Giấy báo trúng tuyển của Hạ Minh Hiên được gửi đến vào ngày mùng 1 tháng 8, bên trong còn có một tờ giấy hướng dẫn thủ tục nhập học và giới thiệu vắn tắt về trường. Hạ ba ba coi mấy thứ này như bảo vật, đứa con trai duy nhất suốt ngày tranh cãi với mình lại thi đỗ đại học tốt, trong lòng ông cao hứng nói không nên lời. Hạ mụ mụ ở trên phố Hải Luân gặp được người quen thì cũng nói vài câu đến việc trong nhà, nói con trai mình đỗ đại học gì, vẻ mặt vẻ vang.

Trường đại học của Hạ Minh Hiên ở trong trung tâm, nhưng còn một khu thì nằm ở nơi có phong cảnh xinh đẹp, không khí tốt nhất – Z thị. Năm nhất Kim đại đều ở khu này, cho nên, học kỳ năm nhất của Hạ Minh Hiên chính là ở Z thị.

Chuyên ngành nổi danh nhất của Kim đại là tài chính, điểm số của sinh viên được nhận vào khoa này có thể sánh ngang với các trường trọng điểm. Mà chuyên ngành quản lý công thương của Hạ Minh Hiên thì yêu cầu thấp hơn nhiều.

Cuối tháng tám, kỳ nghỉ ba tháng đảo mắt đã sắp chấm dứt. Mấy ngày nay Hạ mụ mụ đã bận rộn sắm sửa đồ dùng đi học cho con trai. Con trai lớn bằng này lần đầu tiên trọ ở trường, đồ đạc đều phải chuẩn bị tốt, bằng không lúc đến trường sẽ rất bất tiện.

Hạ Minh Hiên nói. “Không cần nhiều đồ như vậy đâu ạ, lúc thu dọn rất phiền toái”.

Đây là suy nghĩ rất phổ biến của nam sinh, đồ càng ít càng dễ dọn.

Hạ Minh Hiên cưỡi xe đạp đi dạo, tiện thể cũng ghé qua nhà Kiều Tử Tích. Ba tháng này số lần hắn đến đây đếm cũng không hết, hàng xóm nhà Kiều Tử Tích cũng quen mặt hắn luôn, có đôi khi đi ngang qua cũng chào hỏi một câu.

Hạ Minh Hiên đạp xe đến cổng nhà Kiều Tử Tích, bóp phanh dừng lại, hai chân chống đất ổn định xe. Khoá ngoài cổng sắt đã không thấy đâu, nhớ rõ mấy hôm trước vẫn còn ở đây. Ngẩng đầu nhìn, cửa sổ phòng Kiều Tử Tích đang mở.

Xe đạp ‘ba’ một tiếng ngã thật mạnh xuống đất. Đẩy ra cánh cổng sắt, Hạ Minh Hiên vội vàng đến trước cửa bấm chuông, liên tục bấm vài lần.

Cửa được mở ra, bên trong là Kiều nãi nãi.

“Ai u, là Minh Hiên à, đến tìm Tử Tích sao?”

Trong lòng cuồng loạn, kìm nén tâm tình có chút kích động, Hạ Minh Hiên hỏi. “Bà nội, Tử Tích đâu ạ?”

“Ở trên lầu”.

“Con lên tìm cậu ấy”. Hạ Minh Hiên ném những lời này lại rồi chạy lên lầu, đem cầu thang nhà Kiều Tử Tích ‘bang bang’ chấn động.

Ngay cả cửa cũng không thèm gõ, trực tiếp mở ra, thấy được Kiều Tử Tích đang đứng trước tủ quần áo sắp xếp lại hành lý.

Người đang dọn hành lý quay đầu lại, hơi giật mình sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục công việc đang dang dở. “Sao vào mà không gõ cửa?”

Người nào đó đè nén tâm tình đang sôi trào, từng bước một lại gần. “Cũng không có gì không thể nhìn, trực tiếp vào là được”.

Kiều Tử Tích không cùng hắn so đo, đem quần áo trong hành lý treo từng cái vào tủ, ngữ khí thường thường. “Kết quả thi thế nào?”

“Thì cũng vậy thôi, so với bình thường không khác lắm”. Dừng một chút, lại hỏi. “Cậu thì sao?”

“Cũng không khác lắm với bình thường”.

Kiều Tử Tích đủ điểm vào trường trọng điểm, từ lâu trước kia Hạ Minh Hiên đã biết, chính là điểm cụ thể thì không rõ. Hạ Minh Hiên vẫn đứng ở nơi đó, không xa không gần, cách Kiều Tử Tích ba bước. “Vậy, cậu chọn trường nào?’

“Kim đại”.

Trái tim nảy mạnh một cái, người nào đó rõ ràng vui đến sắp nhảy dựng lên nhưng vẫn kiềm chế, hỏi tiếp. “Không phải trọng điểm sao, sao lại chọn trường hạng hai?”

Kiều Tử Tích đã thu dọng xong hành lý nói. “Tôi đăng ký khoa tài chính. Khoa tài chính của Kim đại so với nhiều trường trọng điểm khác còn tốt hơn”.

Hạ Minh Hiên mím môi, vui sướng trong lòng khó có thể áp chế. “Tôi cũng chọn Kim đại”.

“Vậy sao, thật trùng hợp”.

Hạ Minh Hiên di chuyển, bước đến bên cạnh Kiều Tử Tích, một tay đáp lên vai y. “Huynh đệ, sau này còn nhờ cậu chiếu cố nhiều”.

Kiều Tử Tích liếc mắt nhìn cái tay Hạ Minh Hiên trên vai mình. “Bỏ móng vuốt ra!”

Hạ Minh Hiên nhìn Kiều Tử Tích. “Tử Tích, cậu xấu hổ, tai đỏ hết rồi kìa”.

Kiều Tử Tích tự mình động thủ, đem móng vuốt của người nào đó hất ra, sau đó đem va li dưới chân nhét vào tủ đồ.

Người nào đó đắc ý cười. “Tử Tích, đoạn thời gian trước khi thi đại học cậu vẫn luôn trốn tránh tôi, không phải là vì xấu hổ đấy chứ?”

“Ít tự cho là đúng đi, sao tôi phải xấu hổ?”

Hạ Minh Hiên liếc nhìn bàn học Kiều Tử Tích một cái, ngày đó chính là ở nơi này. Người nào đó đi qua, ngay ở phía sau Kiều Tử Tích dán lại rất gần, nhìn vành tai đã đỏ bừng lên của y. “Bởi vì nụ hôn kia”.

Kiều Tử Tích xoay người, nhìn Hạ Minh Hiên. “Cậu nói là cái này?” Kiễng mũi chân, hạ xuống đôi môi Hạ Minh Hiên một nụ hôn, chân chính hời hợt. Sau đó, tâm như nổi trống lại làm bộ khinh miêu đạm tả. “Cái này thì có gì, ở nước ngoài chào hỏi cũng có thể hôn nhau, dựa vào cái gì mà chỉ vì thế tôi phải xấu hổ trốn tránh cậu?”

Hạ Minh Hiên sững sờ ở nơi đó thật lâu, nhìn Kiều Tử Tích, phát giác mặt mình đang rất nóng. “Chuyện đó, sao cậu không nói tiếng nào đã ra nước ngoài?”

“Mẹ tôi nằm viện, còn phải phẫu thuật, thi xong ba tôi mới nói cho tôi biết. Ngày hôm sau tôi vội vàng đi Mỹ luôn, thời gian đâu mà nói với cậu”.

“Vậy giờ bác gái thế nào?”

“Xuất viện rồi, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏi hẳn”.

“Thế thì tốt rồi”. Người nào đó mím môi, trên mặt khẽ cười nói.

Có tiếng gõ cửa, Hạ Minh Hiên thay Kiều Tử Tích mở cửa, bên ngoài là Kiều nãi nãi, vẻ mặt đầy ý cười. “Minh Hiên à, lâu rồi không cùng nhau ăn cơm, đã đến đây rồi thì ở lại dùng bữa đã”.

Người nào đó da mặt dày nói. “Vâng ạ!”

Kiều Tử Tích vẫn đang dọn lại đồ đạc, rời đi ba tháng, trong phòng đã bám bụi. Hạ Minh Hiên cũng rất tự giác đi lấy khăn đến giúp đỡ lau chùi.

Một bên vừa dọn dẹp một bên nói. “Tử Tích, năm nhất chúng ta học ở Z thị, không xa lắm, từ đây đến đấy chắc mất hai tiếng đi xe”.

“Tôi biết”.

“Đồ đạc cậu chuẩn bị chưa? Mùng 10 tháng 9 sẽ báo danh”. Mùng 10 tháng 9, hôm nay đã là 30 tháng 8, Kiều Tử Tích vừa mới về nước, sao có thể chuẩn bị được?

“Vẫn chưa”. Kiều Tử Tích đáp.

“Vậy ngày mai tôi đi mua với cậu”. Người nào đó nói này nói kia, nói đến thực hăng say, không khác gì đứa nhỏ sắp được đi chơi xuân.

Tháng chín, đại bộ phận các trường đại học đã vào kỳ học. Trên QQ với weibo đủ các loại phát biểu về tâm tình cảm thụ khi lên đại học. Có nữ sinh năng lực thích ứng kém thì đăng weibo nói nhớ nhà, vừa mới lên đại học vài ngày đã nhận ra đủ các loại không thích ứng, vẫn là ở nhà tốt, cấp ba tốt….

Cũng có người bởi vì quân huấn mà oán giận, vị huấn luyện viên nào đó bộ dáng đáng khinh, tính cách cũng biến thái, bắt bọn họ đứng dưới mặt trời suốt hai tiếng, còn không cho lau mồ hôi!

Cũng có người nói học hành ở đại học và trung học rất khác, đại học không có người quản lý nhắc nhở học tập, chủ yếu đều dựa vào tự giác của mình….

Ngày 10 tháng 9, cha mẹ Hạ Minh Hiên cùng lái xe đưa hắn tới trường. Hạ Minh Hiên kêu Kiều Tử Tích đi cùng xe nhà hắn, Kiều Tử Tích nói ba y sẽ đưa đi, cho nên cự tuyệt.

Trước khi đi, Hạ Minh Hiên nhắc đi nhắc lại. “Cậu tới nơi thì nhớ phải gọi cho tôi, tôi đi tìm cậu”.

Tám giờ sáng, Hạ Minh Hiên xuất phát, mười rưỡi thì tới nơi. Ngày đầu tiên vào đại học có rất nhiều chuyện phải làm, trước tiên phải đến nơi đã được ghi rõ nộp giấy báo trúng tuyển và học phí, lấy được biên lai rồi thì mới có thể đến ký túc xá nhận phòng.

Sau khi nhận phòng còn phải đi lấy quân phục cùng quân hài dùng cho quân huấn. Hạ mụ mụ xem thử mấy món quân phục kia, còn có cả tất với thắt lưng.

Hạ mụ mụ rất không hài lòng, quân phục này sao chất lượng lại kém như vậy, vải thô cứng mặc trên người không thoải mái, còn có đôi giày này nữa, đều là hàng có thể mua được ở ven đường. Dù sao còn vài ngày nữa mới đến quân huấn, Hạ mụ mụ nói về nhà sẽ cho người làm quân phục y hệt như thế này, chất lượng tốt, mặc vào cho thoải mái.

Hạ ba ba nói, sao có thể nuông chiều như vậy, sinh viên năm nhất có mấy ngàn người đều mặc như vậy, con mình mặc một chút cũng không chết được.

Hạ Minh Hiên đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện, ánh mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại. Kiều Tử Tích vẫn chưa gọi, không biết y đã tới nơi chưa.

Ký túc xá của Hạ Minh Hiên ở phòng 208. Bởi vì nơi này là khu thắng cảnh nổi tiếng, nên kiến trúc mấy toà nhà đều không được quá ba tầng. Hạ Minh Hiên ở ngoài hành lang nghịch điện thoại, trong phòng hai vị phụ huynh đang bận trải chăn đệm giường chiếu. Xong xuôi thì giúp con mình thiết lập quan hệ, hỏi một nam sinh khác cùng phòng tên gì, tới từ đâu, sau đó chỉ vào cái người cao cao gầy gầy thập phần đẹp trai ở bên ngoài, nói đây là con bác, tên là Hạ Minh Hiên, về sau mấy đứa đều ở cùng nhau thì chiếu cố nhau một chút, có chuyện gì thì cố gắng giúp đỡ….

Hạ mụ mụ đem Hạ Minh Hiên kéo vào, muốn cho hắn đi làm quen với bạn học mới. Hạ Minh Hiên tuỳ tiện chào hỏi vài câu, sau đấy không nói thêm gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play