chỉ nuôi cậu, mà còn muốn cho cậu cuộc sống tốt nhất!”

Kiều Tử Tích nhếch môi cười cười, sau đó Hạ Minh Hiên lại ba hoe chích choè nói một đống chuyện. Về sau muốn mua nhà, lúc đầu sẽ đi thuê, sau đó cố gắng làm việc tiết kiệm tiền, có tiền rồi sẽ mua biệt thự mua xe, chờ đến khi có tuổi, tiền cũng tích đủ, sẽ đưa Kiều Tử Tích đi du lịch khắp nơi.

Nhưng là, hai người đồng tính ở bên nhau đến đầu bạc răng long dù sao cũng rất ít. Có nhiều trường hợp bởi vì ánh mắt thế tục hoặc người nhà mà sau này mỗi người một ngả. Cũng có trường hợp bởi vì ở bên nhau lâu ngày mà sinh nhàm chán, muốn tìm đối tượng mới, kích thích mới.

Hạ Minh Hiên nói xong mấy lời thề non hẹn biển về tương lai của hai người, nhưng chuyện về sau ai mà biết được sẽ như thế nào. Ngày đó mẹ của Hạ Minh Hiên gọi điện cho Kiều Tử Tích, nói. “Minh Hiên đã được bác nuông chiều từ nhỏ, nếu nó làm gì không đúng, cháu cũng cố gắng bao dung bỏ qua cho nó”.

Ngụ ý chính là đã chấp nhận mối quan hệ của bọn họ. Nếu không còn có thể thế nào, là một người mẹ, đương nhiên không ai mong con mình ở bên một người cùng giới cả đời, nhưng chuyện tình cảm, chung quy người ngoài cũng không thể can thiệp. Chỉ có một đứa con như vậy, ngày nào cũng nhìn nó sa sút, trong lòng mình cũng sẽ khó chịu, nếu đây là con đường mà nó đã chọn, vậy thì cứ để nó đi đi. Ít nhất đó cũng là hạnh phúc của nó.

Ba của Kiều Tử Tích nói muốn gặp Hạ Minh Hiên, trong lòng Hạ Minh Hiên như có tảng đá đè nặng.

Chuyện này Hạ Minh Hiên không nói với Kiều Tử Tích, vì sợ y lo lắng. Sáng ngày hôm đó, Hạ Minh Hiên không phải học tiết ba, bốn, vừa hết tiết hai hắn đã phi thân chạy tới phòng hiệu trưởng. Văn phòng hiệu trưởng nằm ở vườn hoa phía nam, bên trong mang kiến trúc châu Âu, Kiều Tử Tích là con trai duy nhất của hiệu trưởng cũng chưa từng đi vào.

Hạ Minh Hiên đứng bên ngoài sửa sang lại dáng vẻ, chỉnh lại cổ áo cùng ống tay áo, vuốt tóc, sau đó nâng tay gõ cửa.

Người ở bên trong lên tiếng, Hạ Minh Hiên đẩy cửa tiến vào. Tuy rằng Hạ Minh Hiên đã thấy qua Kiều Lỗi rất nhiều lần, nhưng đây mới là lần thứ hai Kiều Lỗi gặp Hạ Minh Hiên, lần đầu tiên là hơn một năm rưỡi trước trên bàn ăn.

“Xin chào”. Hạ Minh Hiên đứng ở cửa chào hỏi.

“Lại đây ngồi đi”. Kiều hiệu trưởng ngồi ở sau bàn làm việc nói.

Hạ Minh Hiên khúm na khúm núm đi vào, ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

“Hạ Minh Hiên đúng không?”

Hạ Minh Hiên gật đầu. “Vâng”.

Kiều Lỗi đánh giá Hạ Minh Hiên. “Ngay cả con tôi mà cũng dám lừa gạt, gan cậu cũng lớn đấy”.

Hạ Minh Hiên cười có lỗi một cái, sau đó nghiêm túc nói. “Cháu sẽ chăm sóc tốt cho Tử Tích”.

Kiều Lỗi cầm tách trà bên cạnh lên uống một ngụm. “Từ khi nó còn nhỏ, tôi với mẹ nó đã bận rộn, phần lớn thời gian nó đều ở cùng bà nội. Chuyện của nó, nó rất ít khi nói với chúng tôi. Cho nên lần này, khi nó nói với tôi chuyện của hai đứa, tôi vừa vui lại vừa không vui. Vui là bởi vì cuối cùng nó cũng đã nói với tôi chuyện của nó. Không vui bởi vì thế nhưng nó lại cùng một nam sinh khác ở bên nhau”.

Hạ Minh Hiên đứng lên, cúi đầu thật sâu một cái. “Cháu là thật tâm thích Tử Tích, mong hiệu trưởng thành toàn!”

“Có được hay không cũng không phải do tôi nói, con trai tôi từ nhỏ đã có suy nghĩ của riêng mình, chuyện của nó tôi cũng không cần lo lắng nhiều. Lần duy nhất tôi thay nó lựa chọn là muốn nó sau khi thi đại học thì ra nước ngoài du học, kết quả nó lại nói nó muốn tới trường này học, tôi cũng tôn trọng quyết định của nó. Nhưng hiện tại nghĩ lại, tám phần là nó theo cậu đến đây đi”.

Hạ Minh Hiên lại cúi đầu. “Thật xin lỗi”.

“Ngồi xuống đi, cậu mà cúi cái thứ ba nữa tôi cũng không nhận nổi”.

Cúi đầu ba lần đúng là không phải ý tốt gì, Hạ Minh Hiên rất nghe lời ngồi xuống.

Kiều Lỗi hít vào một hơi. “Mẹ của Tử Tích cũng biết chuyện này, bà ấy nhận nền giáo dục phương tây, đối với mấy chuyện này cũng không quá mức cực đoan, bà ấy không phản đối thì tôi cũng không phản đối”.

Hạ Minh Hiên kích động kêu lên. “Cảm ơn nhạc phụ!”

Kiều Lỗi đen mặt. “Tôi không có con gái, không cần gọi nhạc phụ. Đương nhiên, cũng không cần gọi tôi là ba ba, tôi chỉ có một đứa con là Tử Tích. Về sau xưng hô như thế nào, cứ để sau rồi tính”.

Hạ Minh Hiên gật đầu. “Vậy tạm thời cháu cứ gọi ngài là hiệu trưởng đi”.

Kiều Lỗi gật gật đầu, sau đó nói. “Không còn việc gì nữa, cậu có thể đi rồi”.

Hạ Minh Hiên đứng lên. “Cháu đi trước”.

Hạ Minh Hiên vừa mới cất bước ra đến cửa.

“Đúng rồi”. Kiều Lỗi ở phía sau kêu lên, hỏi. “Con trai tôi ở trên hay ở dưới?”

Hạ Minh Hiên líu lưỡi. “Chuyện này….”

Kiều Lỗi nhu mi tâm, phất phất tay. “Quên đi, cậu đi đi, trước khi tôi bình tĩnh lại thì đừng có để tôi nhìn thấy cậu”.

Hạ Minh Hiên mỉm cười xin lỗi một cái, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Dạo này radio vườn trường thường phát bài < Tình yêu đơn giản > của Châu Kiệt Luân, đây là một ca khúc đã từ rất lâu, thanh âm từ tính trầm thấp của Châu Kiệt Luân cứ quanh quẩn bên tai.

Nói ra chẳng biết vì sao

Anh trở nên thật chủ động

Có lẽ khi đã yêu một người thì chuyện gì cũng nguyện làm

Anh muốn tuyên bố thật to

Nhưng khi đối mặt với em thì chẳng dám

Ngay cả bà hàng xóm cũng biết được nỗi lòng hiện giờ của anh

Gió bờ hồ thổi tung mái tóc em

Nắm lấy tay em, cảm giác thật khó tả

Anh muốn cùng em về nhà Bà Ngoại

Đôi ta cùng ngắm mặt trời lặn cho đến lúc ngủ thiếp đi.



Anh muốn nắm chặt tay em mãi chẳng rời

Tình yêu sẽ mãi thật giản dị, không có đau buồn

Anh muốn cùng em đi xe đạp

Anh muốn cùng em đi xem bóng chày

Cứ muốn mãi như vậy, không buồn phiền, ca hát & đi về phía trước



Anh muốn nắm chặt tay em mãi chẳng rời

Tình yêu sẽ mãi đơn giản, không ưu phiền

Em tựa vào vai anh

Em ngủ trong lòng anh

Cuộc sống cứ mãi như vậy, anh yêu em, em yêu anh



…….

Quốc khánh năm 2012 được nghỉ tám ngày, hợp với tết trung thu nghỉ luôn một thể.

Hạ mụ mụ gọi điện rất nhiều cho Hạ Minh Hiên, bảo hắn trung thu thì trở về nhà. Hạ Minh Hiên nói không về, tám ngày này hắn muốn đi làm thêm. Trừ bỏ công việc phục vụ ở quán café, hắn còn tìm được một công việc khác, là tiếp thị hàng hoá cho một cửa hàng tổng hợp. Cho nên, một ngày trôi qua, Hạ Minh Hiên phải làm đến mười mấy tiếng.

Kiều Tử Tích trở về nhà ở G thị, là Kiều nãi nãi bắt y phải về. Từ trường về nhà Kiều Tử Tích chỉ cần ngồi nửa tiếng xe buýt cộng thêm hơn mười phút đi tàu điện ngầm là đến.

Bất quá, ngày đó Kiều ba ba vừa lúc rảnh rỗi, cho nên liền thuận tiện lái xe đưa Kiều Tử Tích trở về.

Trước khi đi, Kiều Tử Tích nói với Hạ Minh Hiên. “Tôi có để ít đồ ăn vặt trong tủ, tối về mà đói thì ăn một ít”.

Hạ Minh Hiên gật đầu, sau đó ôm lấy Kiều Tử Tích. “Mỗi ngày đều phải gọi điện cho tôi, mười một giờ tôi có thời gian rảnh”.

Kiều Tử Tích ừ một tiếng.

Giao thông ở G thị đã ùn tắc lại còn có tai nạn, trên radio nhắc nhở nhánh này phố nọ đang tắc nghẽn, vừa nói xong thì đường lớn trước mặt cũng tắc luôn, xe ô tô kéo dài mấy km không nhúc nhích nổi.

May là Kiều Tử Tích không đi tàu điện ngầm. Nghe nói bởi vì là ngày nghỉ, hôm sau lại là tết trung thu nên mọi tuyến tàu điện ngầm đều chật như nêm cối. Hàng đống người rộn ràng nhốn nháo chen cùng một chỗ, nửa bước cũng khó đi.

Thân ảnh nổi bật của Hạ Minh Hiên đi đi lại lại trong quán café, tránh không khỏi khiến cho nữ sinh đến quán phải chú ý. Mấy nữ sinh ngồi thảo luận với nhau không biết Hạ Minh Hiên đã có bạn gái chưa.

Nghị luận rất lâu, cuối cùng cho ra kết luận rằng, người đẹp trai như Hạ Minh Hiên chắc chắn là có bạn gái rồi.

Lúc Hạ Minh Hiên đem đồ uống tới, một nữ sinh mặc váy liền chỉ vào nữ sinh bên cạnh rồi hỏi Hạ Minh Hiên. “Cậu ấy muốn hỏi đằng ấy có bạn gái chưa”. Nữ sinh ngồi bên cạnh đánh nữ sinh vừa hỏi một cái, sau đó cúi đầu chỉ hận không có cái lỗ nào để chui xuống.

Hạ Minh Hiên đem tạc café đặt xuống bàn, nói. “Tôi không có bạn gái”.

Nhất thời ánh mắt mấy nữ sinh đều sáng lên, nhìn nhau hiểu mà không nói. Hạ Minh Hiên đem khay đựng đồ buông xuống bên người, nói tiếp. “Bất quá, tôi có bạn trai”.

Mấy nữ sinh trợn mắt há mồm, cảm giác như vừa bị tát cho một cái.

Không để tới ánh mắt kỳ dị của bọn họ, Hạ Minh Hiên nói. “Mời các bạn chậm rãi dùng”.

Sau đó xoay người rời đi.

Ở cửa hàng tổng hợp, Hạ Minh Hiên cầm một cái loa, hô. “Tất cả quần áo và trang sức tại cửa hàng đều mua một tặng một, đi ngang qua xin đừng bỏ lỡ….” Một buổi hô chính là mấy tiếng đồng hồ.

Mười giờ tối mới tan ca, ngồi xe buýt trở về nhà trọ, tắm rửa giặt giũ xong cũng là mười một giờ. Hạ Minh Hiên gọi điện cho Kiều Tử Tích, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói chuyện, thường thường đều là Hạ Minh Hiên nói, Kiều Tử Tích đáp. Trò chuyện được mười phút, Kiều Tử Tích sẽ nhắc Hạ Minh Hiên đi ngủ, bằng không ngày mai sẽ dậy muộn.

Trước khi cúp máy, một câu cuối cùng của Hạ Minh Hiên vĩnh viễn đều là. “Tử Tích, tôi nhớ cậu”.

Kiều Tử Tích nói. “Ngủ ngon”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play